Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 1417: Chương 1417: Thích hợp (11)




Khoảnh khắc nhìn thấy mẹ Thi, Thi Cẩm Ngôn và Tư Tĩnh Ngọc đều ngẩn người. Sau khi vào phòng, mẹ Thi không hề nhìn Tư Tĩnh Ngọc và Thi Cẩm Ngôn mà nhìn Tân Tân đang nằm trên giường bệnh. Cơ thể thằng bé nhỏ nhắn mỏng manh như một tờ giấy.

Vành mắt mẹ Thi đỏ lên, Tân Tân gầy như thế này từ lúc nào vậy?

Bà khiếp sợ đứng tại cửa, bụm kín miệng mình nhưng vẫn khóc thành tiếng.

Thi Cẩm Ngôn và Tư Tĩnh Ngọc vội đi tới trước mặt mẹ Thi, cô đỡ cánh tay của bà, “Mẹ…”

Mẹ Thi rút ra cánh tay ra, đấm lên người Thi Cẩm Ngôn, “Thằng mất dạy này! Mày nói cho mẹ biết, Tân Tân bị bệnh gì? Mày nói đi!”

Thi Cẩm Ngôn thở dài, để mặc mẹ Thi đánh mình, anh đáp: “Bệnh máu trắng.”

Mẹ Thi dừng tay, không nhịn được khóc lớn lên, “Bệnh máu trắng! Bệnh máu trắng! Tân Tân đáng thương của bà nội! Sao con không nói cho mẹ biết? Mẹ là bà nội của Tân Tân cơ mà!”

Thi Cẩm Ngôn thở dài, bất đắc dĩ nhìn mẹ Thi đang trút hết nỗi đau đớn tận cùng ra. Sớm muộn gì ba mẹ cũng biết chuyện này, anh chỉ muốn kéo dài thời gian mà thôi.

Mẹ Thi vừa gào khóc vừa đấm lên người Thi Cẩm Ngôn, tiếng ồn ào làm Tân Tân thức dậy. Nó dụi dụi mắt, gọi: “Bà nội!”

Mẹ Thi quay đầu lại nhìn Tân Tân, gào lên “bảo bối của bà”, rồi nhào lại ôm Tân Tân, khóc toáng không thôi.

Tân Tân ngẩn người, sau đó vỗ vai mẹ Thi, “Bà nội, Tân Tân không đau, bà đừng khóc.”

Mẹ Thi rất muốn nín khóc, nhưng thấy nó hiểu chuyện như thế thì lại càng đau lòng mà khóc lớn hơn nữa.

Nửa tiếng sau, mẹ Thi tỉnh táo lại. Tân Tân ngồi trên giường bệnh, mẹ Thi ngồi trên ghế sofa lau nước mắt, Tư Tĩnh Ngọc rót cho bà một cốc nước. Bà uống vài ngụm, rồi nắm tay Tư Tĩnh Ngọc, nói: “Tĩnh Ngọc, ba mẹ già rồi, mấy ngày nay nhờ có con chăm sóc Tân Tân, mẹ cảm ơn con.”

Bà vốn oán giận Tư Tĩnh Ngọc không tới thăm ba chồng, đến bây giờ mới biết cô phải giúp bà chăm sóc cháu trai, chút trách móc Tư Tĩnh Ngọc còn sót lại hoàn toàn biến mất.

Ngay trước mặt Tân Tân, Thi Cẩm Ngôn vô cùng tỉnh táo nói lại tình hình bệnh của nó cho mẹ Thi nghe, rồi kết lại: “Thế nên mẹ đừng quá khổ sở, bệnh máu trắng có thể trị, chỉ cần tìm được tủy thích hợp là được.”

Mẹ Thi hoảng loạn hỏi: “Tủy này dễ tìm không?”

Thi Cẩm Ngôn mím môi, “Con sẽ cố gắng.”

Mẹ Thi cúi đầu, nước mắt lại tràn ra.

Hai năm qua, Tân Tân do một tay bà chăm sóc nên bà có nhiều tình cảm với nó, ngay cả Thi Cẩm Ngôn cũng phải xếp sau cháu trai bảo bối của bà.

Lúc bà đang khóc thút thít thì điện thoại đột nhiên đột chuông. Bà bắt máy, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Bạch Nguyệt: “Bác gái, cháu có một cách có thể cứu Tân Tân, không biết bác có muốn nghe không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.