Từ Đại Chí sững sờ, còn chưa kịp phản ứng lại thì đã cảm nhận được một luồng hơi lạnh truyền tới, khiến anh ta vô thức rùng mình.
***
Tư Chính Đình vừa về Bắc Kinh đã gấp gáp chạy tới đây. Một tháng trời không được gặp Nại Nại, cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại gặp mặt cô, cho nên anh gần như đã dùng tốc độ ánh sáng để lao đến đây.
Tối nay anh nhất định phải đem Nại Nại về nhà, vừa nghĩ đến đây thì Tư Chính Đình luôn bình tĩnh cũng đã có chút nóng lòng.
Vừa đến cửa anh đã gọi điện cho cô, nghe giọng cũng biết cô đã uống nhiều rồi, cho nên anh mới xuống xe. Thế nhưng đứng bên ngoài đợi mãi vẫn không thấy người đâu, anh liền đi vào.
Vừa mới đặt chân vào, lại thấy cô với một người đàn ông đang dây dưa chỗ khúc quanh.
Tư Chính Đình cảm thấy rất tức giận, còn tưởng rằng có người nhân lúc Trang Nại Nại uống say mà sàm sỡ cô, vì thế nhanh chóng bước đến.
Cuối cùng lại nghe thấy cô hét lên như vậy.
Trong nháy mắt, Tư Chính Đình đen mặt.
Cô thích Từ Đại Chí?
Thậm chí cầu hôn anh ta?
Tư Chính Đình vỗ vào bả vai của Từ Đại Chí, lúc anh ta quay đầu thì một cú đấm hướng thẳng về phía mặt anh ta. Một đấm này Tư Chính Đình dùng hết sức nên Từ Đại Chí bị đánh bay ra, ngã nhào trên mặt đất.
Sau đó Tư Chính Đình chẳng chút do dự đi thẳng tới bên cạnh Trang Nại Nại, nhìn bộ dạng mơ mơ màng màng nhìn mình như thể không hiểu có chuyện gì xảy ra, anh bèn khom người ôm ngang cô lên.
Đi được hai bước, anh đột nhiên quay sang nhìn Từ Đại Chí chảy máu mũi ròng ròng nhưng không dám ho he nửa lời: “Còn nhớ chuyện tôi nói với cậu lúc học lớp 11 không?”
Từ Đại Chí đần độn gật đầu.
“Nếu để tôi biết cậu lén lút gặp mặt cô ấy thì cái mà cậu nhận được sau đó không phải là thư tình đâu!”
Một câu này nói xong, Tư Chính Đình chẳng buồn nhìn đến Từ Đại Chí mà đi thẳng ra ngoài.
Từ Đại Chí sững sờ.
Anh ta làm gì?
Anh ta có làm cái gì đâu!
Chẳng qua là vô tình gặp Trang Nại Nại thôi mà???