Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 1237: Chương 1237: Thi cẩm ngôn tán gái! (4)




Có phải… trong lòng cô vẫn có anh?

Thi Cẩm Ngôn cảm thấy vui vẻ, nắm ngược lại tay Tư Tĩnh Ngọc, “Tĩnh Ngọc, anh…”

Anh vừa cúi đầu, đôi môi nhẹ nhàng lướt qua môi cô…

Tư Tĩnh Ngọc bối rối mở to mắt nhìn Thi Cẩm Ngôn. Hiển nhiên Thi Cẩm Ngôn cũng không ngờ sẽ như thế. Vì vậy, lúc này anh cũng không biết phải nói gì.

Một lát sau, Tư Tĩnh Ngọc tỉnh táo lại, phát hiện mình bị lừa!

Tư Tĩnh Ngọc nhíu mày, giật tay ra, “Thi Cẩm Ngôn, từ bao giờ mà anh trở nên trẻ con như vậy hả?!”

Dứt lời, cô xoay người, mặt đỏ lên, chạy thẳng vào phòng đóng sầm cửa lại.

Cửa phòng ngăn không cho ai thấy khuôn mặt ngại ngùng của cô, cũng ngăn lại câu nói tiếp theo của Thi Cẩm Ngôn.

Thật ra, anh định hỏi cô có thể không ly hôn không.

Bởi vì… anh yêu cô!

Nhưng bây giờ, dù có như thế nào thì anh cũng không thể nói ra điều đó được nữa rồi.

Thi Cẩm Ngôn lắc đầu, thở dài, cầm kìm vào phòng bếp, sửa lại cái tủ bị lỏng kia.

Anh sửa xong, để kìm lại chỗ cũ rồi nhìn về phía phòng ngủ của Tư Tĩnh Ngọc. Anh thở dài lần nữa mới quay về phòng ngủ của mình.

Trong phòng ngủ, Tư Tĩnh Ngọc khóa trái cửa, nằm trên giường trùm chăn kín người.

Vừa rồi…

Sao hai người họ lại hôn nhau?

Cô sờ đôi môi của mình, đến tận lúc này, trái tim cô vẫn còn đập rất nhanh.

Rõ ràng là họ chỉ chạm nhẹ môi thôi mà.

Tư Tĩnh Ngọc vỗ vỗ mặt mình, cố gắng không suy nghĩ linh tinh nữa.

Nhưng bên tai lại vang lên lời nói của anh.

“Hình như em… khỏe mạnh hơn trước đây rồi.”

Cô ngồi phắt dậy, mở đèn ngủ, vọt vào phòng vệ sinh, lục tung ngăn tủ lên. Trước đây cô mua rất nhiều mỹ phẩm dưỡng da. Có điều, hai năm gần đây cô không dùng mỹ phẩm nữa. Cô ít khi ở căn nhà này nên cũng ít đồ đạc. Cô tìm một lúc lâu chỉ thấy một hộp mặt nạ ngủ Ele. Cái này là được người khác tặng nên cô tiện tay quăng luôn vào tủ. Cầm lên xem thì thấy vẫn còn hạn sử dụng. Cô mở ra, bôi lên mặt một lớp dày.

Sau đó, cô nhìn gương, quan sát khuôn mặt mình. So với trước đây, cô gầy hơn, đen hơn, trông khỏe khoắn hơn.

Nghĩ tới đây, cô không nhịn được mở điện thoại xem số dư trong tài khoản của mình. Mấy triệu tiền lương và tiền hoa hồng tháng này đã được chuyển vào tài khoản. Nếu là trước đây, chắc chắn cô sẽ tiêu hết cho đám người giúp cô tìm con.

Nhưng bây giờ...

Con của cô chết rồi!

Cô thở dài, cầm điện thoại lên giường nằm.

Trong chớp mắt, cảm giác rung động vì bị Thi Cẩm Ngôn trêu chọc đã lắng xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.