Tư Tĩnh Ngọc vội gọi điện thoại cho Trang Nại Nại.
Cuộc gọi vừa được kết nối, Tư Tĩnh Ngọc liền hỏi, “Nại Nại, chồng của Hi Nhi rốt cuộc là người thế nào?”
Trang Nại Nại vội giải thích: “Chị, thật ra em cũng không thích anh ta từ lâu rồi. Anh ta bằng tuổi chị nhưng tốt nghiệp đại học xong là tới Lệ Giang làm tình nguyện giáo dục luôn, không có thu nhập chính thức, tiền kiếm được chỉ dành để đi chơi. Em cảm thấy anh ta là một kẻ rất vô trách nhiệm. Sau khi kết hôn, Hi Nhi và anh ta vẫn ở chung nhà với ba mẹ, không có phòng cưới riêng. Hơn nữa, tới lúc Hi Nhi mang thai rồi hai người mới đi hưởng tuần trăng mật. Em không thích Trương Trác, nhưng Hi Nhi lại yêu anh ta, thấy như thế là lãng mạn, ai khuyên cũng không nghe.”
Tư Tĩnh Ngọc nghe vậy liền thở dài: “Chị cảm thấy về cơ bản thì chuyện này đã có thể xác định được Trương Trác đang ngoại tình rồi. Nhưng Hi Nhi phải làm thế nào bây giờ?”
“Chị, có lẽ là chúng ta nghĩ nhiều thôi. Em cũng gặp Trương Trác rồi, trông anh ta khá trung thực, sao lại…”
“Ài, Nại Nại, tốt nhất là em nên chuẩn bị tư tưởng cho Hi Nhi, để cô ấy đề phòng trước.”
Cô biết chắc chắn Lâm Hi Nhi rất tin chồng cô ấy, nếu không thì đã chẳng phản ứng như vậy.
Nhưng bây giờ…
Trang Nại Nại im lặng một chút rồi đáp “vâng”.
Cúp điện thoại, Tư Tĩnh Ngọc lại lên nhóm chat xem thử, không thấy Lâm Hi Nhi nhắn lại nữa, chắc là đang nói chuyện với Trương Trác.
Cô thở dài, xuống giường rót cốc nước rồi rón rén đi đến trước cửa nghe ngóng, không thấy gì thì lại đi rửa mặt rồi về giường.
Nằm mãi vẫn không ngủ được, Tư Tĩnh Ngọc lại mở điện thoại lên xem mấy video hot. Mãi đến một giờ sáng, thấy mí mắt hơi nặng, cô mới để điện thoại xuống đi ngủ.
Trong giấc mơ, cô mơ lại thuở niên thiếu. Thi Cẩm Ngôn mặc áo sơ mi màu trắng, đeo cặp sách, thong dong đi dạo trong sân trường. Dường như tất cả ánh sáng đều rọi lên người anh.
Lúc ấy, cô đã yêu anh từ cái nhìn đầu tiên.
Nhưng cô còn chưa kịp theo đuổi thì đã phát hiện ra anh có một cô bạn thanh mai trúc mã, lại còn là người cùng phòng ký túc xá với cô: Bạch Nguyệt.
Cô thích Thi Cẩm Ngôn nên đã trở thành bạn thân của Bạch Nguyệt. Nhưng cô sẽ mãi mãi không quên được cái ngày mà cô đỏ mặt, định nói cho Bạch Nguyệt biết rằng cô thích Thi Cẩm Ngôn, thì lại nghe thấy cô ta nói: “Tĩnh Ngọc, mình nói cho cậu biết một bí mật nhé. Cẩm Ngôn không cho mình nói với ai, nhưng thật ra thì mình là bạn gái của anh ấy.”
Lúc đó, Tư Tĩnh Ngọc chỉ cảm thấy tình yêu đơn phương của cô đã chết từ trong trứng nước. Cô cho rằng tình cảm của mình dành cho Thi Cẩm Ngôn mới chỉ đơn thuần là thích, chưa từng yêu đương nồng nhiệt thì sẽ có thể từ từ nhạt đi theo năm tháng. Nhưng không ngờ, bọn họ càng tiếp xúc, cô lại càng bị anh hấp dẫn, cho đến một buổi tối…
Lúc cô mơ màng, đang sắp chìm vào buổi tối khởi đầu cơn ác mộng đó thì điện thoại chợt rung lên. Cô mở mắt ra, thấy có người gọi âm thanh trong nhóm chat.
Tư Tĩnh Ngọc vô thức bấm nghe, tiếng khóc của Lâm Hi Nhi liền truyền đến: “Hu hu hu, Trương Trác thừa nhận rồi!”