Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 156: Chương 156: Tư chính đình, chúng ta nói chuyện chiếc vòng tay kia




Trang Nại Nại: “…”

Cái tên này chỉ quan tâm Walkman của mình thôi!

Nhưng lúc Tư Chính Đình đi xa rồi, cô mới phát hiện một vệt máu tươi dưới đất.

***

Tư Chính Đình cũng nhớ đến đại hội thể dục thể thao lần đó.

Tay anh cũng chỉ xước một chút, nhưng để Mrs Đinh không lo lắng nên vẫn băng bó lại.

Ngày hôm sau, lúc anh đến trường liền cảm nhận được ánh mắt của Trang Nại Nại đang nhìn chằm chằm vào tay anh.

Vất vả lắm mới hết giờ học, Trang Nại Nại áy náy chạy đến, cũng chẳng quan tâm việc nam nữ khác nhau, cầm lấy tay anh nhìn kĩ toàn bộ một lượt.

Dáng vẻ nghiêm túc đó lại khiến Tư Chính Đình tưởng rằng cô có kiến thức về lĩnh vực này thật, không ngờ cô xem xong lại vô cùng lo lắng mà nhìn anh hỏi: “Sao rồi? Xương cốt không sao chứ?”

Tư Chính Đình: “…”

Tư Chính Đình rất ít khi bị thương, nhất là tay, lại càng được bảo vệ rất kĩ.

Nên lần đó, Tư Chính Đình phải băng bó tay suốt ba tháng mới đỡ dần, Tô Ngạn Bân và Lưu Bính Hàng cũng có ấn tượng rất sâu về chuyện này.

Nhóm bọn họ từ trước đến nay không tham gia hoạt động tập thể bao giờ, mà lần đó…

Trang Nại Nại trách móc bọn họ một tràng rồi chạy đi, khi đó bọn họ vốn định về nhà, nào ngờ Đình Lão Đại đột nhiên dừng chân nói: “Cha mẹ đưa chúng ta đến ngôi trường này học chính là để trải nghiệm cuộc sống.”

Lưu Bính Hàng ngơ ngác hỏi: “Vậy nên…?”

Tư Chính Đình lạnh nhạt nhìn về phía xa: “Tôi cảm thấy kiểu đại hội thể dục thể thao này cũng có thể tham gia một chút.”

Vì vậy, cả đám người thừa kế hầu như thầu hết các giải quán quân ở đại hội thể dục thể thao năm ấy.

Thật ra môi trường giáo dục của bọn họ rất nghiêm khắc, sau khi đi học về còn phải học thêm ít kiến thức về quản lý, hơn nữa còn phải tập thể hình đúng giờ.

Bây giờ nghĩ lại, Tô Ngạn Bân cảm thấy thật ra một mình Đình Lão Đại đi thi chạy thì sẽ rất mất mặt, nên mới lừa bọn họ đi cùng!

Với lại, nghĩ thế nào cũng có cảm giác như Đình Lão Đại bị uy hiếp bởi câu “không thích cậu nữa” mà Trang Nại Nại nói vào lúc cuối cùng …

***

Trong phòng yên tĩnh lạ thường, mọi người bừng tỉnh từ hồi ức.

Trang Nại Nại vẫn còn đang trông mong nhìn Tư Chính Đình, chờ câu trả lời của anh.

Còn Tư Chính Đình cũng dần dần bình tĩnh lại.

Anh cụp mắt xuống, rút tay ra khỏi tay cô, rồi đứng dậy đi sang chỗ khác.

Anh cảm thấy toàn bộ đầu óc mình đều bị Trang Nại Nại trong kí ức chiếm lấy, một Trang Nại Nại lúc giận lúc vui, tính cách thẳng như ruột ngựa, sao lại kiến người ta hoài niệm đến thế?

Tư Chính Đình hít sâu một hơi, trong đôi mắt tĩnh mịch hiện lên chút cảm giác đau đớn khó phát hiện, anh híp mắt lại cầm một chiếc ly đế cao trên mặt bàn rồi rót rượu vang đỏ ra.

Bàn tay không bị thương lắc lắc cái ly, đang định uống một hớp thì một bàn tay đột nhiên cướp lấy ly rượu của anh, sau đó giọng nói hơi phiền phức nhưng lại vô cùng hoài niệm vang lên: “Tư Chính Đình, anh đang bị thương, bây giờ không thể uống rượu!”

Trang Nại Nại nói xong liền nắm lấy cổ tay Tư Chính Đình: “Tư Chính Đình, em muốn nói chuyện với anh về… chiếc vòng tay kia.”

Tả Y Y ngồi cạnh đó đã không chịu nổi từ lâu.

Cô ta đứng phắt dậy: “Trang Nại Nại, cô dựa vào cái gì mà nói chuyện với anh Đình như thế? Cô muốn gì thì anh Đình phải làm nấy sao? Cô… Ưm!”

Vừa nói đến đó, Tả Y Y đã bị Tô Ngạn Bân bịt miệng lại, đang định giãy ra thì lại nghe thấy Tô Ngạn Bân: “Được rồi, bà cô của tôi ơi, chuyện của vợ chồng nhà người ta, cô đừng có xen vào nữa được không?”

Tả Y Y bỗng cảm thấy như bị sét đánh vào đầu.

Vợ chồng?!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.