Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 730: Chương 730: Thực hiện kế hoạch trước thời gian (3)




Nước mắt làm ướt áo, ướt chăn. Lúc này, cô ta cũng chẳng ngại chăn bẩn nữa mà lấy chăn trùm lên mặt. Có lẽ là do khóc nhiều, cũng có lẽ là do hai ngày chưa ngủ, nên trước mắt cô ta dần mờ đi, rồi chìm vào giấc ngủ.

Cô ta nằm mơ.

Cô ta mơ thấy mình trở lại khi còn bé, lúc khoảng sáu bảy tuổi, thân hình gầy gò, mặc đồ rách nát. Sau một ngày làm việc mệt mỏi trở về ngủ, cô ta thấy cái chăn trên người bị kéo ra. Cô ta mở mắt ra, thấy ba đứng ở trước mặt mình.

Cô ta rụt người lại: “Ba, ba đang làm gì vậy?”

Người đàn ông đó cười khà khà rồi cởi thắt lưng ra, “Con gái ngoan, tới đây, giúp ba giải quyết chút vấn đề…”

Sau đó, ông ta nắm eo cô ta, xoay lưng cô ta lại.

Cô ta không biết ông ta làm gì, chỉ biết nó rất đau, đau đến mức cô ta phải khóc lớn lên. Đến khi mẹ cô ta thức dậy, dưới ánh sáng lờ mờ, bà ta ngồi trên giường vừa ôm chăn vừa khóc lớn.

Người đàn ông quát: “Khóc cái gì mà khóc? Tao cưới mày để làm gì? Đến đứa con cũng không sinh được!”

Người phụ nữ tiếp tục khóc lớn, “Ai nói tôi không sinh được? Con tôi sinh bị ông đè chết rồi đấy thôi. Nó con gái của chúng ta mà, sao ông có thể mất hết tính người như vậy?”

Người đàn ông hừ lạnh, “Con gái gì? Nó chỉ là một món hàng tao mua để dễ nói chuyện với ba tao mà thôi. Tao nuôi nó nhiều năm như vậy, để nó làm chút chuyện thì có sao?”

“Ông có phải là con người nữa không?” Người phụ nữ gào lên.

Người đàn ông cười nhạt, “Sao lại không phải? Mày câm miệng cho ông! Nếu không ông đập chết mày giờ!”

Cô ta cuộn mình trong chăn, trên mặt còn đẫm nước mắt, căn bản là không biết chuyện gì đang xảy ra. Cô ta ngẩng đầu nhìn cha mẹ mình, sau đó lại chui vào chăn, toàn thân cô ta đều đau, nhất là cái eo, đau như muốn gãy ra.

Chính là người đàn ông độc ác đó! Chính là ông ta!

Tất cả đều do ông ta, lúc đó cô ta còn nhỏ như vậy…

Nghĩ tới đây, nước mắt cô ta rơi xuống.

Nếu như có thể trở lại quá khứ, thì ngay lúc ông ta vén chăn lên, ngay lúc ông ta duỗi tay tới, cô ta nhất định phải cắn tay ông ta, cắn chặt không nhả, dù có chết cũng không chấp nhận những nhục nhã và uất ức phải chịu nhiều năm qua.

“A!!!”

Một tiếng hét như giết heo đánh thức Mino.

Cô ta mở choàng mắt ra, thấy mình đang cắt chặt cánh tay lão Chung, trong miệng còn có mùi tanh của máu nữa.

Cắn chết mày!

Cắn chết mày!

Hận thù trong mơ truyền đến hiện thực, cô ta càng cắn mạnh hơn, không hề có ý nhả ra.

Tiếng hét như giết heo càng thêm thảm thiết, “Buông tao ra! Cái con chết tiệt này! Buông ra!”

Ông ta vừa hét vừa bóp mạnh vai Mino, khiến cô ta có cảm giác vai mình như sắp nát tới nơi.

Mino sững sờ mở to mắt nhìn lão Chung, bởi vì bàn tay ông ta còn đang luồn vào cái chăn cô ta đang đắp và đặt trên người cô ta.

Mino hoảng sợ ngồi phắt dậy, nhìn ông ta với ánh mắt không thể tin nổi, “Ông muốn làm gì?”

“Mấy người đang làm gì???” Một giọng nói chói tai vang lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.