Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 233: Chương 233: Tư tĩnh ngọc, cô thật sự không làm tôi thất vọng sao?




Trang Nại Nại đang oán thầm thì nghe thấy giọng điệu quái gở của Bạch Nguyệt.

“Vài ngày nữa là sinh nhật của dì Thi, tôi muốn hỏi cô dì ấy thích gì?”

Trang Nại Nại: “...”

Cô bỗng cảm thấy hình như mình sống nhầm thế giới!

Cô mới vừa nghe cái gì?

Nếu cô đoán không sai thì chắc dì Thi này là mẹ chồng của Tư Tĩnh Ngọc. Một kẻ thứ ba không chỉ muốn đường đường chính chính đá vợ người ta đi, lại còn đến dằn mặt vợ người ta nên tặng quà gì cho mẹ chồng?

Ôi! Trời đất ơi!

Trang Nại Nại có cảm giác tam quan của mình hoàn toàn đảo lộn.

Tròng mắt Tư Tĩnh Ngọc co lại, bàn tay đặt trên đùi cũng bất giác siết chặt thành quyền, cô rũ mắt nói với giọng nói xa cách lại lạnh lùng, “Cô nên hỏi Thi Cẩm Ngôn thì hơn.”

Bạch Nguyệt nở nụ cười, “Đàn ông vốn không hay để ý cái này. Sẵn tiện, cám ơn cô đã chăm sóc tốt cho Cẩm Ngôn trong hai năm qua.”

Cô ta thấy tròng mắt Tư Tĩnh Ngọc co lại thì trong lòng thoáng vui vẻ, tiếp tục nói: “Tôi nghe nói quan hệ giữa cô và dì rất tốt, chắc chắn cô biết dì thích gì. Cô cũng biết đấy, dì có chút hiểu lầm với tôi, nhưng lại rất thích cô, nếu vậy thì cô nhất định là biết sở thích của dì. Cho nên tôi không còn cách nào khác, đành phải nhờ cô giúp đỡ.”

Trang Nại Nại tức đến muốn điên luôn. Bạch Nguyệt này đúng là không biết xấu hổ!

Mặc dù cô không rõ trước đó bọn họ có chuyện gì, nhưng mà Tư Tĩnh Ngọc và Thi Cẩm Ngôn đã kết hôn rồi, Bạch Nguyệt còn xen vào thì chính là kẻ thứ ba.

Trang Nại Nại đứng phắt dậy, đang định nói chuyện thì Bạch Nguyệt nhướng mày châm chọc: “Sao hả? Không nhịn được nữa? Muốn bảo vệ bạn?”

Cô ta nhếch môi, “Vậy cô có biết, rốt cuộc người bạn cô muốn bảo vệ là người như thế không? Cô có biết giữa chúng tôi đã xảy ra chuyện gì không?” Bạch Nguyệt nói đến đây liền thu lại vẻ mặt vênh váo vừa nãy, “Nói cho cô biết, tôi đã từng coi cô ta như em gái tốt nhất mà chăm sóc, kết quả thì sao?”

Bạch Nguyệt đứng lên trừng Tư Tĩnh Ngọc, “Tư Tĩnh Ngọc, cô nói đi, cô thật sự không làm tôi thất vọng sao?”

Trang Nại Nại đang định mỉa mai lại, nhưng chưa kịp mở miệng thì Tư Tĩnh Ngọc đã kéo vai cô.

Tư Tĩnh Ngọc vô cùng tỉnh táo nói, “Những đồ vật lấp lánh…”

Bạch Nguyệt và Trang Nại Nại cùng sửng sốt, hình như không nghe rõ cô đang nói gì.

Tư Tĩnh Ngọc giải thích, “Mẹ… thích nhất là đồ vật lấp lánh.”

Nghe xong, trong mắt Bạch Nguyệt lướt qua vẻ khinh thường. Quả nhiên là nhà giàu mới nổi, người nghèo đi ra từ trong núi, cả đời chưa thấy vàng bạc châu báu nên mới thích thứ lấp lánh. Có điều, vẻ mặt này chỉ lóe lên rồi biến mất. Bạch Nguyệt thu lại khí thế của mình, cầm túi lên rồi nói với Tư Tĩnh Ngọc: “Cám ơn.”

Nói xong, liền đẩy cửa phòng nghênh ngang mà đi.

Nhìn bóng lưng cô ta, Trang Nại Nại thấy thật xúi quẩy. Lại nhìn Tư Tĩnh Ngọc, cô muốn nói cái gì đó nhưng lại không biết nên nói như thế nào, đành im lặng. Cô biết Tư Tĩnh Ngọc nhẫn nhịn là có lý do của riêng mình. Giữa ba người bọn họ, chắc chắn đã xảy ra gì đó. Cô biết mình không nên mở miệng lung tung.

Tư Tĩnh Ngọc vỗ cánh tay Trang Nại Nại, “Được rồi, đi thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.