Em không biết…
Đây là lần đầu tiên Tư Tĩnh Ngọc nói ra lời này.
Cô là người nhà họ Tư, được nuôi dưỡng như người thừa kế, còn từng đảm đương quản lý cả công ty, là một người phụ nữ mạnh mẽ điển hình. Cô luôn có mục tiêu rõ ràng, cũng như năm xưa, lúc thấy Thi Cẩm Ngôn và Bạch Nguyệt ra khỏi khách sạn, cô đã đề nghị ly hôn mà không hề do dự. Đã bao nhiêu năm như vậy, dù Thi Cẩm Ngôn không đồng ý nhưng cô vẫn giữ nguyên ý kiến của mình.
Cô vẫn luôn cố gắng tìm con mình, cũng luôn biết mình muốn gì, mình sẽ làm gì tiếp theo.
Cô có nhiều nhà ở Bắc Kinh như vậy, nhưng bây giờ cô lại không biết phải đi đâu.
Lòng Diêu Đằng cũng quặn đau, anh im lặng một hồi rồi nói: “Hay là đi thăm hai đứa con sinh đôi của Tư Chính Đình?”
Tư Tĩnh Ngọc do dự một chút, nhưng vẫn nói: “Không cần. Đến biệt thự ở ngoại ô phía Tây thành phố đi.”
“Được.”
***
Thi Cẩm Ngôn vẫn luôn đi theo xe của Tư Tĩnh Ngọc, trong lòng dậy sóng.
Sao cô lại xuất hiện ở khách sạn? Hơn nữa, sao lại là đi cùng Diêu Đằng?
Lúc Diêu Đằng nói cô là vợ anh ta trước mặt nhiều phóng viên như vậy, anh chỉ hận không thể xông lên đánh cho anh ta một trận.
Sao có thể như thế được?
Sao cô lại không phản bác?
Thi Cẩm Ngôn theo sát xe bọn họ, thấy bọn họ rẽ về phía đường ra ngoại ô ở phía Tây.
Ở đó có biệt thự của Tư Tĩnh Ngọc.
Anh vẫn luôn chắc chắn rằng trước khi ly hôn, Tư Tĩnh Ngọc sẽ không có chuyện gì với Diêu Đằng. Cô là một người phụ nữ có nguyên tắc nên anh mới luôn cố kéo dài, chỉ mong không cần phải ly hôn nữa.
Nhưng bây giờ thì sao?
Đúng lúc này, điện thoại của Thi Cẩm Ngôn chợt đổ chuông.
Anh không bắt máy, vẫn theo sát xe của Diêu Đằng và Tư Tĩnh Ngọc. Nhưng điện thoại của anh lại nhanh chóng đổ chuông lần nữa. Anh đeo bấm nghe bằng tai nghe Bluetooth, giọng điệu khó chịu: “Nói đi.”
“Ông chủ, Tân Tân bị chảy máu mũi!”
Thi Cẩm Ngôn sa sầm mặt, nhìn chiếc xe đi phía trước, do dự hỏi: “Có nghiêm trọng không?”
“Rất nghiêm trọng ạ, không cầm được máu. Tôi không dám cho cậu ấy cử động, chỉ có thể để cậu ấy nằm ngửa, phải làm thế nào bây giờ?”
“Bây giờ tôi sẽ về ngay, hai người đừng đi đâu cả.”
“Vâng.”
Cúp điện thoại, Thi Cẩm Ngôn đỗ xe lại ven đường, nhìn chiếc Land Rover đằng trước chạy càng lúc càng xa, anh bực tức đập một cái lên vô lăng.
Sau đó, anh mới quay đầu xe, đi về phía nhà Tư Tĩnh Ngọc.
Trên đường đi, anh gọi điện thoại cho Tư Tĩnh Ngọc, nhưng máy lại báo thuê bao.
***
Chiếc Land Rover đỗ lại trước cổng biệt thự ở ngoại ô phía Tây thành phố.
Tư Tĩnh Ngọc xuống xe, đi vào biệt thự.
Diêu Đằng đi theo cô, định cùng vào trong, nhưng lại thấy Tư Tĩnh Ngọc chợt quay đầu lại. “Em muốn yên tĩnh một mình, anh về trước đi.”
Diêu Đằng ngây người, khẽ gật đầu.
Lúc này, Tư Tĩnh Ngọc mới hít sâu một hơi rồi đi vào biệt thự.
Đã lâu không có ai ở trong căn biệt thự này rồi. Tuy người giúp việc dọn dẹp rất sạch sẽ nhưng trong nhà vẫn vô cùng lạnh lẽo và trống trải.
Tư Tĩnh Ngọc hơi mệt mỏi, lặng lẽ ngồi xuống sofa.