Thần Thủ thấy tay hơn ngứa nên cọ lên mặt bàn, phát ra âm thanh ma sát. Thôi Tinh Tước xông đến, cầm tay anh ta dí ớt vào.
Thật thần kì, tay Thần Thủ đã hết ngứa, mà chuyển thành bỏng rát!
Trang Nại Nại không hề biết những chuyện này, chỉ tập trung vào bản thiết kế và nghĩ xem rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu.
Trời tối dần, đèn neon bên ngoài được bật sáng, trong phòng vang lên tiếng ngáy o o của Thôi Tinh Tước. Ông tựa vào ghế ngủ, đầu gật gù một cái thì liền tỉnh dậy, ngẩng phắt lên cảnh giác nhìn xung quanh, không thấy ai quấy rầy Trang Nại Nại thì mới cúi đầu xuống, được một lúc lại tiếp tục ngáy to.
Trăng dần lên cao, ánh đèn bên ngoài sáng trưng, tiếng còi xe thỉnh thoảng truyền đến. Trang Nại Nại căng mắt ra xem phương án thiết kế từ đầu chí cuối, không hề bỏ qua chữ nào, cuối cùng mới xem hết.
Nhưng phương án thiết kế này không có vấn đề gì cả!
Cô bực bội vò tóc, gục đầu xuống bàn.
Rốt cuộc Rose muốn làm gì?
Tiếng động này đã đánh thức Thôi Tinh Tước. Ông ngẩng lên nhìn Trang Nại Nại, sau đó lại thở dài, trong mắt hiện lên vẻ mất mát.
Đúng lúc này, Từ Đại Chí đẩy cửa đi vào. Anh vừa tan làm từ Đế Hào, mang cả bữa tối đến đây. Lúc anh vừa đẩy cửa ra, mùi thơm liền lan tỏa.
Tiểu Loan chun mũi, sau đó liền ngẩng phắt lên, còn chưa kịp mở mắt đã kêu toáng lên: “Đồ ăn!”
Mọi người trong phòng giật mình tỉnh lại, đồng loạt nhìn về phía Tư Chính Đình.
Hai mắt Tiểu Loan sáng bừng, lao đến chỗ Tư Chính Đình, nhưng được nửa đường thì lại bị Thôi Tinh Tước giơ chân ra ngăn lại. Ông quay sang nói với Trang Nại Nại: “Nại Nại ăn trước đi.”
Trang Nại Nại vò mái tóc đã rối như ổ gà của mình nói, “Cháu không đói, mọi người ăn trước đi.”
Cô tiếp tục xem kĩ bản thiết kế. Cô không bỏ qua chi tiết nào, còn cẩn thận phóng to ảnh lên, nhưng vẫn không tìm thấy chỗ Rose gài bẫy.
Đúng thật là… hack não!
Bỗng trước mắt cô xuất hiện một cái đùi gà chiên.
Tư Chính Đình nói: “Ăn một chút đã.”
Sau đó, anh lại rót cho cô một ly nước ấm.
Trang Nại Nại định nói không muốn ăn, nhưng nhìn vào ánh mắt kiên quyết của Tư Chính Đình, cuối cùng cô vẫn phải cầm đùi gà lên.
Ăn xong, cô cảm thấy bụng có đồ ăn nên đầu óc cũng tỉnh táo hơn nhiều, bèn xốc lại tinh thần, tiếp tục xem bản thiết kế.