Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 273: Chương 273: Trong tình yêu, ai cũng đều là kẻ nhát gan (9)




Hả?

Trang Nại Nại ngây người.

Cô cuối cùng cũng nhớ ra, mấy ngày trước Tư Chính Đình không nghe cô giải thích, hình như trước khi đi đã ném cái gì đó?

Lúc ấy, cô thật sự quá tức giận và đau lòng nên hoàn toàn không để tâm.

Cô ngẫm nghĩ lại, lúc ấy Tư Chính Đình đến phòng cô, vậy nên... chiếc laptop này thật sự là quà anh tặng cho cô?

Trong lòng Trang Nại Nại như thể có một rừng hoa nở rộ chỉ trong tích tắc, ngay cả hình ảnh trước mắt cũng trở nên rực rỡ tươi đẹp hơn. Cô vui sướng ôm laptop, quên cả cảm ơn, chạy tót vào phòng ngủ của mình ở trên tầng.

Vội vàng phi lên giường, cô nằm sấp, bật laptop lên. Màn hình hoạt hình hiện lên trước mắt, vừa đẹp mà lại vừa đặc biệt. Cô thích muốn chết, nếu nói vừa rồi là cảm động thì lúc này chính là tình cảm dâng trào.

Anh vẫn còn nhớ rõ sở thích của cô!

Tuy cô hoàn toàn không dám nghĩ, nhưng có lẽ đây là do anh tự cài đặt, tự thiết kế, dù có là bảo người khác thiết kế cài đặt đi chăng nữa thì nhất định cũng đã báo sở thích của cô rồi. Trang Nại Nại nhảy dựng trên giường, vui sướng không chịu nổi, chạy mấy vòng trong phòng.

Phần mềm trong laptop đã được cài đặt vô cùng đầy đủ, ngay cả phần mềm cho cô vẽ cũng đã được cài rồi.

Trang Nại Nại vui sướng đối diện với laptop, bắt đầu vẽ thiết kế mà cô đã lên ý tưởng từ trước.

Dưới tầng.

Tư Chính Đình bận rộn cả buổi, mở cửa phòng làm việc đi xuống tầng, thấy quản gia thì hỏi: “Thiếu phu nhân ở đâu?”

Quản gia cười đáp, “Thiếu phu nhân ở trong phòng ngủ.”

Tư Chính Đình “ừ” một tiếng, quay người định lên tầng thì sau lưng đã vang lên giọng của quản gia, “Tôi đã sửa xong laptop mà cậu chuẩn bị cho thiếu phu nhân, đã đưa cho cô ấy rồi, hình như thiếu phu nhân rất vui.”

Tư Chính Đình nghe vậy thì dừng bước, đưa cho cô ấy rồi?

Chẳng hiểu sao, mặt anh lại hơi nóng lên.

Anh ho khan một tiếng rồi mới lạnh nhạt nói, “Nhiều chuyện.”

Nhưng giọng nói đó lại không hề chứa chút tức giận nào.

Anh tiếp tục đi lên tầng, đến trước cửa phòng ngủ thì nhẹ nhàng đẩy cửa ra thành một khe hở nhỏ.

Trang Nại Nại quá vui mừng, đang để chân trần, xoay tròn trên thảm. Ánh mặt trời rọi qua cửa sổ, chiếu lên người cô, phủ lên đó một lớp ánh sáng nhàn nhạt, tôn lên nụ cười vừa xinh đẹp vừa đáng yêu của cô.

Chẳng biết qua bao lâu, Tư Chính Đình hoàn hồn lại, mới nhận ra môi anh đã bất giác cong lên. Nhìn cô vui vẻ như thế, anh lại không nỡ đi vào quấy rầy. Nhất là khi cô lại nhào lên giường, nghịch laptop lần nữa, vì quá hài lòng và vui vẻ nên không nhịn được mà kêu lên, “Quá tuyệt vời! Tư Chính Đình, em yêu anh chết mất!”

Em yêu anh chết mất...

Câu nói đó hệt như thần chú điểm huyệt, khiến anh đứng sững tại chỗ, đầu óc cũng trống rỗng mất một lát.

Cô yêu anh chết mất...

Dù biết đây chỉ là câu cảm thán của cô, nhưng anh vẫn động lòng. Đây là giọng nói dễ nghe nhất, cũng là câu tâm tình êm tai nhất mà anh từng nghe trong cuộc đời này. Tai anh đỏ ửng bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, cảm giác ấm áp lấp đầy trong lòng. Khoảnh khắc đó, anh chỉ cảm thấy như đang giẫm trên bông, cả người bay bổng, cảm giác không chân thực. Nụ cười của anh càng lúc càng tươi.

Cô yêu anh chết mất...

Nhưng anh sao nhẫn tâm để cô chết được?

Đôi mắt vẫn luôn lạnh như băng của Tư Chính Đình lúc này tràn ngập dịu dàng và vui sướng. Nụ cười đó lập tức khiến quản gia và mấy người giúp việc đang quét dọn trên tầng giật mình. Bọn họ liếc nhìn nhau, đáy mắt đầy kinh ngạc.

Ngài Tư đang... nở nụ cười sao?

Tư Chính Đình đứng im ngoài cửa thật lâu, cuối cùng vẫn quay lại thư phòng, không quấy rầy tâm trạng vui mừng thích thú của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.