Trong nháy mắt cô có cảm giác như tim mình bị xé ra, đau đớn vô cùng!
Một tay của cổ đè xuống lồng ngực, khom người xuống nhưng không thể đứng dậy nổi.
Hai mắt đẫm lệ của cô ngẩng đầu nhìn về phòng cấp cứu, nhất thời cảm thấy hổ thẹn vì mình đổ oan cho anh.
Diều Đằng... Diêu Đằng...
Tư Tĩnh Ngọc chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm, sau đó thì không biết gì tiếp nữa.
Thi Cẩm Ngôn nhanh tay ôm lấy cô, tránh để cô bị ngã xuống đất. Anh cúi đầu nhìn cô gái trong lòng mình, lúc này tâm trạng của anh vô cùng phức tạp.
Lúc Báo hướng họng súng về phía Tư Tĩnh Ngọc, anh khủng hoảng nhưng cũng rất bình tĩnh.
Bởi vì anh biết mình có thời gian bắn chết gã.
Thi Cẩm Ngôn nhắm vào Báo, cảm giác nhất định một phát súng này sẽ lấy đi mạng của gã nhưng khi anh bóp cò, tiếng súng nổ vẫn chưa vang lên.
Một khắc kia anh chợt nhận ra điều gì đó, muốn chặn Báo lại nhưng đã không kịp rồi. Dường như sự khủng hoảng của cả cuộc đời này đều đọng lại ở một giây kia, anh trợn mắt, không thể tưởng tượng nổi nếu như Tư Tĩnh Ngọc trúng đạn thì anh sẽ thế nào?
Nhưng vào lúc này, Thi Cẩm Ngôn thấy Diều Đằng vốn đang phản ứng chậm chạp lại bất chợt như bị kích phát năng lượng mà nhào tới trước mặt Báo.
Diều Đằng không có sức cũng không có đủ thời gian cướp lấy sáng của Báo, điều duy nhất mà anh có thể làm là dùng chính thân thể của mình chắn trước mặt Tư Tĩnh Ngọc.
Tiếng súng vang lên, Thi Cẩm Ngôn ngây người khiếp sợ.
Thi Cẩm Ngôn vẫn biết Diêu Đằng thích Tư Tĩnh Ngọc, biết từ lúc còn học đại học nhưng anh không ngờ rằng tình yêu của anh ta lại có thể sâu đậm đến mức này!
Một khắc kia quá ngắn ngủi, ngắn ngủi đến mức không ai kịp nghĩ gì, vậy nên hành động của Diệu Đằng hoàn toàn xuất phát từ bản năng.
Thì ra trong bản năng của Diều Đằng thì Tư Tĩnh Ngọc đã quan trọng đến vậy rồi!
Trong khoảnh khắc đá Thi Cẩm Ngôn nhận ra rằng tình yêu của anh quá hẹp hòi.
Trước đây anh thích đối nghịch với Diêu Đằng, thậm chí còn dùng lời nói đi châm chọc anh ta, thế nhưng vào thời khắc sinh tử ấy trong lòng Thi Cẩm Ngôn chỉ có sự cảm kích.
Nếu không có biểu Đằng, anh thật sự không dám nghĩ tới hậu quả nữa.
Thi Cẩm Ngôn nghĩ đến đây liền lo lắng nhìn về phòng cấp cứu, trong lòng anh âm thầm hô to: Diệu Đằng! Anh nhất định phải sống!
Dù cho lúc trước anh có làm chuyện quái quỷ gì đi chăng nữa thì lần này chúng ta hãy bỏ qua hết cho nhau đi.
Vậy nên nhất định phải sống.
Thi Cẩm Ngôn thu mắt lại rồi ôm lấy Tư Tĩnh Ngọc, sau đó nói với cảnh sát đứng bên cạnh: “Tôi đưa cô ấy đi gặp bác sĩ, nếu có chuyện gì... làm ơn liên hệ với tôi”
Dứt lời, Thi Cẩm Ngôn không đợi cảnh sát kia kịp nói gì đã ôm Tư Tĩnh Ngọc nhanh chóng rời đi.
Sau khi mang thai, Tư Tĩnh Ngọc có chút thiếu máu lại do tâm trạng quá xúc động nên mới ngất xỉu, cô được truyền gluco rồi nằm nghỉ ngơi trong phòng bệnh vài tiếng.
Bởi vì lo lắng cho Diêu Đằng nên đáng lẽ phải hôn mê cả ngày thì cô lại nhanh chóng tỉnh lại. Cô mở mắt, mùi thuốc sát trùng nói cho cô biết cô vẫn đang ở trong bệnh viện, như vậy thì những chuyện xảy ra trước khi ngất xỉu không phải là mơ.
Cô ngồi bật dậy, có lẽ vì vội vàng quá nên đầu hơi choáng, nhưng ngay sau đó đã có một đôi tay ấm áp kịp đỡ lấy vai cổ.
Tư Tĩnh Ngọc lắc lắc đầu rồi bình tĩnh nhìn lại, thấy Thi Cẩm Ngôn đang ngồi bên cạnh.
Tư Tĩnh Ngọc nắm chặt tay anh, hỏi: “Diêu Đằng đâu? Diệu Đằng sao rồi?”