Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 704: Chương 704: Tung tích của hổ tử (4)




Bên ngoài vẫn không có bất cứ động tĩnh nào, thậm chí ngay cả tiếng gió thổi cỏ lay cũng không có.

Trang Nại Nại nhíu mày.

8h5…

8h10…

Có chuyện gì sao?

Chẳng lẽ trên đường đến đây, Hổ Tử bị chặn lại?

8h30, cuối cùng Trang Nại Nại cũng nghe được tiếng bước chân. Cô nhìn sang thì thấy một bóng người đứng cạnh cửa xe.

Tư Chính Đình hạ cửa sổ xe xuống, nhưng bên ngoài không phải là Hổ Tử, mà là… Đại Tráng.

Đại Tráng rầu rĩ đưa điện thoại cho Tư Chính Đình, “Ông chủ, thám tử tư gọi điện thoại tới nói... nói…”

“Nói gì?”

“Nói có lẽ hôm nay Hổ Tử không tới được.”

Sau khi nghe Đại Tráng báo lại, Tư Chính Đình cũng không rõ mình có nhẹ nhõm hơn hay không. Anh chỉ lạnh lùng nhìn Đại Tráng, ngay cả giọng nói cũng trở nên không vui, “Đây là cách bọn họ bàn giao công việc?”

Đại Tráng không dám thở mạnh. Bây giờ anh ta mới hiểu được vì sao thám tử tư không dám trực tiếp gọi điện thoại cho ông chủ mà lại phải nhờ anh ta chuyển lời hộ. Anh ta cố giữ bình tĩnh, giải thích: “Ông chủ, bọn họ nói lúc 7h30 tối nay bên Hổ Tử xảy ra vấn đề.”

Thấy Tư Chính Đình nhìn mình, anh ta vội nói tiếp: “Ông chủ, ngài còn nhớ chuyện sau khi ra tù, Hổ Tử đã đi tìm bạn gái cũ của mình không? Bây giờ cô ta đang quen một tên côn đồ có chút bản lĩnh. Hổ Tử cứ quấn lấy người ta không buông, bạn trai người ta nổi giận nên dẫn theo một đám người vây bắt Hổ Tử, tuyên bố muốn giết anh ta. Cho nên, hiện giờ Hổ Tử đang chạy trốn! Còn trốn ở đâu thì không ai biết.”

Trong mắt Tư Chính Đình lóe lên sự tức giận, nhưng sự giáo dưỡng từ bé làm anh nhanh chóng rũ mắt xuống che giấu nó, anh lạnh giọng nói: “Tôi biết rồi!”

Đại Tráng chuẩn bị rời đi thì Tư Chính Đình lại nói: “Cái đám thám tử tư đó ngày nào cũng nhận lương mà làm việc không ra hồn!”

Đại Tráng: “…”

Lúc ông chủ tức giận thật sự là quá kinh khủng!

Tuy giọng điệu của ông chủ rất lạnh nhạt, nhưng mà anh ta biết ông chủ chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho đám thám tử tư.

Đại Tráng thầm thắp nến cho bọn họ, đồng thời nhanh chóng bước đi.

Đến khi không còn nghe tiếng bước chân của Đại Tráng nữa, Trang Nại Nại mới quay lại nhìn Tư Chính Đình. Tài xế ngồi phía trước đã sợ đến mức không dám nói câu nào.

Nếu nói Trang Nại Nại không thất vọng thì nhất định là nói dối. Nhưng loại chuyện như thế này cũng không thể trách ai được, chỉ có thể trách vận may của bọn họ quá kém.

Cô thở dài rồi nói với tài xế: “Về nhà thôi!”

Lúc này, tài xế mới khởi động xe.

Sau một hồi nhìn ra ngoài cửa sổ, Trang Nại Nại quay sang hỏi Tư Chính Đình: “Chuyện của bạn gái Hổ Tử là sao? Chúng ta có thể từ cô ta mà tìm được Hổ Tử không?”

“Theo điều tra của phía thám tử tư thì cô gái đó là một người không đáng tin. Lúc cô ta mang thai đã đòi Hổ Tử hai trăm nghìn NDT. Đúng lúc đó, có người có thù với nhà của em cho anh ta hai trăm nghìn NDT, sai anh ta lái xe đâm mẹ Trang. Nhưng đây không phải là tai nạn chết người nên anh ta chỉ bị xử bảy năm tù. Ở trong tù, cứ biểu hiện tốt sẽ được giảm án, chưa tới năm năm anh ta đã được ra ngoài.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.