Trang Nại Nại nhìn thấy dòng trạng thái này thì quả thật không biết nên nói gì cho phải, cô đứng phắt dậy.
Tư Chính Đình hỏi, “Em định làm gì?”
Trang Nại Nại nheo mắt nói: “Qua năm mới rồi mà em vẫn chưa về nhà chúc Tết ba mẹ, thật đúng là bất hiếu!”
Nói rồi, cô vừa đỡ bụng vừa nhìn Tư Chính Đình, “Đi thôi, chúng ta đến nhà họ Cố xem bọn họ muốn làm gì!”
Tư Chính Đình biết có ngăn cô cũng vô dụng. Cô đã tức nhà họ Cố từ lâu rồi, chuyện thế này chỉ có trút ra được thì mới tốt.
Lúc xe lái vào nhà họ Cố, bọn họ thấy nhà cửa hơi bừa bộn. Sân nhà hình như đã mấy ngày không được quét dọn, xe dừng cũng chẳng có ai ra đón bọn họ. Câu đối dán trước cổng bị gió thổi tung một góc, nhưng lại chẳng có ai thèm để ý.
Chẳng lẽ không có người giúp việc là bọn họ không thể lo liệu mấy việc đơn giản này.
Trang Nại Nại thở dài, đợi đến lúc Tư Chính Đình đỗ xe lại hẳn rồi mới xuống xe. Tư Chính Đình không rời cô lấy nửa bước, hai người cùng đi vào nhà.
Trong phòng khách chẳng có ai. Trên bàn ăn vẫn còn đồ ăn thừa, trong phòng bếp, bát đũa chồng chất trong bồn, cũng chẳng có ai rửa. Khắp nơi đều là vỏ hạt dưa, thảm dưới chân rất bẩn khiến Trang Nại Nại có cảm giác như không biết đặt chân xuống chỗ nào.
Cô cau mày bước qua vật thể khả nghi dưới đất, theo Tư Chính Đình đi lên tầng. Tuy cô đã từng ở trong nhà họ Cố nhưng rốt cuộc cũng không quá quen thuộc với nơi này. Trang Nại Nại do dự một chút, sau đó mới đi đến trước cửa một phòng ngủ gõ cửa.
Một lúc lâu sau, cửa phòng mới mở ra, gương mặt đang đắp mặt nạ của Cố Tinh San xuất hiện. Cô ta giật mặt nạ xuống, lanh lảnh chào Tư Chính Đình: “Chào anh rể!”
Nói rồi, cô ta mới ý thức được mình đang quần áo xộc xệch, đầu tóc rối bời, bèn vội vàng lui ra sau đóng sầm cửa lại.
Trang Nại Nại: “!!!”
“Anh rể, anh chờ một chút, em xong ngay đây!” Giọng Cố Tinh San vang lên từ sau cánh cửa.
Vậy người chị này của cô ta tàng hình à?
Trang Nại Nại dứt khoát quay người đi đến phòng đối diện gõ cửa. Cũng phải một lúc sau, bên trong mới có người ra mở cửa. Cố Tinh Hào ngày đêm đảo lộn, lúc này vẫn còn đang ngủ, đầu tóc rối bù...
Nhìn qua khe cửa, Trang Nại Nại nhận ra… phòng của Cố Tinh Hào còn sạch hơn phòng của Cố Tinh San.
Cố Tinh Hào thấy hai người thì mơ màng dụi mắt rồi hỏi, “Hai người đến làm gì?” Hỏi xong, cậu ta lại nhìn đồng hồ, “Mới có 3h, sớm vậy?”
Trang Nại Nại: “!!!”
Bây giờ là 3h chiều đấy ông nội!
Trang Nại Nại nhìn sang bên cạnh, thấy không có ai bèn hỏi, “Lý Ngọc Phượng đâu?”
“Lý Ngọc Phượng là ai?” Cố Tinh Hào hỏi lại, sau đó mới nhớ ra, “À, chị nói mẹ hả? Tôi nói này, chị có thể khách sáo với bà ấy chút được không? Chị…”
“Bà ta ở đâu?” Trang Nại Nại cắt lời Cố Tinh Hào.