Cả người mẹ Thi cứng đờ, bà nhìn Bạch Nguyệt bằng ánh mắt khiếp sợ.
Bạch Nguyệt ung dung ngồi đó như thể biết mẹ Thi sẽ không từ chối đề nghị này. Tân Tân là bảo bối của bà, còn Tư Tĩnh Ngọc chỉ là con dâu mà thôi, một người có liên hệ máu mủ, một người không có liên hệ máu mủ, không cần nói cũng biết bà sẽ lựa chọn như thế nào.
Cô ta gõ ngón tay lên mặt bàn, tay còn lại cầm tách cà phê lên nhấp một ngụm, sau đó nhìn mẹ Thi.
Mẹ Thi do dự một lúc lâu mới bình tĩnh lại nhìn Bạch Nguyệt, hỏi: “Cô muốn gì? Muốn con tôi kết hôn với cô?”
Bạch Nguyệt thở dài, thu lại bộ dáng vênh mặt hất hàm, “Mẹ…”
“Đừng gọi tôi là mẹ!”
Bạch Nguyệt mím môi, nói: “Bác gái, bác biết không, từ nhỏ cháu đã thích Cẩm Ngôn rồi, vì anh ấy, cháu có thể sinh Tân Tân. Thằng bé cũng là ruột thịt của cháu mà, sao cháu có thể thấy chết mà không cứu được? Bây giờ cháu không mong gì khác, cháu chỉ mong Cẩm Ngôn cho cháu sinh một đứa bé để cứu Tân Tân là được. Cháu sẽ tự mình nuôi nấng đứa bé này, không dính dáng gì với nhà bác hết.”
Nói thì nói như vậy, nhưng mang thai, sinh con rồi… ai nói được chuyện sau đó?
Mẹ Thi nheo mắt lại, thở dài, không nói gì.
Đúng lúc này, một giọng nói ngạc nhiên vang lên: “Mẹ?”
Cơ thể mẹ Thi và Bạch Nguyệt đồng thời run lên, sau đó quay lại nhìn thì thấy Tư Tĩnh Ngọc kinh ngạc đứng ở bên cạnh, hình như cô không ngờ mẹ Thi và Bạch Nguyệt lại ở chỗ này.
Thi Cẩm Ngôn ngủ không đủ giấc nhưng cần phải xử lý văn kiện nên Tư Tĩnh Ngọc tranh thủ xuống đây mua cà phê cho anh uống.
Lúc mở cửa tiệm cà phê ra, cô nhìn thấy gì?
Sao mẹ Thi và Bạch Nguyệt lại đi với nhau?
Tư Tĩnh Ngọc không nghĩ gì nữa, bước lên chắn trước mặt mẹ Thi, nhìn chằm chằm Bạch Nguyệt, “Bạch Nguyệt, cô muốn làm gì? Lại muốn dây dưa cái gì hả?”
Hành động của cô là vì bảo vệ mẹ Thi, khiến cho bà rất ấm lòng. Bà nhìn Bạch Nguyệt rồi lại nhìn Tĩnh Ngọc, bất chợt cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Rốt cuộc bà bị làm sao vậy chứ?
Sao lại do dự với đề nghị của Bạch Nguyệt?
Bà cúi đầu, lặng lẽ lau nước mắt.
Thấy tình huống này, Bạch Nguyệt mím chặt môi, một lúc sau thì bật cười, “Tư Tĩnh Ngọc, cô đừng căng thẳng, tôi chỉ mời bác gái một tách cà phê mà thôi.”
Dứt lời, cô ta đứng lên nói với mẹ Thi, “Bác gái hãy suy nghĩ về lời đề nghị của cháu, cháu chờ điện thoại của bác.”
Nói xong, cô ta nở nụ cười, bước ra ngoài.
Vì sao cô ta phải tìm mẹ Thi? Bởi vì Thi Cẩm Ngôn chắc chắn sẽ không đồng ý chuyện này. Nhưng nếu có mẹ Thi giúp đỡ hãm hại Thi Cẩm Ngôn thì sẽ thành công, bởi vì anh không hề đề phòng mẹ Thi.
Bạch Nguyệt đi rồi, Tư Tĩnh Ngọc nhìn mẹ Thi, muốn hỏi cái gì đó nhưng cuối cùng vẫn không hỏi, “Con đi mua cà phê cho Cẩm Ngôn.”
Lúc cô xoay người đi, mẹ Thi liền gọi cô: “Tĩnh Ngọc…”