Lần đầu tiên Bạch Nguyệt cảm thấy đầu óc không đủ dùng. Cô ta thật sự không ngờ Thi Cẩm Ngôn sẽ có chứng cứ.
Mọi người vẫn còn khiếp sợ ngồi tại chỗ, vẻ mờ mịt trên mặt vẫn chưa hết. Rõ ràng là bọn họ không hề mắng cô ta, chỉ nhìn cô ta với ánh mắt không thể tin được, nhưng cô ta lại cảm thấy những ánh mắt đó như đang nói:
“Người phụ nữ này quá kinh khủng!”
“Sao cô ta lại nham hiểm như thế?”
“Có thể lừa dối tất cả mọi người trong bốn năm, thật sự không thể tưởng tượng nổi!”
“Trời ạ, không ngờ bên cạnh tôi lại có một đóa bạch liên hoa!”
“…”
Bạch Nguyệt nuốt nước bọt, không biết phải làm sao bây giờ. Cô ta đứng lên, vừa định nói chuyện thì hai bạn gái ngồi cạnh cô ta đột nhiên rụt người lại, theo bản năng dời ghế ra, nhìn cô ta như nhìn một loại vi rút độc hại gì đó.
Đột nhiên bị xa cách khiến cô ta cảm thấy bối rối. Từ nhỏ cô ta đã biết ngụy trang nên sống khá tốt, đây là lần đầu tiên cô ta bị đối xử như thế. Cô ta cảm thấy trái tim như bị kim đâm, đau đến mức gần như đứng không vững.
Đây chính là cảm giác bị mọi người cô lập sao?
Cô ta nhìn về phía Tư Tĩnh Ngọc, từ sau chuyện xảy ra lúc tốt nghiệp đại học, bạn bè đều vô tình cố ý cô lập Tư Tĩnh Ngọc. Lúc đầu, cô ta cảm thấy rất thoải mái. Nhưng sau đó, cô ta lại cảm thấy loại cô lập đó không hề ảnh hưởng đến Tư Tĩnh Ngọc.
Tư Tĩnh Ngọc có tất cả mọi thứ, những thứ cô ta để ý, ngoại trừ Thi Cẩm Ngôn, đặt ở trước mặt Tư Tĩnh Ngọc, đều không là gì cả.
Cô ta để ý đến bạn bè, nhưng bạn bè thời đại học đều không cùng một thế giới với Tư Tĩnh Ngọc nên bọn họ rất ít khi liên lạc.
Cô ta để ý đến danh dự, nhưng Tư Tĩnh Ngọc chưa từng để ý đến nó.
Cô ta đắc ý, cho rằng mình đã hành hạ Tư Tĩnh Ngọc được nhiều năm. Kết quả thế nào?
Không có cô ta nhúng tay vào thì cả đời này Tư Tĩnh Ngọc và Thi Cẩm Ngôn sẽ không ở bên nhau. Nhưng bây giờ, dù đã bỏ lỡ nhiều năm, bọn họ vẫn là vợ chồng…
Cô ta cắn môi, tức giận đến mức toàn thân đều run rẩy.
Cô ta chỉ Tư Tĩnh Ngọc, nói: “Đây là mục đích hôm nay cô đi họp lớp sao? Cô muốn tôi bị mắng, muốn tôi mất hết danh dự phải không? Tư Tĩnh Ngọc, ai cũng nói cô làm nhiều việc cho tôi, cái gì cũng cho tôi một nửa, tôi đi cùng cô là tôi được lợi từ cô. Còn bây giờ thì sao? Cô không hề để ý danh dự, cũng không để ý tới bạn học, sao cô còn muốn cướp những thứ này của tôi?”
Thời đại học, Tư Tĩnh Ngọc đối xử với Bạch Nguyệt rất tốt nên mọi người mới không tin Bạch Nguyệt sẽ hãm hại cô. Nhưng lúc này, nghe những lời Bạch Nguyệt vừa nói, tất cả mọi người đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Bởi vì Tư Tĩnh Ngọc đối xử tốt với Bạch Nguyệt nên cô đáng đời bị người ta nhúng tay vào chuyện tình cảm của cô, đáng đời phải gánh hết tiếng xấu của cô ta. Bạch Nguyệt không hãm hại người khác mà hãm hại Tư Tĩnh Ngọc là bởi vì cô đối xử tốt với cô ta.
Đây là cái logic quỷ quái gì vậy?