Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 1591: Chương 1591: Xin lỗi, anh yêu em! (3)




Giọng nói của cô có chút lạnh lùng, biểu cảm hờ hững cầm di động lên định đưa cho Diêu Đằng.

Đúng lúc này phía xa truyền đến những tiếng động ầm ầm. Tất cả mọi người kinh ngạc quay đầu lại thì thấy một chiếc xe tải đang xông tới, sau đó dùng trước của.

“Rầm!” Chiếc xe đó dừng lại trước mặt mọi người, Tư Tĩnh Ngọc thấy được tướng mạo của gã đàn ông điều khiển chiếc xe qua cửa kính ô tô.

Đó là một gã đàn ông tóc vàng, tại đeo đầy khuyên, bộ mặt hung ác, nham hiểm lại không đúng đắn, gã đang nhìn cái xác của Thường Hinh Dư.

Thấy cô ta thật sự đã chết, con người của gã co lại, khuôn mặt trở nên vặn vẹo.

Người đàn ông này chính là Báo!

Thường Hinh Dư giết Trương Trác không phải vì cô ta phát hiện ra Trương Trác với Lâm Hi Nhi gặp nhau mà là vì Trương Trác phát hiện ra chuyện giữa Báo và Thương Hinh Dư.

Thường Hinh Dư là người phụ nữ duy nhất mà cả đời này gã yêu sâu đậm, thế nhưng hiện tại Thường Hinh Dư lại nằm trên mặt đất.

Báo phát điện, gã cực kì khó chịu, bức bối, miệng cứ há ra rồi ngậm lại, làm kiểu gì cũng không phát ra âm thanh nào được!

Gã đau đớn gập người lại rồi đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt ngoan độc như mắt của sứ giả địa ngục, nhưng bộ dạng lại giống y một kẻ điên.

Lúc mọi người còn chưa kịp hiểu ra sao thì trong xe truyền đến tiếng nghẹn ngào, kèm theo đó là một tiếng gào thét, Tư Tĩnh Ngọc thấy chiếc xe tải kia đột nhiên khởi động, tiếng động cơ vang lên ầm ầm.

Mọi người đều khiếp sợ nhìn chiếc xe tải đang lao thẳng về phía Diêu Đằng!

Tư Tĩnh Ngọc trợn mắt, hô lên với anh ta: “Cẩn thận!!!”

Cánh tay của cô bị Thi Cẩm Ngôn níu lại, anh kéo cô chạy về một góc nơi mà chiếc xe kia không lao tới được.

Nhất thời, cảnh tượng trở nên hỗn loạn.

Tư Tĩnh Ngọc biết bản thân không thể làm gì được cả một chiếc xe, cho nên lúc Thi Cẩm Ngôn kéo mình cô vẫn không nhịn được quay lại nhìn Diều Đằng đầy lo lắng.

Trong mảnh tro bụi, Diệu Đằng vẫn bình tĩnh như trước, anh ta lộn một vòng trên mặt đất tránh được một lần tấn công của xe tải, bởi vì mục tiêu của gã chính là anh ta cho nên Diêu Đằng không thể chạy đi giống người khác, chỉ có thể nhanh chóng móc súng bên hông ra rồi bán về phía tài xế.

“Đoàng!”

“Rầm!”

Tư Tĩnh Ngọc vội vàng nhìn lại, chỉ thấy kính xe tải bị một viên đạn xuyên thủng, xung quanh dày đặc các vết nứt mà Báo đã linh hoạt tránh được.

Sau đó gã đập mạnh chân ga, âm thanh gầm rú của động cơ khiến trái tim Tự Tĩnh Ngọc run lên, hoảng sợ nhìn Diều Đằng.

Phía trước Diêu Đằng là một bức tường, anh ta đã không còn chỗ nào để chạy nữa, nếu xe tải vẫn tiếp tục lao tới thì hậu quả khó mà lường được!

Chiếc xe mạnh mẽ lao về phía trước, Diêu Đằng chỉ có thể lùi lại phía sau, cuối cùng khi chiếc xe chuẩn bị đâm vào người thì anh ta bật mạnh người lên, nhảy lên đầu mũi xe, sau đó...

“Rầm rầm!”

Chiếc xe đâm phải tường của tòa nhà khiến đất đá rơi xuống, bụi tung mù mịt.

Đám người đang chạy trốn đồng loạt dừng bước, trái tim Tư Tĩnh Ngọc như bị treo lên, cô nhìn chằm chằm về hướng đó như muốn xuyên qua lớp bụi nhìn thấy Diệu Đằng bình yên vô sự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.