Tư Chính Đình đi vào nhà vệ sinh tắm nước lạnh, đi ra thì thấy Trang Nại Nại nằm sấp trên giường, tay chân sải lải. Do uống rượu cho nên Trang Nại Nại cảm thấy nóng, quần áo đã bị cô cởi sạch trong lúc mơ mơ màng màng, bây giờ chỉ mặc mỗi đồ lót nằm ở đó. Vóc dáng xinh đẹp mỡ màng cứ thế bại lộ ra, Tư Chính Đình khó khăn nuốt một ngụm nước bọt.
Anh nhíu mày đi tới mép giường, ôm Trang Nại Nại vào nhà vệ sinh giúp cô tắm rửa.
Mùi rượu trên người cô khiến Tư Chính Đình cảm thấy... quá ghê!
Tự dưng uống rượu làm gì?
Tắm rửa sạch sẽ cho cô xong, Tư Chính Đình ôm người ném lên giường, sau đó mới vén chăn, chui vào. Nhìn cô gái trong lòng thế này anh thật sự muốn làm chút chuyện xấu xa, thế nhưng nhìn cô ngủ ngon thế này lại không đành lòng.
Chẳng hiểu sao, đột nhiên Tư Chính Đình nhớ tới câu nói của cô với Từ Đại Chí. Một cơn giận từ đâu dâng lên, khiến anh không nhịn nổi nữa mà thò tay về phía Trang Nại Nại.
Nụ hôn triền miên khiến Trang Nại Nại khẽ rên một tiếng tỉnh lại, ngay khi cô vừa mở mắt thì anh đã dứt khoát tiến vào bên trong thân thể của cô. Không có dạo đầu mà đi thẳng vào vấn đề chính!
...
Hôm sau, lúc Trang Nại Nại tỉnh dậy thì có cảm giác đầu như muốn nứt ra. Cô mơ màng tỉnh lại, cả người cứ như vừa bị xe cán qua, đau dữ dội. Cô gõ một cái vào đầu mình, say rượu nhức đầu thì cũng thôi đi, sao cả người lại vừa tê vừa mỏi như vậy?
Trang Nại Nại đang nghĩ ngợi thì cánh cửa bị đẩy ra, Tư Chính Đình mang vẻ mặt lạnh lùng đi vào. Đột nhiên Trang Nại Nại thấy hơi xấu hổ nên dùng chăn che mặt mình lại.
Nếu trước kia gặp phải chuyện này, nhất định Tư Chính Đình sẽ tới dỗ cô, nhưng cô đợi mãi, đợi mãi mà anh cũng không bước tới.
Trang Nại Nại khó hiểu vén chăn lên thì thấy Tư Chính Đình vẫn đang đứng ở cửa, mặt mũi âm trầm khiến người khác không biết anh đang nghĩ cái gì.
Trang Nại Nại sửng sốt, hình như lâu lắm rồi cô không thấy lại bộ dạng này của anh.
Cô đột nhiên cảm thấy người này thật quá đáng, một tháng không gặp, vừa gặp đã bắt nạt cô, bây giờ lại bày ra cái khuôn mặt thối đó cho ai xem?
Trang Nại Nại hừ lạnh, còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe được âm thanh âm trầm của Tư Chính Đình, có vẻ là giận tái mặt.
“Trang Nại Nại! Đời này em đừng hòng được gả cho Từ Đại Chí! Chỉ cần một ngày anh còn sống, em cũng đừng hòng nghĩ đến chuyện tái giá!”
Trang Nại Nại sửng sốt, tái giá? Gả cho Từ Đại Chí?
Anh đang nói cái gì vớ vẩn vậy hả?