Hello, Tiểu Thư Mặt Than

Chương 28: Chương 28




Editor: Cookie Oh

“Mạn Mạn, nghe anh giải thích…” Cuối cùng Lã Thượng Khôn cũng đuổi kịp Chu Hải Mạn, nhưng khi Chu Hải Mạn xoay người lại, nhìn anh bằng ánh mắt ấy anh lại không nói được câu nào.

Chu Hải Mạn cười lạnh, nhướng mày nói: “Không phải anh muốn giải thích sao?” Thực ra cô cũng muốn biết anh sẽ giải thích thế nào về người vợ cũ đột nhiên xuất hiện kia, không phải anh thích cô sao? Không phải anh luôn nói anh rất yêu cô sao? Vì sao anh lại lừa gạt cô, đùa giỡn cô như con khỉ vui lắm sao?

“Em…” Lã Thượng Khôn nhắm mắt, muốn nói ra lời tận đáy lòng mà tuyệt vọng, lại mở to mắt, như vừa quyết tâm đưa ra quyết định quan trọng nào đó, mở miệng nói một lần nữa, “Cô ấy đúng là vợ cũ của anh, nhưng anh không phải cố ý lừa gạt em, anh luôn tìm một cơ hội thích hợp, anh sợ em không chấp nhận, cho nên…”

“Cơ hội thích hợp? Bây giờ, anh vẫn chờ cơ hội thích hợp sao? Đột nhiên có một người phụ nữ nhảy ra nói cô ấy là vợ trước của anh, anh nói xem, em sẽ chấp nhận được như vậy sao?” Chu Hải Mạn hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh, may mắn vì công việc luật sư nhiều năm đã giúp cô trấn tĩnh bản thân rất nhanh, “Em không muốn nghe anh giải thích gì nữa, em chỉ muốn biết sự thật, nhưng không phải hôm nay, chúng ta đều cần bình tĩnh lại một chút, xin anh buông tay ra.”

“Mạn Mạn, anh thực sự không phải cố ý lừa gạt em.” Gương mặt Lã Thượng Khôn hiện ra biểu hiện cực kỳ đau khổ, anh sợ nếu buông tay sẽ không giữ được cô, “Vừa nãy, anh và cô ấy không như em nghĩ, anh không có chút tình cảm nào với cô ấy, hơn nữa, từ sau khi ly hôn, bọn anh cũng không giữ liên lạc, Mạn Mạn, em hãy nghe anh nói, tình cảm của anh vẫn…”

“Xin anh buông tay ra!” Chu Hải Mạn lạnh lùng cắt ngang, cô chưa từng nghĩ, cô và Lã Thượng Khôn sẽ có ngày lâm vào cục diện như thế này, khi anh nói ra những lời này thì lòng của cô càng thêm lạnh lẽo, anh từng là người đàn ông mà cô thích nhất, cô từng coi anh là người hoàn mỹ nhất trên thế giờ này, nhưng anh vì che giấu cho bản thân mà lừa gạt cô, cứ vậy mà muốn giải thích việc anh không có tình cảm gì mà kết hôn cùng người phụ nữ khác, chẳng lẽ anh cho rằng anh không có chút tình cảm nào, kết hôn với người phụ nữ kia rồi ly hôn, chỉ dành tình cảm cho một mình cô, cô sẽ cảm động sao? “Buông ra, em không có tâm trạng nghe chuyện yêu đương trước kia của anh.”

“Mạn Mạn…” Lã Thượng Khôn vẫn muốn nói gì nữa, Chu Hải Mạn dùng sức giãy giụa thoát khỏi bàn tay của anh, “Mạn Mạn, em hãy nghe anh giải thích.”

Chu Hải Mạn vẫy taxi, cho dù cô có bề ngoài kiên cường, nội tâm điềm tĩnh, nhưng vào lúc này, đối mặt với Lã Thượng Khôn cô cũng không có cách nào giữ được bình tĩnh nghe anh giải thích toàn bộ, bởi vì việc anh lừa gạt cô là sự thật, có tiếp tục giải thích cũng chỉ là lấy cớ mà thôi.

Lã Thượng Khôn suy sụp nhìn chiếc xe taxi càng lúc càng đi xa, hai tay buông thõng xuống, cái gì nên đến rồi cũng sẽ đến, kết hôn với Viên Lỵ Lỵ là quyết định sai lầm nhất của anh, bây giờ sự tình thành thế này là muốn trừng phạt anh sao?

Chu Hải Mạn nhất quyết không nhận cuộc điện thoại nào của Lã Thượng Khôn, tin nhắn cũng không trả lời, mấy ngày qua, Chu Vũ Khiết luôn thấy cô hồn bay phách lạc, nói bóng gió muốn hỏi cô đã xảy ra chuyện gì nhưng con bé chết tiệt này luôn đùa giỡn, không chịu nói một câu, Chu Vũ Khiết hoàn toàn không có cách nào đối phó được với tính cách bướng bỉnh này của cô.

Thực ra, Chu Hải Mạn cũng không biết tại sao cô lại cảm thấy đau lòng như vậy? Vì sao lại khó chịu? Bởi vì bị Lã Thượng Khôn lừa gạt cô hay vì anh làm cô thất vọng?

Cậu nam sinh thuần khiết, không nhuốm bụi trần năm đó ở trong lòng cô tới cuối cùng lại lừa gạt cô, cô nhất thời nhớ lại dáng vẻ năm đó của anh.

Viên Lỵ Lỵ gọi điện thoại đến hẹn gặp cô, cô nhìn chằm chằm cây xương rồng trên ban công đến ngẩn người, câu nói ngày đó của Lâm Hiểu Lê luôn quanh quẩn bên tai, Lâm Hiểu Lê chưa bao giờ thực sự vượt qua sự thầm mến, mà cô còn có cơ hội nắm tay anh, thậm chí trở thành người yêu, nhưng bởi vậy mà cô thấy được con người thật của anh, rốt cuộc giữa cô và Lâm Hiểu Lê, ai may mắn hơn đây?

“Tôi không nghĩ cô sẽ dễ dàng đồng ý gặp tôi như vậy.” Viên Lỵ Lỵ mỉm cười, khẽ gật đầu với cô: “Mời ngồi.”

Quán cà phê rất yên tĩnh, khách khá thưa thớt, buổi chiều, ánh mặt trời xuyên qua kính chiếu vào, Chu Hải Mạn vuốt lại mấy sợi tóc rối trên trán, ngồi xuống đối diện Viên Lỵ Lỵ, “Đặc tính của luật sư chính là thích nghe đương sự tự mình thẳng thắn nói ra sự thật.”

“Phải vậy không?” Viên Lỵ Lỵ vẫn mỉm cười, cố ý nhíu mày, “Nhưng vì sao cô Chu lại không cho đương sự là Lã Thượng Khôn cơ hội thẳng thắn vậy?”

“Sao vậy? Lần này cô Viên tới tìm tôi là để nói giúp cho Lã Thượng Khôn sao?” Chu Hải Mạn gọi một ly cà phê cappuccino không đường, thản nhiên trả lời.

Luật sư quả nhiên là người biết ăn nói, có tài hùng biện, Viên Lỵ Lỵ bị phản kích không nói được câu nào, cuối cùng đổi thành giọng bình thường, nhấn mạnh hỏi: “Cô Chu, cô hiểu Lã Thượng Khôn bao nhiêu?”

Câu hỏi này bản thân Chu Hải Mạn cũng tự hỏi mình rất nhiều lần, cô hiểu được Lã Thượng Khôn bao nhiêu, bỏ qua ấn tượng mờ hồ thời học sinh, Lã Thượng Khôn ở trước mặt cô giống như người xa lạ vậy, cô biết anh thích gì, biết những thói quen, cử chỉ nhỏ nhặt của anh, nhưng cô lại không biết trong cuộc sống anh là người như thế nào, chuyện gì đã xảy ra trong ba năm anh bỏ đi.

“Tôi cũng không được hiểu anh ấy.”

Chu Hải Mạn bình tĩnh như vậy lại khiến cho Viên Lỵ Lỵ có chút lúng túng, cô nghĩ Chu Hải Mạn sẽ giống như những cô gái khác, khi ở trước tình địch của mình thì phô trương hết mức tình cảm và sự hiểu rõ đối phương, cho dù không như vậy cũng sẽ phản bác một câu, “Mặc dù tôi không hiểu anh ấy bằng cô nhưng tôi biết rõ người hiện tại ở trong lòng anh ấy là tôi chứ không phải cô.”

Viên Lỵ Lỵ uống một ngụm cà phê, ngẩng đầu lên tiếp tục nói: “Như vậy cô có hứng thú nghe một chút chuyện cũ của chúng tôi không?”

“Đã đến đây rồi đương nhiên phải nghe thử.”

Sau khi tốt nghiệp đại học, là một con người tràn đầy nhiệt huyết nhưng lại chỉ có hai bàn tay trắng, Lã Thượng Khôn cùng một số bạn học xuôi về nam đi Thâm Quyến phát triển, nhưng vào lúc đó anh vừa mới tốt nghiệp, không có kinh nghiệm làm việc, cũng không có gia cảnh xuất thân, chỉ có bằng tốt nghiệp của một khoa chính quy bình thường, những người trẻ tuổi giống anh ở Thâm Quyến chỗ nào cũng có. Nhờ biện pháp của bạn bè, bọn họ lần lượt vào làm việc ở một công ty lớn, sự canh tranh khắc nghiệt và sự lạnh lùng của xã hội khiến cho vài người càng muốn thành công nhanh chóng, muốn tạo ra một thế giới và sự nghiệp của riêng họ.

Vì vậy, một số người tự thành lập một công ty nhỏ của riêng mình, cũng chính vào lúc đó, Viên Lỵ Lỵ bước vào cuộc sống của Lã Thượng Khôn, Viên Lỵ Lỵ, con gái của ông trùm kinh doanh, là họ hàng xa của một người bạn, một lần tình cờ quen biết Lã Thượng Khôn.

Lúc ấy, Lã Thượng Khôn dốc sức làm việc, lại đẹp trai, trưởng thành chững chạc, có lòng cầu tiến, Viên Lỵ Lỵ rất nhanh bị anh thu hút, theo lời cô nói thì sự tập trung vào công việc là điểm hấp dẫn nhất của người đàn ông, cô bị sức hấp hẫn của anh thuyết phục, lén dùng quan hệ của bố mình nhiều lần giúp đỡ anh, cô hiểu rất rõ mọi chuyện liên quan đến anh.

Sau đó, đúng như những gì cô muốn, không biết do cảm kích hay thật sự thích cô mà Lã Thượng Khôn gặp cô thường xuyên hơn, quan hệ giữa hai người cũng ngày càng thân thiết, cha của Viên Lỵ Lỵ nhìn ra Lã Thượng Khôn là người có tài, muốn giúp cho con gái, cũng muốn giữ thể diện cho con gái mà nâng đỡ anh.

Lã Thượng Khôn không phải là người vụng về cổ hủ, anh cùng bạn bè lập công ty vào giữa thời kỳ khủng hoảng nhất, tập đoàn Viên thị giúp đỡ anh, bọn anh muốn phát triển tốt, tạo nên thành tựu cũng phải có một chỗ dựa vững chắc, anh kết hôn với Viên Lỵ Lỵ cũng do hoàn cảnh thúc đẩy.

Sau khi gả cho Lã Thượng Khôn, Viên Lỵ Lỵ tự nhiên dùng tất cả các mối quan hệ để giúp anh. Dưới sự giúp đỡ của cô, Lã Thượng Khôn nhanh chóng phát triển vượt trội, dốc sức làm việc ở Thâm Quyến, không đến một năm rưỡi anh đã giành được địa vị và tiền tài mà người khác phải dùng cả đời mới có thể đạt được.

Nhưng cũng chính vì nguyên nhân này, hôn nhân giữa Lã Thượng Khôn và Viên Lỵ Lỵ xuất hiện vấn đề. Từ nhỏ Viên Lỵ Lỵ đã được cha mẹ cưng chiều, kết hôn không được bao lâu thì tính khí đại tiểu thư phác tác, hơn nữa động một tí là lôi việc bản thân từng giúp đỡ Lã Thượng Khôn ra, Lã Thượng Khôn dựa vào nhà họ Viên mới có thể thành công như vậy, vô cùng kiêu ngạo. Lã Thượng Khôn không thể chịu được cô nữa mới dẫn đến ly hôn.

“Mọi thứ của anh đều là tôi cho, nếu tôi muốn, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể thu hồi toàn bộ những gì anh có, anh chính là tự chọn đường chết.” Nói xong câu cuối cùng, Viên Lỵ Lỵ cố chấp giữ thái độ kiên ngạo nhưng cũng không thể che dấu được sự mất mát trong lòng, “Anh ta chính là loại người vong ân phụ nghĩa, cô Chu, cô nghĩ bộ mặt thật của anh ta là như vậy sao?”

Cô quả thực không ngờ được, anh tỏa ra khí chất đàn ông như vậy nhưng lại dùng hôn nhân để xây dựng sự nghiệp thành công, cảm giác mất mát dâng lên trong lòng cô ngày càng nhiều, khi càng gần anh, cô thấy Lã Thượng Khôn càng trở nên xa lạ. Rõ ràng anh không phải người như vậy, anh ưu tú, khiêm tốn, hiền lành, chính trực, Chu Hải Mạn tự nói với bản thân, nhưng sự thật vẫn là sự thật, bất luận như thế nào, cô cũng không thể gạt bỏ việc anh đã lợi dụng tình cảm của một cô gái, còn lừa gạt cô là sự thật.

“Cho nên?” Khóe miệng Chu Hải Mạn gợi lên chút chua xót, cười: “Cô nói với tôi những điều này rốt cuộc vì mục đích gì? Cô đã ly hôn với anh ấy, cũng hận anh ấy đến tận xương tủy, như vậy anh ấy sẽ thế nào, về sau anh ấy có trải qua cuộc sống như thế nào, ở cùng ai cũng không liên quan gì đến cô nữa, vậy vì sao cô còn ngàn dặm xa xôi chạy tới đây, ở trước mặt tôi vạch trần anh ấy?”

“Là vì…” Chu Hải Mạn thấy Viên Lỵ Lỵ tránh ánh nhìn của mình “Cô vẫn yêu anh ấy, không có cách nào quên được anh ấy, đúng không?”

“Loại đàn ông này…” Viên Lỵ Lỵ khinh thường hừ lạnh một tiếng, “Nếu thực sự tôi còn yêu anh ta thì tôi có hàng trăm nghìn cách để giữ anh ta lại, tôi chỉ có lòng tốt nhắc nhở cô để cô không bị bề ngoài giả nhân giả nghĩa của anh ta lừa gạt.”

“Phải vậy không?” Chu Hải Mạn hơi nhướng mày, “Cảm ơn lời nhắc nhở của cô.”

“Chỉ có điều, tôi vẫn muốn làm rõ sự tình, cô Viên, tôi sẽ không vì lí do cá nhân của cô mà đưa ra quyết định gì cho nên hôm nay cô sẽ không nhận được bất cứ cam đoan nào của tôi, cô và Lã Thượng Khôn có vấn đề, tôi cùng anh ấy có tình cảm, anh ấy là người như thế nào, tình cảm đối với tôi là thật hay giả, tôi nhất định sẽ hết sức nhận định.”

“Xem như có qua có lại, tôi cũng nhắc nhở cô Viên một câu, cô can dự vào cuộc sống của người ta, cô hãy hỏi rõ đáy lòng mình, cô thật sự không có bất cứ chút tình cảm nào với Lã Thượng Khôn sao?”

“Cảm ơn sự tiếp đãi của cô, tôi còn có việc, xin đi trước.”

Không chờ Viên Lỵ Lỵ mở miệng dây dưa, Chu Hải Mạn đã cầm túi xách ra khỏi quán cà phê, hít thở bầu không khí mát mẻ bên ngoài, đột nhiên cô ngẩng đầu lên trời cười chua xót, đến bây giờ cô lại còn cùng Viên Lỵ Lỵ nói chuyện về Lã Thượng Khôn, lý trí của một luật sư đã đi nơi nào rồi? Là vì bản thân cô cố chấp hay vì thực sự thích anh?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.