Editor: Cookie Oh
Làm một bàn ăn đều là món Tiết Thiệu Luân thích ăn. Lúc anh trở về, Chu Hải Mạn đang nhàm chán trêu chọc Manhattan, nghe được tiếng nhấn chuông cửa, cô hơi nhíu lông mày, ôm Manhattan đi tới cửa. Cửa mở ra, khóe môi Tiết Thiệu Luân khẽ nhếch lên, nhìn cô. Làm thêm giờ đến tận bây giờ, mệt mỏi nhất định là có, nhưng mỏi mệt hơn nữa cũng không thể che giấu sự vui vẻ, hưng phấn khi anh thấy Chu Hải Mạn, mắt sáng lóe lên giống như những vì sao lấp lánh, trước nay anh luôn là một người đẹp trai.
“Sao lại nhấn chuông cửa, anh không mang theo chìa khóa à?”
Tiết Thiệu Luân vỗ vỗ túi quần hai bên, nháy mắt trả lời: “Đúng là không mang ——”
= =, Chu Hải Mạn thật hết chỗ nói rồi, chìa khóa nhà mình cũng không mang, vậy nếu như không có cô, chẳng phải tối nay anh sẽ ở đầu đường xó chợ rồi sao?
“Đây không phải là bởi vì em có ở đây hay không? Anh thích em ra mở cửa cho anh.” Anh đứng đổi giày ở cửa rồi đi tới gần, hai tay vòng qua ôm lấy Chu Hải Mạn, khiến cô bị vây ở giữa mình và vách tường, “Bởi vì anh biết em ở đây, cho nên anh còn lâu mới lo lắng có mang chìa khóa hay không, bởi vì anh biết em nhất định sẽ ở nhà chờ anh về.”
Chu Hải Mạn còn chưa có phát biểu ý kiến về lời dỗ ngon dỗ ngọt của anh, còn bị ôm vào trong ngực, Manhattan giãy dụa thân thể như muốn chạy trốn, “Gâu —— gâu —— gâu ——”
Chu Hải Mạn cúi đầu, lấy tay sờ sờ đầu của nó, “Ngoan ——”
Tiết Thiệu Luân giống như mới vừa chú ý tới sự tồn tại Manhattan, anh buông Chu Hải Mạn ra, đón lấy Manhattan từ trong tay cô, khom người đặt nó xuống đất, “Con trai ngoan, trước hết để cho cha với mẹ con thân thân mật mật——”
Chu Hải Mạn hung hăng, trợn mắt nhìn Tiết Thiệu Luân một cái, “Ai là mẹ của con trai anh?”
Tiết Thiệu Luân cười, lại gần cô lần nữa, hai cánh tay thon dài ôm lấy eo cô thật chặt, Chu Hải Mạn lùi về phía sau theo bản năng, mới ý thức được phía sau mình là tường, đã không cón đường lui,n “Em, trừ em ra còn ai có thể làm mẹ con trai anh chứ.”
Cô bĩu môi, anh tiếp tục cười, áp sát gần cô, đôi môi nhẹ nhàng lướt qua gương mặt của cô, lưu luyến nơi môi cô, “Em đừng nghĩ tới việc không thừa nhận, kiểu tóc của con trai và em đều giống nhau.”
“Tiết Thiệu Luân!” Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục, Chu Hải Mạn cong chân lên muốn đá anh. Tiết Thiệu Luân hình như đã sớm đoán được cô sẽ làm động tác này nên tay ôm ở bên eo cô trượt xuống phía dưới ngăn động tác của cô lại. Bởi vì hai đùi trắng nõn của Chu Hải Mạn bị anh đỡ ở khuỷu tay. Vì trọng tâm không vững, Chu Hải Mạn không thể không đưa hai tay ra vịn ở hai vai anh để duy trì thăng bằng, “Anh ——” dùng sức giãy giụa nhưng hoàn toàn không có cách nào thoát khỏi sự kiềm chế của anh, chân cứ như vậy bị anh treo trên không, Chu Hải Mạn vừa vội vừa giận, hai má nhanh chóng đỏ ửng.
“Ai bảo em không thành thậtchứ, vì không muốn mình bị thương, chỉ có thể như vậy.” Nhìn anh cô, bật cười giảo trá, “Không được, như vậy cũng không an toàn.” Hình như anh đột nhiên nghĩ đến cái gì, một cái tay khác nhanh chóng trượt xuống, sau đó thân thể đồng thời nghiêng về phía trước, cái chân kia của Chu Hải Mạn cũng bị anh giữ ở khuỷu tay.
Chu Hải Mạn bởi vì kinh hoảng, cánh tay vòng lấy cổ anh, duy trì thân thể thăng bằng, trong nháy mắt gương mặt của anh phóng đại ở trước mặt cô, đôi môi gần như dán lên cô, hơi thở của đàn ông, ngọn lửa mập mờ.
Tư thế này ——
Thiên thời, địa lợi, còn thiếu. . . . . . Nhân hòa ——
Khi Chu Hải Mạn phản ứng kịp thì bắt đầu vặn ẹo thân thể, nhưng cô vẫn bị Tiết Thiệu Luân kiên cố giữ ở giữa bức tường và thân thể của anh, cho dù cô có pháp lực vô biên, không gian thu hẹp thế này cũng không cho cô cơ hội phát huy, “Anh —— lưu manh, thả em xuống.”
Đôi chân bị anh vòng qua hai bên eo, cô vừa cử động, hông của anh liền bị kẹp chặt, người phụ nữ này trời cho thần lực, bị cô quay qua quay lại càng ngày càng khó nhịn, không thể làm gì khác hơn là cúi xuống cắn lấy môi của cô, “Ngoan ngoãn, không nên cử động ——”
“Ưmh —— Tiết Thiệu Luân —— anh —— anh khốn kiếp ——” cô nắm quyền lại giữa tường và anh, không có chút cơ hội phản kháng, chỉ có thể tùy theo dục vọng như nổi điên chưa thỏa mãn của anh đoạt lấy. Anh hôn như gió táp mưa sa, dày đặc lên trên trán của cô, trên chóp mũi, trên khuôn mặt, trên lỗ tai, cuối cùng ở đôi môi nóng hừng hực, anh sốt ruột khó nén gặm cắn, cạy môi của cô ra dò xét đi vào, anh giống như một ngọn lửa bùng cháy, dốc hết tất cả nhiệt tình.
Đây không phải là lần đầu tiên bị anh hôn đến hoa mắt chóng mặt, đang trong quá trình thích ứng dần dần, Chu Hải Mạn cũng tìm học kỷ xảo hôn, hơn nữa sau khi học xong cũng biết đáp lại, anh cuốn lấy lưỡi của cô, sâu triền miên, cô nhẹ nhàng trêu đùa đầu lưỡi, đáp lại anh. Cảm nhận được rõ ràng thân thể của anh cứng đờ, hình như là quá mức vui mừng, càng ngày càng nhiệt tình hôn đáp trả, giống như muốn hôn cô vào trong thân thể mình.
“Ưmh ——” nụ hôn này đều lâu dài lửa nóng hơn so với bất kỳ lần nào, lúc kết thúc hai người đều hơi thở rối loạn, nhất là Chu Hải Mạn, hai má ửng hồng, đôi mắt to mờ mịt như có tầng sương mù, mà trong mắt Tiết Thiệu Luân cũng có thần sắc chưa thỏa mãn.
“Bảo bối ——” anh cười nhìn cô, ấn xuống trán cô một cái hôn, “Cảm ơn em.” Cảm ơn em cuối cùng cũng chịu mở cửa trái tim mình sau khi anh dốc nhiệt tình tràn ngập, “Dì cả hết rồi đúng không?”
Ách, Chu Hải Mạn cảnh giác nhìn anh, bởi vì mới vừa nhiệt tình, âm thanh mềm nhũn, Tiết Thiệu Luân nghe vào tai có hấp dẫn cực lớn, “Không phải anh vừa mới sử dụng kỹ thuật đó sao? Không mệt sao?”
“Không mệt ——” anh vùi ở cổ của cô buồn buồn cười, “Vừa thấy em, chỉ càng thêm hưng phấn, chỗ nào có thể cảm thấy mệt mỏi đây?” Hơn nữa, cuộc phẫu thuật rất thuận lợi, trải qua ca cấp cứu, bệnh nhân kia đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm.
Vừa thấy cô thì thật hưng phấn? = =, quả nhiên là lưu manh, Chu Hải Mạn bất mãn đá đá chân, “Em làm món ăn anh thích ăn, nếu không ăn sẽ nguội đó.”
Đây chính là tâm ý của cô, mặc dù với anh, cô quan trọng hơn thức ăn, nhưng Chu Hải Mạn vẫn không muốn nhanh như vậy đã bị người nào đó ăn sạch sành sanh.
Tiết Thiệu Luân ngẩng đầu lên, theo ánh mắt của cô nhìn về phía bàn ăn, mỗi đĩa đều được bao bọc lại, có lẽ lo lắng sau anh khi trở về sẽ nguội, dụng tâm như vậy, anh không nhịn được lại hôn trộm trên môi cô một cái, “Được, ăn cơm trước.”
Sau hai chân Chu Hải Mạn được an toàn hạ xuống mặt đất thì thở phào nhẹ nhõm, nếu không phải vì bây giờ đi đứng còn mệt mỏi, cô thật muốn cho anh một cú đá xoáy.
Khi Chu Hải Mạn thầm mừng tránh được một kiếp nạn, cảm giác hơi an tâm thì người nào đó lại cúi người xuống bên tai cô, phả ra hơi thởnhẹ nhàng: “Ăn no rồi, chúng ta có rất nhiều thời gian.”
Ách, Tiết lưu manh lại không có chút tính người, không nói câu nói sau cùng kia? Hơn nữa, ánh mắt kia là thế nào, cô cũng không phải là Mỹ Dương Dương, “È hèm ——” Chu Hải Mạn giữ sống lưng thẳng tắp hắng giọng, đè thấp âm thanh, nhìn đối phương đang nhìn cô chằm chằm như ngắm con mồi, nói, “Nhìn món ăn trên bàn!”
Tiết Thiệu Luân rất thích dáng vẻ này của cô, rõ ràng rất tức giận, lại cố giả bộ trấn định, vì vậy vẫn híp mắt cười nhìn cô, dùng đôi đũa dài gắp món ăn trên bàn, “Anh không cần nhìn cũng sẽ không gắp sai ——”
Anh cố ý không nhìn, chỉ nhìn chằm chằm Chu Hải Mạn, “Đây là sườn xào chua ngọt ——” nói xong thì đưa lên trước mắt nhìn một cái, hình như đang khoe khoang với Chu Hải Mạn phía đối diện, “Không sai chứ ——”
-_-# Chu Hải Mạn hung hăng cắn một con tôm hùm nhỏ kẹp trên tay, giống như đang nhai xương người họ Tiết, “Cạch —— cạch ——”
Mà Tiết Thiệu Luân lại được ăn rất thỉa thích, lặp lại động tác vừa rồi gắp lên một lá rau cải, “Trong đĩa này chắc là rau cải——”
“Thế nào, cũng không sai chứ?”
Vô lại, du côn, lưu manh, tên côn đồ cắc ké. . . . . . Cứ như vậy ăn xong một bữa cơm, Chu Hải Mạn còn được ăn thêm một bụng tức, Tiết Thiệu Luân được ăn say sưa ngon lành, còn thỉnh thoảng khen cô điễnànlequýđôn làm cái này ngon, cái đó cũng ngon, hai hàng lông mày khẽ nhếch như muốn nói, chờ một lúc nữa khẳng định ăn em cũng rất ngon.
“Manhattan ngủ rồi sao?” Chu Hải Mạn rửa chén đũa xong, đi ra khỏi phòng bếp, vừa hay nhìn thấy Tiết Thiệu Luân đi từ chỗ Manhattan về phía phòng khách.
Tiết Thiệu Luân cười gật đầu một cái, “Ừ, ngủ rất ngon.”
= =, Cho nên, họ Tiết, anh cười âm hiểm thế này, nhất định là nghĩ thừa dịp con trai của anh đã ngủ an ổn để làm chuyện xấu sao?
Chu Hải Mạn liếc anh một cái, đột nhiên giống như sực nhớ ra gì đó, vội vàng chạy về phía phòng ngủ, Tiết Thiệu Luân phản ứng cũng khá nhạy bén, khi cô chạy vào phòng ngủ, xoay người đóng cửa thì trong nháy mắt chen vào, “Muốn chạy trốn?” Một tay anh chống tại khung cửa, một tay khác đẩy cánh cửa, còn có một con chân bước vào.
= =, “Em muốn nghỉ ngơi ——” Chu Hải Mạn muốn đưa ra sự phản kháng cuối cùng, nhưng Tiết Thiệu Luân hoàn toàn không cho cô cơ hội này. Trên tay vừa dùng lực, cả người anh liền bao phủ cô đi vào trong phòng của cô.
“Cùng nhau nghỉ ngơi đi.”
“Không muốn ——”
Anh nắm hai cổ tay cô, để tránh mặt của mình bị tấn công, anh ôm cô xoay 90°, lưng Chu Hải Mạn liền dính lên trên tường, “Mấy ngày trước, chúng ta không phải đã quyết định ngủ chung rồi hay sao? Cũng tốt, hôm nay, ngủ ở phòng của em.”
“Tiết Thiệu Luân, anh ——” Chu Hải Mạn kinh ngạc, nhìn anh, mang theo xấu hổ, trong ánh mắt hình như còn có sự mong đợi mơ hồ, “Cả ngày anh trừ nghĩ tới giở trò lưu manh thì không cong nghĩ tới cái gì khác sao?”
“Oan uổng——” Tiết Thiệu Luân không nói gì mà nhìn trần nhà, “Anh chỉ muốn cùng bạn gái của anh thân thiết, sao lại thành giở trò lưu manh rồi hả? À?” Anh cúi đầu, trừng phạt bằng cách khẽ cắn trên môi của cô, “ Anh giở trò lưu manh chỗ nào rồi hả?”
Cái này cũng chưa tính? Cái tư thế này —— cũng chỉ có tên lưu manh này tự nhiên như vậy, cổ tay của cô bị anh chế ngự đặt lên hai bên đầu, thân thể anh dính sát cô, chân đè ép chân của cô, hình như là ở đề phòng cô sử dụng lực chân.
“Anh ——” cô còn muốn tố cáo anh nữa, nhưng lời còn chưa nói ra khỏi miệng đã bị anh áp đôi môi xuống tới chặn trở về. Hình như anh đặc biệt thích hôn cô, mỗi một lần hôn đều giống như một thiếu niên thành kính, quý trọng mỗi một tấc da thịt của cô, càng hôn càng tập trung, cuối cùng trút xuống tất cả nhiệt tình, giống như đoạt lấy hơi thở của cô, lấy hô hấp của cô, bọn họ như hòa làm một thể. Môi của anh ở trên môi của cô nhẹ nhàng cắn , từ từ cọ sát, liếm láp mút lấy, tiến vào tìm kiếm hương vị cô, cuối cùng Chu Hải Mạn rốt cuộc do bị động chịu đựng, bắt đầu chủ động đáp lại.
Cô đáp lại khích lệ Tiết Thiệu Luân rất lớn, gần như anh dồn trăm phần trăm nhiệt tình vào đó, vẫn cảm thấy chưa đủ, buông cổ tay bị anh kiềm chế ra, một bàn tay anh trượt theo đường cong thân thể của cô, đỡ ở bên eo của cô. Hai cánh tay Chu Hải Mạn nhẹ nhàng quàng lên cổ của anh, hình như cũng đã dùng hết tất cả nhiệt tình đáp lại.
Không khí xung quanh nhanh chóng nóng lên, không khí nóng hừng hực đang dần dần thiêu đốt, lan tràn.