Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 1560: Chương 1560: Sự cẩn thận của anh




Mẹ Bạch Nguyệt làm việc rất nhanh chóng, hôm sau đã mệt mỏi mang tiến tới. Thấy Bạch Nguyệt, bà ta liền hỏi có chuyện gì, nhưng cô ta không muốn giải thích, “Bán nhà chưa?”

Mẹ Bạch Nguyệt ấp úng, “Nhà không bán được, mẹ thế chấp để vay”

Về phần vay ngân hàng hay vay nặng lãi thì bà ta không nói. Thủ tục vay ngân hàng phải xử lý mất mấy ngày, Bạch Nguyệt lại đốc thúc, không nói rõ là việc gì nên mẹ cô ta đành phải thế chấp vay nặng lãi.

Bạch Nguyệt nghe vậy thì cau mày nhưng cũng không để ý đến vẻ lúng túng của bà ta, chỉ nằm im trên giường bệnh.

Cơn đau truyền đến từ bụng khiến cô ta đau đến toát mồ hôi nhưng lại chẳng dám cử động. Bác sĩ đã nói bất kể thế nào cũng không được cử động, nếu không sẽ dễ chảy máu, khiến đứa con gặp nguy hiểm.

Gần như mỗi giây cô ta đều phải gồng mình giữ đứa con lại.

Cô ta vốn cho rằng dù có khó chịu thì cũng chẳng đau như cánh tay này. Nhưng nằm trên giường bệnh mấy ngày, cô ta mới nhận ra cứ nằm không như vậy mới ta việc tra tấn người ta nhất.

Cô ta không thể xoay người, thắt lưng đau mỏi khiến cô ta như sắp phát điên!

Hơn nữa, cảm giác đau đớn như ruột bị cào xé khiến cô ta đau muốn khóc. Cơn đau đó chiếm gần nửa thời gian trong một ngày. Lần đầu tiên cô ta cảm thấy những ngày thế này còn đau khổ hơn ngồi tù.

Nhưng vì tương lai, cô ta phải nhịn.

Ngày hôm nay, sau khi truyền nước xong, hai y tá kiểm tra phòng đi ra ngoài.

Người này nói với người kia: “Bệnh nhân này sao thế? Sao phải kể cho cô ta toàn đơn thuốc đắt tiền? Hơn nữa... Cô có thấy không? Thuốc truyền đều có tính kích thích khá mạnh, như thế sẽ khiến bệnh nhân rất đau đớn!”

Đồng nghiệp thở dài với cô ta, “Có nhiều việc không phải cô cứ hỏi là biết được đâu.”

Hai người liếc nhìn nhau, đều không nói gì nữa.

***

Trong bệnh viện, Tư Tĩnh Ngọc không nhìn vẻ mặt hưng phấn khó hiểu của Thi Cẩm Ngôn, chỉ cúi đầu nhìn Tân Tân đang nằm trên giường.

Sau khi Bạch Nguyệt đi, cô cẩn thận an ủi Tân Tân mới khiến thằng bé bình tĩnh trở lại được.

Lúc này, trong lòng cổ cực kỳ chấn động. Những lời Bạch Nguyệt nói hôm nay suy cho cùng ít nhiều cũng ảnh hưởng đến cố. Nhất là câu mắng có nhu nhược, khiến cô buộc lòng phải nghĩ kỹ, chẳng lẽ cô thật sự nhu nhược và vô dụng đến thế sao?

Tư Tĩnh Ngọc thở dài. Cuộc hôn nhân này... cô đã mệt mỏi, thật sự quá mệt mỏi rồi!

Nhưng chính cô cũng hiểu cảm giác mệt mỏi này chỉ là tạm thời. Sau khi điều chỉnh được tâm trạng, cô sẽ vẫn không quên được Thi Cẩm Ngôn.

Tình yêu mà!

Tư Tĩnh Ngọc thầm than trong lòng, chợt cảm nhận được ánh mắt sáng quắc của Thị Cẩm Ngôn.

Ngẩng đầu lên, thấy anh đang nhìn mình chằm chằm, Tư Tĩnh Ngọc mất tự nhiên họ khan.

Thi Cẩm Ngôn vội đứng bật dậy rót nước cho cô, “Sao thế? Có buồn nôn không? Khó chịu chỗ nào không? Anh vừa tra trên mạng, phụ nữ có thai dễ xúc động, hay nôn mửa, nhưng sẽ ăn nhiều hơn. Em muốn ăn gì? Anh mua cho em”

Giọng điệu cẩn thận này của anh khiến Tư Tĩnh Ngọc ngây người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.