Nhưng chăn vừa bị xốc lên, Trang Nại Nại đã ló cái đầu nhỏ xinh ra, nhìn anh với đôi mắt thật to, “Em đã... ngủ một ngày một đêm rồi sao?”
Tư Chính Đình: “...”
Chút chuyện nhỏ như thế mà đã khiến cô kinh ngạc đến vậy?
Tư Chính Đình cảm thấy bản thân thật buồn cười, thế mà lại khẩn trương lo lắng như vậy. Anh điều hành Đế Hào đã mấy năm, đã bao giờ thiếu kiên nhẫn như bây giờ đâu?
Tư Chính Đình trừng Trang Nại Nại, lại thấy cô ngoan ngoãn nấp trong chăn, dáng vẻ... còn có mấy phần đáng yêu, hơn nữa, cô lại còn kinh ngạc hỏi anh, “Anh làm sao thế?”
Anh làm sao thế?
Chẳng phải anh đang lo lắng cho cô sao?
Tư Chính Đình cảm thấy mình điên thật rồi, định nói mấy câu lạnh nhạt với cô để che giấu sự bối rối của bản thân. Nhưng nghĩ đến những khổ cực mà cô đã trải qua, anh lại đè ép những lời đó lại, dịch chăn cho cô rồi mới đứng dậy, thẳng thừng bỏ qua câu hỏi của cô, tiếp tục quay lại sofa làm việc.
Căn phòng trở nên vô cùng yên tĩnh, nhưng Trang Nại Nại thật sự không ngủ được nữa.
Ngày đêm đảo lộn như thế thì làm sao được?
Cô cầm điện thoại, lại uốn mình trong chăn để chơi.
Mở mật khẩu điện thoại ra, cô liền thấy mấy cuộc gọi nhỡ, còn có mấy tin nhắn từ đồng nghiệp gửi đến, trong đó có Tô Mi hỏi cô sao không đi làm.
Trang Nại Nại cảm thấy cô thật ra cũng không thất bại ở công ty lắm, nhìn đi, chẳng phải vẫn có đồng nghiệp quan tâm cô sao?
Cô trả lời từng tin cho mọi người, giải thích là cô bị ốm rồ. Còn về phần xin nghỉ, có Tư Chính Đình ở đây, lại thêm trợ lý Quý làm việc gì cũng hết sức cẩn thận, cô hoàn toàn không cần phải lo lắng.
Lúc trả lời tin nhắn, cô trông thấy một tin từ dãy số lạ, nó giới thiệu một căn hộ ở đường Bắc Tam Hoàng, còn gửi cả tài liệu vào email của cô rồi. Trang Nại Nại ban đầu tự động xem nhẹ, nghĩ đó là quảng cáo. Nhưng một lát sau, cô mới chợt nhớ ra, đây chẳng phải là công ty môi giới mà cô đã gọi điện đến sao?
Cô bây giờ cần gấp một căn hộ để mẹ ở sau khi về nước.
Trang Nại Nại lập tức vui sướng, dùng điện thoại để đăng nhập vài mail. Đó là một căn hộ hai phòng, khoảng 100m2, chào giá bảy triệu. Nhà ở Bắc Kinh tấc đất tấc vàng, giá này cũng bình thường, hơn nữa đây còn là căn phòng cưới mới cứng, đôi vợ chồng son phải chuyển đến nơi khác làm việc nên bán hơi gấp. Huống hồ, Trang Nại Nại cũng đã từng đi qua chung cư đó rồi, cảnh xung quanh cũng đẹp, có bệnh viện, siêu thị, vườn hoa đầy đủ hết, rất thích hợp để an dưỡng tuổi già.
Trang Nại Nại quả thật rất thỏa mãn với căn hộ này.
Bình thường, những căn hộ kiểu này đều bán rất chạy. Cô vội vàng nhắn tin liên hệ với công ty môi giới kia, bày tỏ rằng cô muốn mua, nằm ngay trên giường thanh toán tiền cọc. Sau đó lại nhắn tin cho Lâm Hi Nhi, bảo cô ấy về căn nhà trệt kia lấy chứng minh thư của mẹ Trang để đi mua căn hộ kia.
Mua một căn hộ mà cứ như mua một cái bắp cải, bảy triệu lập tức ra đi, Trang Nại Nại lại không hề đau lòng mà còn thấy lâng lâng.
Mười triệu kia giống như một vách ngăn giữa cô và Tư Chính Đình, tiêu pha như thế lại như thể khiến vách ngăn đó biến mất.
Dù biết đây là lừa mình dối người, nhưng cô vẫn vui vẻ sống trong không gian hư cấu của bản thân.
Giải quyết một chuyện phiền lòng, cô bất giác nằm thiếp đi trên giường.
Lúc Tư Chính Đình nghe thấy tiếng hít thở đều đều của cô mới ngẩng đầu lên.