Cô dứt khoát bỏ đũa xuống, hung hăng nhìn Thi Cẩm Ngôn, “Anh nhìn cái gì?”
Thi Cẩm Ngôn mím môi, nhìn sang chỗ khác, “Hình như em… khỏe mạnh trước kia rồi.”
Khỏe mạnh…
Tư Tĩnh Ngọc sửng sốt. Ý anh là cô bị đen đi hả?
Làn da rám nắng, không phải khỏe mạnh thì là gì?
Tư Tĩnh Ngọc buồn bực, cầm đũa lên, gắp từng sợi mì ăn.
Bên tai truyền đến tiếng nói của Thi Cẩm Ngôn, “Mì không ngon hả?”
Tư Tĩnh Ngọc: “…”
Anh vốn ít nói mà, sao gần đây nói nhiều vậy?
Mì ngon hay không thì có liên quan gì đến anh?
Tư Tĩnh Ngọc bưng bát mì lên, húp cả nước lẫn mì.
Sau đó, cô đặt bát xuống bàn, lấy khăn giấy lau miệng. Thi Cẩm Ngôn rất tự nhiên cầm bát đũa vào bếp rửa.
Tư Tĩnh Ngọc: “…”
Thật sự là cô không biết phải nói gì hay làm gì nữa.
Cô đứng lên, định về phòng mình thì Thi Cẩm Ngôn từ trong phòng bếp ra, hỏi: “Trong nhà có kìm không?”
Tư Tĩnh Ngọc ngạc nhiên, “Anh muốn làm gì?”
Thi Cẩm Ngôn chỉ vào một cái tủ trong phòng bếp, “Tủ bị lỏng ra rồi, anh muốn siết chặt lại thôi.”
Tư Tĩnh Ngọc ngơ ngác nhìn anh, một lúc sau mới “à” một tiếng, rồi lại cái tủ gần đó, mở ngăn kéo ra tìm kìm.
Nhưng tìm mãi cũng chẳng thấy kìm đâu cả.
Cô nhíu mày, “Em nhớ để kìm ở đây mà, sao lại không thấy rồi?”
Trông thấy cô như thế, Thi Cẩm Ngôn không nhịn được nở nụ cười. Hồi chưa kết hôn, cô lúc nào cũng chỉn chu xinh đẹp, không có một chút khuyết điểm nào. Kết hôn rồi, anh mới phát hiện cô có một khuyết điểm rất lớn: Vứt đồ lung tung.
Nhưng khuyết điểm này trong mắt anh lại vô cùng đáng yêu. Anh cảm thấy nó như kéo gần khoảng cách giữa hai người bọn họ lại với nhau, khiến cô không còn xa vời khó tới gần nữa.
Thi Cẩm Ngôn thấy cô sốt ruột tìm mãi không thấy liền đi tới chỗ cô.
Sau lưng bỗng có hơi ấm, cơ thể nóng bỏng quen thuộc dán sát vào lưng khiến toàn thân cô cứng đờ, không dám nhúc nhích.
Thi Cẩm Ngôn từ từ cúi người xuống, hơi thở phả vào cổ cô. Lúc này, anh gần như ôm trọn cô vào lòng khiến tim cô đập dữ dội, anh… muốn làm gì?
Lẽ nào anh muốn…
Vừa nghĩ tới điều này, gò má của cô liền đỏ bừng.
Sau đó, cô thấy Thi Cẩm Ngôn vòng tay qua người cô, thò vào trong ngăn kéo lục lọi, “Kìm đây này!”
Tư Tĩnh Ngọc: “!!!”
Chỉ tìm một cái kìm thôi mà, anh cần gì phải làm ra tư thế chọc người như thế?