Thực ra điều làm Tiết Thiệu Luân phiền muộn không phải là quan hệ kì lạ giữa Chu Hải Mạn và Lã Thượng Quân, Chu Vũ Khiết nói đúng, hai người họ bây giờ vẫn là bạn học bình thường, nói hơn nữa, cho dù là bạn trai bán gái thì lại làm sao, cuốc trong tay anh còn có thể đào đất đấy. (Anh muốn đào góc tường nhà người ta đó ^^) Điều khiến anh phiền muộn chính là quen biết Chu Hải Mạn lâu như vậy rồi, chỉ đổi lại một câu “gặp qua vài lần” của cô, chỉ là thời gian buồn chán dài rồi, Tiết Thiệu Luân tự cảm thấy có chút hẹp hòi.
Đàn ông mà, luôn phải rộng lượng, rộng lượng cũng là một sức hút, Tiết Thiệu Luân đối diện với cửa sổ sửa sang lại tóc trước trán, trong trò chơi tình yêu này, anh ngày càng có hứng thú chơi tiếp rồi.
Sau khi Lã Thượng Quân xuất viện, luôn ở nhà tĩnh dưỡng, Chu Hải Mạn lo lắng bên cạnh anh không có người chăm sóc, cho nên thường xuyên đến thăm anh, phòng của anh giống như trong tưởng tưởng của co, sạch sẽ gọn gàng.
Chu Hải Mạn đem đồ mua từ siêu thị về phân loại để vào trong tủ lạnh, “Đều là đồ ăn vừa dinh dưỡng vừa tiện lợi, anh xem còn thiếu gì, lần sau đến em giúp anh đem tới.”
Mái tóc ngắn của cô cùng trượt xuống với động tác cô cúi người che mất một phần khuôn mặt của cô, tai trắng ngần lấp ló hiện ra, Lã Thượng Quân đứng sau lưng cô, âm thanh đè nén, “Đã rất phiền em rồi.”
“Không sao.” Chu Hải Mạn quay đầu, đối diện với tầm mắt của anh, cô nhanh chóng quay mặt đi, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt từ đầu tới cuối dừng lại trên khuôn mặt nóng bừng của cô.
“Hôm qua không phải anh nói muốn ăn món xào thanh đạm một chút sao? Em mua rau cần, rau cải ngồng còn có cải thảo, trưa nay nấu cho anh ăn?”
“Được----” Lã Thượng Quân theo Chu Hải Mạn cùng đi vào bếp.
Đã qua hai tuần, chân của anh vẫn còn bó bột, đi lại có chút không tiện, Tiết Thiệu Luân nói anh hồi phục rất nhanh, đã có thể đi lại như người bình thường từ sớm rồi.
Chu Hải Mạn lựa xong, rửa xong rau, khi chuẩn bị dùng dao thái, mới quên là mình chưa mặc tạp dề, ở nhà đều là Chu Vũ Khiết xuống bếp, cô thỉnh thoảng xuống làm chân chạy, không có thói quen mặc tạp dề. Cô vừa muốn quay đầu, Lã Thượng Quân liền đem một chiếc tạp dề vòng đến trước người cô, hai cánh tay nhốt cô ở trong lòng, nhẹ nhàng nói: “Đừng động đậy.”
Chu Hải Mạn giống như rô bốt bị ấn nút stop, quả nhiên không động đậy, anh gần cô như vậy, đem tạp dề vòng qua hai tay cô rồi buộc lại, cách một lớp áo mỏng, cô thậm chí có thể cảm nhận được độ ấm của tay anh.
Thắt một nút dây tạp dề sau lưng cô xong, cảm nhận được sự cứng ngắc của cô, Lã Thượng Quân cười cười, khí nóng quanh quẩn bên tai cô, thần kinh của Chu Hải Mạn lập tức căng thẳng, cô chưa từng nghĩ có một ngày mình sẽ đứng trong phòng bếp nhà Lã Thượng Quân, càng không nghĩ tới anh sẽ đứng gần cô như vậy, hơn nữa tay anh còn đỡ ở eo cô, lòng bàn tay anh dường như có một đốm lửa, nhiệt độ nóng bỏng lan tỏa toàn thân cô.
Eo cô nhỏ như vậy, nắm trong tay rất mềm mại, Lã Thượng Quân đến gần bên tai cô, thấp giọng nói: “Em hình như rất sợ anh? Vì sao? Anh cũng không phải hổ sẽ ăn thịt em.”
Chu Hải Mạn chỉ cảm thấy toàn thân phát nóng, cô thật sợ mặt mình sẽ biến thành quả cà chua, từ trước tới nay chưa từng có một người đàn ông nào đến gần cô như vậy, chỉ cần cô vẫy vẫy nắm tay, họ liền không có gan nữa, chỉ là, dường như ngoài Tiết Thiệu Luân ra---- Chu Hải Mạn cũng không biết vì sao lại nghĩ tới tên lưu manh đó trong lúc này, dường như anh rất tự nhiên mà lại gần cô vậy.
“Em không có----” Chu Hải Mạn nghe thấy mình nhỏ giọng nói một câu, nhưng không có mất giọng.
“Haha----” Lã Thượng Quân cuối cùng thả cô ra, lùi lại sau cô một bước, “Không trêu em nữa, chuyên tâm nấu cơm đi.”
Cô quay lưng về phía anh, gật gật đầu, “Anh cứ ra ngoài nghỉ ngơi đi, em ở đây một mình là được rồi.”
Lã Thượng Quân quay người đi ra cửa, nhưng không ra ngoài nghỉ ngơi như Chu Hải Mạn nghĩ, ngược lại nghiêng người dựa vào khung cửa, “Anh vẫn là ở lại giám sát em thì hơn, nhỡ em ăn vụng thì làm sao bây giờ?”
Mặt của Chu Hải Mạn không kìm được lại đỏ lên, sao trước nay cô không phát hiện ra Lã Thượng Quân lại thích trêu trọc người như vậy.
**********************
Bốn món mặn một món anh, Lã Thượng Quân đối với tài nghệ nấu ăn của Chu Hải Mạn khen không ngớt miệng, Chu Hải Mạn vui đến tận đầu lông mày, anh là người ngoài Chu Viễn Sơn ra đầu tiên khen trù nghệ của cô, trước kia ở nhà cô luôn bị Chu Vũ đồng thời đả kích không dám bước vào phòng bếp nửa bước, hai người họ chị dâu em chồng khi cùng đả kích trù nghệ của cô, thì lại nhất trí như vậy.
Chu Hải Mạn gắp thức ăn cho anh: “Không phải vẫn muốn ăn sao, anh ăn nhiều một chút.”
Lã Thượng Quân ngẩng đầu nhìn cô cười, giây tiếp theo sắc mặt liền thay đổi, lập tức đứng lên bắt lấy tay trái của Chu Hải Mạn, “Lúc nãy thái rau làm bị thương sao?”
Chu Hải Mạn chỉ cảm thấy thật mất mặt, lúc đó bởi vì anh đứng sau lưng cô, cho nên cô cẩn thận tỉ mỉ mà vẫn không tránh khỏi phân tâm, cuối cùng vẫn cắt đến đầu ngón tay mình, cô muốn rút tay khỏi lòng bàn tay sít chặt của anh, “Không sao, chỉ là mất một lớp da mà thôi.”
Lã Thượng Quân nhìn cô, lúc đó anh đứng ở cửa phòng bếp, lại hoàn toàn không biết cô bị thương, là anh quá chuyên chú, hay là cô che giấu quá tốt?
“Em đợi một chút, trong nhà có băng cá nhân, thế này mà không xử lí dễ bị viêm.” Vừa nói Lã Thượng Quân vội vàng chạy vào một căn phòng khác.
Chu Hải Mạn nhìn chằm chằm ngón tay đang chảy máu của mình, xem xét lời nói của anh (anh Tiết nói nha), người mà đàn ông thích không phải là người phụ nữ chủ động xuất kích, nếu cô đã đợi được sáu năm, kiến nghị tốt nhất anh cho cô chính là hãy cứ đợi tiếp, nếu anh thực sự thích cô, thì nhất định sẽ mở miệng trước.
Cô đã bị thương đến mức này, còn nên đợi tiếp không? Tên Tiết Thiệu Luân kia trên danh nghĩa giảng hòa với cô, không biết chừng toàn là chiêu dở, gì mà đàn ông thích phụ nữ biết giữ chừng mực, cô giữ chừng mực sáu năm rồi; gì mà đàn ông không thích phụ nữ dính quá chặt, một tuần cô chỉ đến thăm anh ấy có ba lần thôi được chưa; gì mà nên để đàn ông tốn sức một chút, cho dù anh ta có tỏ tình với cô, cô cũng không thể lập tức đồng ý---- ---
Lã Thượng Quân dứt khoát xách hộp cấp cứu ra, dùng nước tiêu độc rửa sạch miệng vết thương cho cô trước, sau đó nhẹ nhàng dán một miếng băng cá nhân lên đầu ngón tay bị thương của cô, “Còn đau không?”
Chu Hải Mạn lắc đầu, cô không phải người phụ nữ yếu đuối như vậy, lúc thi đấu phổ cấp tiệt quyền đạo cô bị thương còn gấp trăm lần cái này.
Lã Thượng Quân cau mày nói: “Vết thương mặc dù nhỏ, nhưng phải xử lí kịp thời, nếu không trở nên nghiêm trọng thì không tốt đâu, sau này nên chú ý một chút.”
“Vâng----” Chu Hải Mạn cười gật gật đầu, chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, năm đó cô gái tên Chu Hải Mạn khẳng định đã từng khẩn thiết mong chờ, có một ngày như thế này, anh nắm tay cô, ngữ điệu nhẹ nhàng nói chuyện với cô.
Lã Thượng Quân đứng thẳng người, đặt hộp cấp cứu vào một góc bên cạnh, đúng như những gì Tiết Thiệu Luân nói, hiện tại anh đã khôi phục không khác gì người bình thường là mấy, vừa nãy khi anh lo lắng lấy miếng băng cá nhân cho cô còn chạy nữa cơ.
Lúc anh quay người lại, ánh mắt của cô rời khỏi chân của anh, Lã Thượng Quân cười cười, ngồi xuống đối diện với cô, “Em đã sớm biết rồi đúng không?”
Dáng vẻ anh cười rất đẹp, giống như người thiếu niên sáng sủa năm đó, mặt Chu Hải Mạn không tự giác lại đỏ lên, “Vâng----”
“Nhưng em không có vạch trần anh , vì sao?”
Anh hỏi vì sao, Chu Hải Mạn bị anh em đến hết đường lui, chỉ im lặng.
“Anh cố ý đó, em biết vì sao không?”
Lại một câu hỏi vì sao, Chu Hải Mạn lắc lắc đầu.
“Chu Hải Mạn, em thật ngốc, hay là giả ngốc, bởi vì anh thích em!”
Ô, cuối cùng cũng đợi được câu này, lòng cô trong phút chốc loạn cả lên, nếu như năm đó Chu Hải Mạn nhỏ nghe được câu tỏ tình chân tình thế này, sẽ kích động nhảy từ trên ghế xuống không? Chu Hải Mạn sau khi trưởng thành phân biệt không rõ ê hề trong trái tim cô làm cảm giác gì, không, đó không chỉ là một cảm giác, mà là rất nhiều, chúng đan chéo vào nhau, cô không nói ra nổi một lời.
“Thực ra, anh bắt đầu thích em từ lâu rồi, lúc học trung học em ngồi trước anh, anh thường nghĩ, người con gái xinh đẹp như vậy, mình tỏ tình với cô ấy có bị từ chối hay không?”
“Thành tích học tập của em tốt, năng lực tổng hợp cũng rất mạnh, ở phương diện này anh với em dù không phân cao thấp, nhưng anh luôn cảm thấy chỉ có làm tốt hơn em, em mới thích anh.”
“Nhưng mà, em với ai cũng rất khách sáo, trong lớp có nhiều bạn nam tỏ tình với em đều gặp cảnh bị từ chối, em lúc đó rất kiêu ngạo, giống một con khổng tước kiêu ngạo, nhưng anh cũng có lòng kiêu ngạo của mình, vì sợ, nên chỉ có thể im lặng nhìn em.”
“Chỉ là không ngờ nháy máy là sáu năm, cho đến khi chúng ta không cùng một đại học, lúc đó anh liền nghĩ, nếu em đã có thể không chút lưu luyến quay người, anh trong lòng em chắc cũng chỉ là một người bạn học bình thường mà thôi.”
“Nhưng anh vẫn rất chú ý tới em, cho dù không thể thường xuyên gặp mặt, cũng luôn có thể nghe ngóng tin tức của em từ bạn học, em có bạn trai hay không, sống tốt hay không, trước mặt bạn học không để ý mà nhắc tới anh hay không, những điều này anh đều quan tâm.”
“Em ngày càng xuất sắc, sau khi tốt nghiệp trực tiếp vào làm luật sư trong sở luật của thành phố, mà anh vì tiền đồ của mình, quyết định đi Thẩm Xuyến lập nghiệp, lúc đó anh muốn nói với mình, nếu như lúc anh trở về, em vẫn chưa kết hôn, vậy thì bất luận thê nào anh cũng sẽ nhất định dũng cảm một lần.”
“Không ngờ lại trùng hợp như vậy, lúc dì Trương nhắc đến xem mắt, anh quyết tâm không muốn đi, nhưng khi dì ấy nói tên em ra, anh lập tức đồng ý.”
“Chu Hải Mạn, sao em kiêu ngạo như vậy, nói một câu thích anh cũng không lấy mạng của em mà.”
Chu Hải Mạn nghe mà há miệng ngây ngốc, mãi mới lấy lại hồn về, cô thật không ngờ, năm đó cô người thiếu niên mà cô ngẩng đầu để nhìn lại nói với cô những lời này vào vài năm sau, ngoài kinh ngạc ra, cô không nghĩ ra bất kì từ nào để hình dung tâm tình của mình lúc này.
“Dọa em rồi à?”
“Có chút----” Cô vẫn giả vờ như bình tĩnh, Lã Thượng Quân dở khóc dở cười, đi đến kéo cô vào lòng.
“Chu Hải Mạn, em còn có thể thẳng thắn chút không?”
“Anh cũng không phải như vậy sao?” Chu Hải Mạn quả nhiên lộ ra thần sắc quật cường hơn, “Sao em một chút cũng không cảm nhận được anh thích ---- thích em nhỉ?”
Lã Thượng Quân cười cười, cúi người hôn lên hai phiến môi mỏng của cô, hình dáng môi cô rất đẹp, mùi vị cũng mê người như anh tưởng tượng, trước tiên anh nhẹ nhàng cắn mút, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua khe hở giữa hai cánh môi, chỉ là một cái hôn chuồn chuồn đạp nước, “Bây giờ cảm nhận được chưa?”
Cảm nhận thì cảm nhận ra rồi, chỉ là đầu cô có chút đau.
“Thực ra lúc bắt đầu anh không chắc chắn, luôn lo lắng em sẽ bị anh dọa mất, về sau ngay cả làm bạn cũng không thể, nhưng lần tai nạn này anh trong họa có phúc, nhìn thấu nội tâm của em, Chu Hải Mạn, thực ra, em cũng thích anh lâu rồi đúng không?”
Chu Hải Mạn ngây người nhìn anh, dường như bên tai có hai đứa trẻ, một bé nói phải nghe theo lời của Tiết Thiệu Luân, không thể dễ dàng bại trận được; một bé khuyên cô thừa nhận điều anh nói, bởi vì đó là sự thật.
“Chúng ta, chính thức hẹn hò đi----”
_________________
Moo