Tiếng bước chân ngày càng gần hơn.
Trang Nại Nại sửng sốt, từ trong gương nhìn thấy Tư Chính Đình lạnh mặt đi tới sau lưng cô. Trang Nại Nại mở đôi mắt đỏ bừng nhìn anh, đang suy nghĩ phải nói như thế nào để cho qua chuyện vừa rồi, thì thấy anh đột nhiên cúi người xuống.
Sau đó, cô đã bị Tư Chính Đình ôm lên.
Trang Nại Nại sợ ngây người, Tư Chính Đình… muốn làm gì?
Tư Chính Đình ôm cô nhẹ nhàng đặt lên giường, sau đó nắm lấy mắt cá chân của cô. Tiếp đó, anh mở cái chai nhỏ trong tay ra, mùi dầu lập tức xông ra.
Trang Nại Nại đứng hình, này… sao có thể?
Trong lúc cô đang xoắn xuýt, Tư Chính Đình đã nhỏ hai giọt tinh dầu lên mắt cá chân cô, rồi đặt bàn tay to ấm áp lên đó bắt đầu xoa bóp.
Quả nhiên là như vậy!
Trang Nại Nại mở to hai mắt, bỗng có một cảm giác ấm áp từ trong lòng lan dần ra khắp cơ thể. Cái cảm giác cô độc như cả thế giới này chỉ có một mình cô, cũng dần dần biến mất. Chỉ vì một hành động nhỏ của anh mà cô cảm thấy mình cũng được quan tâm.
Trang Nại Nại chớp mắt, rồi lại chớp mắt, muốn ép nước mắt nơi vành mắt quay lại vào trong, sau đó nói câu gì đó cảm động hoặc là nói cám ơn.
Nhưng mà… lúc cô định mở miệng, bàn tay to đặt trên mắt cá chân bỗng đè mạnh xuống.
“Á! Đau quá!”
Trong nháy mắt, bầu không khí mập mờ ấm áp vừa rồi lập tức biến mất.
Mắt Trang Nại Nại đỏ lên, miệng mếu máo nhìn Tư Chính Đình, giống như đang tố cáo anh đang giày vò cô. Khóe môi Tư Chính Đình khẽ nhếch lên một độ cong khó phát hiện, dáng vẻ này của cô thật khiến người ta muốn bắt nạt.
Anh vốn không có ý định giải thích, nhưng nhìn thấy cô như vậy lại lên tiếng, “Cố nhịn một chút, sẽ không đau nữa.”
Quả nhiên đau đớn ngày càng giảm, cuối cùng chỗ đau chỉ còn cảm giác hơi âm ấm. Tư Chính Đình xoa bóp xong, ra hiệu bảo Trang Nại Nại xuống giường đi vài bước.
“Ồ không đau nữa! Tư Chính Đình, sao anh hay quá vậy?”
Hai mắt Trang Nại Nại sáng lên, cẩn thận đi trên thảm trải sàn. Vốn nghĩ rằng ngày mai phải làm một người què đi làm, bây giờ thì tốt quá rồi!
Tư Chính Đình nhìn bộ dáng của cô, khóe môi không nhịn được khẽ cong lên. Tuy mắt cô còn sưng đỏ, nhưng vẻ vui mừng trên mặt cô lúc này không phải là giả. Tư Chính Đình không hiểu, trên thế giới này sao lại có một cô gái đơn thuần như vậy? Chỉ vì không đau mà cô có thể vui vẻ như thế. Tâm tư của cô vẫn giống hệt như năm năm trước.
Sâu trong lòng anh có một chút vui sướng đang lan ra. Dường như chỉ cần thấy khuôn mặt tươi cười của cô là đủ rồi.