Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 1651: Chương 1651: Theo bổn thiếu gia là có thịt ăn




Tí Nị không ngốc mà còn rất thông minh, bé nhanh chóng nhận ra mình bị lừa rồi.

Tiểu Phi Phi vẫn luôn muốn dẫn đầu làm người xuất sắc nhất trong đám bé gái, cho nên khi bé được chọn làm phù dâu thì trong lòng Tiểu Phi Phi cực kì ghen tị.

Tí Nị muốn chạy ra ngoài nhưng Bé Lười nói: “Hôn lễ đã kết thúc rồi!”

Tí Nị khựng lại, khuôn mặt xị xuống, cúi gằm, hai mắt đỏ ửng.

Bé Lười thấy bộ dạng của bé con như vậy liền bĩu môi: “Vì sao cứ nhất quyết phải làm phù dâu với anh Tân Tân chứ?”

Tí Nị trề mối, ngẩng đầu nói: “Bởi vì váy của phù dâu rất đẹp!”

Chỉ vì lí do này?

Bé Lười sửng sốt rồi giả bộ ho khan một tiếng, sau đó đi trước Tí Nị: “Mấy ngày nữa cô Lâm Hi Nhi với chủ Tổ Ngạn Ban tổ chức hôn lễ có bảo anh làm phù rể, anh mang em theo là được.”

Tí Nị vừa nghe liền vội vàng xông tới: “Thật sao cậu chủ?”

“Ừ”

Tí Nị vui vẻ vỗ tay nhỏ của mình rồi nói: “Hừ, Tiểu Phi Phi vẫn luôn muốn lấy lòng cậu chủ, nếu cậu ta mà biết lần sau cậu ta không được làm phù dâu vì lần này đã làm rồi thì chắc sẽ tức chết cho xem!”

“Ừ, theo bổn thiếu gia thì sẽ có thịt ăn”

Tí Nị chấn chó xoay xung quanh Bé Lười: “Cảm ơn cậu chủ!”

“Cảm ơn miệng thổi à?”

Tí Nị: “Hả?”

“Về sau tiền sinh hoạt của em phải nộp cho anh một nửa”

Tí Nị: “... Nhưng mà lần trước em đã cho cậu một nửa rồi!”

“Vậy nộp một phần tư!”

Tí Ni: “...”

“Có muốn trả thù không?”

Tí Nị lập tức siết tay: “Muốn!”

“Một lát nữa em hắt nước vào người Tiểu Phi Phi đi!”

Tí Nị: “Nhưng mà lão gia sẽ nói em làm vậy không phải là thục nữ!”

“Không sao, Tiểu Phi Phi không dám mách đầu”

Tí Nị: “Vì sao?”

“Bởi vì là anh bảo em hắt!”

Tí Nị: “... Vậy cũng được nữa hả?

“Như thế đã đủ hết giận chưa?”

Tí Nị hưng phấn gật đầu: “Rồi ạ! Chắc chắn Tiểu Phi Phi sẽ phải khóc nhè! Ha ha ha!”

“Như vậy em có nên cân nhắc tới việc sau này sẽ đưa hết tiền sinh hoạt phí cho anh không?”

Tí Ni:???

“Như thế về sau em có làm gì anh cũng bao che cho em hết!”

Tí Nị: “Có thể nói không không ạ?”

“Em nói xem?”

“... Được rồi!”

Bé Lười dùng một chút rồi đột nhiên quay lại: “Vậy em muốn làm phù dâu với anh hay là với anh Tân Tân?”

Tí Nị: “...”

Bé vốn định nói cái gì đó nhưng thấy động tác của Bé Lười thì vội vàng nịnh nọt: “Tất nhiên là cậu chủ rồi ạ”

Từ đó về sau, biệt thự nhà họ Tiêu gà bay chó sủa, mà trong giới thượng lưu ở Bắc Kinh cũng có một nhóm nhân vật mới từ từ nổi lên, trong đó có ba người được bầu chọn là ba đại ác nhân của nơi này.

Người đứng đầu chính là thái tử Tiểu Mộc Nam (Bé Lười), nghe đồn người này là thiên tài trên chốn thương trường, tính tình quái đản, rất ít người dám chọc vào cậu ta.

Người thứ hai chính là bạn của Thái tử, người này đã theo Thái tử nhiều năm, được xưng anh em với nhau.

Người cuối cùng cũng là người thần bí nhất, giang hồ gọi cô là... à không phải, là mọi người đặt biệt danh cho cô là “Thái tử phi, bởi vì Thái tử gọi cô là “Ái phi”

Một khi ba người xuất hiện là có thể tung hoành khắp thành phố Bắc Kinh này, tựa như không có chuyện gì mà bọn họ không dám làm.

Thế nhưng vào năm ba người họ tròn mười tám tuổi thì “Thái tử phi” đột nhiên im ắng hẳn.

Từ đó về sau ba đại ác nhân chốn kinh thành chỉ còn lại hai người hoành hành ngang ngược.

END.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.