Editor: Nện Nện
Ban đêm ở thành Bắc Kinh có chút lạnh.
Khu biệt thự của Cố Gia hết sức yên tĩnh chỉ nghe vài tiếng ve sầu kêu. Đứng ở trên ban công của phòng ngủ, có thể nhìn thấy ánh đèn phía xa của thành phố.
Nhưng mà Trang Nại Nại hiện tại không có tâm tình để ngắm cảnh vật, cô cầm điện thoại di động gọi cho Tư Chính Đình.
Trong lòng hơi căng thẳng.
Nếu điện thoại được kết nối, cô sẽ nói gì?
Hi vọng anh ngày mai có thể đến cục dân chính?
Chuyện này quả thực là hoang đường.
Lùi một bước, hi vọng Tư Chính Đình có thể gọi lại cho Cố Đức Thọ, nói là ngày mai có việc đột xuất, lĩnh chứng hoãn lại?
Xoắn xuýt do dự, cầm điện thoại đi ra ngoài.
Trang Nại Nại cảm thấy bây giờ quả thực là căng thẳng muốn chết, nhưng mà lúc đi ra ngoài gọi điện thoại, lại quyết tâm.
Nhưng mà bây giờ, việc đứng đầu chính là Tư Chính Đình xử lý cô như thế nào, nếu như cô bây giờ đi nói cho Cố Đức Thọ biết chân tướng, Cố Đức Thọ dám làm gì với mẹ cô thì coi như mất cả chì lẫn chài!
Đúng, cứ như vậy!
Nghĩ như vậy Trang Nại Nại đột nhiên tiếp thêm sức lực.
Nha Nha, năm năm trước ở trước mặt Tư Chính Đình không ngột ngạt như bây giờ, hiện tại trải qua cái này thì gọi là gì?
Trang Nại Nại thậm chí đều muốn hòa hợp, điện thoại được kết nối, câu đầu tiên cô muốn nói đó chính là: Này, anh rốt cuộc là có ý gì?
Nhưng mọi việc đều ngược lại với trí tưởng tượng của cô, Trang Nại Nại hít một hơi thật sau chờ đối phương chất vấn, kết quả. . . . .
Rất xin lỗi, số điện thoại quý khách gọi đã khóa máy. . . . .
Nghe đầu dây truyền đến giọng nữ nhắc nhở , Trang Nại Nại hận không thể đem điện thoại di động từ trên ban công ném xuống!
Dĩ nhiên là tắt máy!
Cơn giận này khiến cô trở nên bực bội.
Tên khốn kiếp này, anh ta nhất định là cố ý!
Trang Nại Nại buồn bực, vò tóc của mình, hoàn toàn không biết nên phải làm gì, cả người đều như phát điên.
Đem chính mình mạnh mẽ nằm trên giường lớn, Trang Nại Nại giận đem chăn trùm kín đầu mình.
Quên đi, tốt nhất nên ngủ một giấc đã.
Qua ngày mai, không chắc cô có thể sống một cuộc sống giàu sang quyền thế đây!
Vốn là nghĩ mình không thể nào ngủ được, nhưng trong ngày hôm nay liên tiếp trải qua nhiều sự tình, thêm vào mấy ngày trước không nghỉ ngơi tốt. . . . Cho nên Trang Nại Nại cứ như vậy ôm gối ngủ thiếp đi.
Bên ngoài, Cố Tinh San lặng lẽ chạy vào phòng Cố Tinh Hào.
Cố Tinh Hào đang chơi máy tính, nghe được tiếng mở cửa thì quay đầu lại liền thấy Cố Tinh San, nhất thời luống cuống tay nhanh chóng cầm áo lên mặc vào, Em vào phòng sao không chịu gõ cửa?
Cố Tinh San bĩu môi, Em là em của anh, hình dáng của anh chẳng lẽ em còn không biết sao, hồi còn bé còn bé em còn hay chơi đùa với anh đấy còn gì? “
Cố Tinh Hào:. . . . . .
Cố Tinh Hào ngồi quay mặt vào máy tính, Em qua đây làm gì?
Cố Tinh San cười hiếp mắt đến gần, Anh, anh có cảm thấy, người chị này, thật là có thể kết hôn với Tư tiên sinh?
Nhắc tới Trang Nại Nại, Cố Tinh Hào liền cảm thấy chỗ cổ tay có chút đau, hắn xoa xoa, Anh nghĩ không phải là giả, nếu không có thể kiêu ngạo như vậy sao.
Cố Tinh San bĩu môi, vẻ mặt khinh thường, chính là em không tin, Tư tiên sinh là người như vậy. . . . .làm sao có khả năng để ý tới chị ta!
Cố Tinh Hào bực mình nói, Được rồi được rồi, thật hay giả chiều mai sẽ biết, đến lúc đó hai chúng ta đi theo xem xem chẳng phải sẽ biết rõ sao.
Cố Tinh San ánh mắt sáng lên như đạt được mục đích, cười lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra một tia gian xảo, sau cùng môi cô mang theo vẻ cười rời đi.
Một đêm yên giấc, ngày hôm sau Trang Nại Nại vì bị đói bụng nên mới tỉnh dậy.