Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 140: Chương 140: Tôi có thể từ Chức




Trang Nại Nại siết chặt tay.

Cô đột nhiên cảm thấy bất đắc dĩ, đây là lần đầu tiên ở trước mặt Tả Y Y cô không nói nên lời.

Chỉ một thân phận bạn gái trong lễ kỷ niệm, cũng đủ để Tả Y Y khinh thường cô.

Thái độ của Tư Chính Đình quyết định tất cả, dù cô có nói gì thì cũng uổng công.

Cô cắn môi, sống lưng thẳng tắp, cố gắng làm cho mình trông không quá thấp kém.

Tả Y Y nhìn thấu giãy dụa của cô. Cô ta bỏ tay xuống, môi nở nụ cười nói: “Trang Nại Nại, cô lấy số đo cho tôi, may quần áo cần có số đo.”

Trang Nại Nại hít sâu một hơi: “Tả Y Y, tôi là người của bộ phận thiết kế sân khấu, không phải người của bộ phận thiết kế thời trang.”

“Tôi có xem sơ yếu lý lịch của cô rồi.” Tả Y Y ném văn kiện trong tay lên bàn.

Trang Nại Nại nhìn lướt qua liền thấy sơ yếu lý lịch xin việc của mình.

Tả Y Y cười nhạt: “Cô nghĩ rằng tôi không biết môn học tự chọn lúc học đại học của cô là thiết kế thời trang sao? Hoặc là nói, cô đang nói láo? Sơ yếu lý lịch này là giả? Trang Nại Nại, cô được đặc cách vào Đế Hào, không phải là vì có tài năng sao? Nếu ngay cả lấy số đo mà cô cũng không làm được thì nói gì đến tài năng.”

“Xin lỗi, lấy số đo không phải chức trách của tôi. Tả Y Y, nếu cô đang uy hiếp tôi thì tôi có thể từ chức.”

Làm khó cô như thế, không phải là vì muốn đuổi cô ra khỏi Đế Hào sao?

Vốn cảm thấy làm việc ở đây cũng tốt, không gian lớn, nhiều cơ hội phát triển, nhưng bây giờ... công việc này cũng không cần thiết nữa. Huống hồ, có lẽ Tư Chính Đình không mong cô làm việc ở đây.

Tả Y Y nhìn bộ dáng quật cường của cô, tức giận chỉ tay vào cô nói “Cô… Trang Nại Nại, cô chẳng khác gì tảng đá trong hầm cầu cả, vừa thối vừa cứng.”

Trang Nại Nại: “Cám ơn cô đã khen.”

Tả Y Y: “...”

Gặp phải một người không sợ trời không sợ đất, Tả Y Y thật sự không còn gì để nói.

Đúng lúc này cửa phòng họp bị đẩy ra, Mino tươi cười đi tới: “Cô Tả, chào cô, thật xin lỗi tôi tới muộn.”

Tả Y Y thấy Mino, cơn tức dịu đi một chút, cô ta chỉ vào Trang Nại Nại mắng: “Mino, cách quản lý nhân viên dưới quyền của cô cũng kém quá rồi đấy. Như này thì làm sao nhân viên của cô có thể theo kịp lời nói của cấp trên? Lúc mới vào làm, công ty không có tiến hành huấn luyện sao? Sao có thể tuyển dụng người có tư chất như vậy chứ? Hoặc là nói, trưởng bộ phận cô vô trách nhiệm, bất cứ kẻ tồi nào cũng nhận vào công ty?”

Mino bị mắng đần cả người, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ.

Tả Y Y vẫn còn kiêu căng nói tiếp: “Kỷ niệm một trăm năm thành lập là sự kiện quan trọng cỡ nào, bảo nhân viên của cô lấy số đo cho tôi là uất ức lắm sao? Tôi nói cho cô biết, bây giờ, tất cả nhân viên bộ phận thiết kế của công ty đều đang tập trung chuẩn bị cho lễ kỷ niệm một trăm năm thành lập. Trang Nại Nại, cô đừng tự cho mình là đúng.”

Cô ta nói đến đây liền lui về sau một bước, giang tay ra: “Còn nữa, hôm nay tôi nói thẳng với cô, cô không lấy số đo cho tôi? Được thôi, vậy bây giờ cô cút ngay đi. Tôi khuyên cô, tốt nhất nên ngoan ngoãn lấy số đo cho tôi, công việc thiết kế này cũng giao cho cô luôn, cô phải thiết kế cho tôi một lễ phục vừa hợp mốt vừa xứng đôi với lễ phục của anh Đình.”

Từng câu từng chữ giống như một bàn tay tát mạnh vào mặt Trang Nại Nại.

Trang Nại Nại nhìn chằm chằm cô ta, cuối cùng nhếch môi xoay người đi.

Không phải là nghỉ việc sao?

Cô vừa mới xoay người, cổ tay đột nhiên bị Mino nắm lại.

Vì thế, Tư Chính Đình lạnh nhạt “ừm” một tiếng.

Trang Nại Nại hít sâu một hơi: “Vậy chúng ta trực tiếp vào đề nhé.”

Trực tiếp “vào đề”?

Tư Chính Đình kinh ngạc nhìn cô, một lát sau mới từ từ cởi áo choàng tắm ra: “Ừ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.