Editor: Cookie Oh
“Ah? Sao chỉ có mình cô quay về vậy, anh họ tôi đâu rồi?” Tiết Thiệu Luân quay vòng quanh Chu Vũ Khiết một vòng, chắc chắn Thẩm Thành Lượng quả thật không trở về, cau mày nghi ngờ hỏi.
“Đừng nói tôi gắn với anh ta, tôi phiền chết rồi!” Chu Vũ Khiết thở hổn hển giao hành lý cho Tiết Thiệu Luân, lôi Chu Hải Mạn vẫn còn ở bên ngoài sải bước đi về phía trước, “Đi!”
“Cô à, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Cô nói cho cháu biết chính xác chú thế nào rồi?” Chu Hải Mạn càng muốn biết càng cảm thấy có gì đó không đúng, hỏi Chu Vũ Khiết, từ lúc ngồi vào trong xe vẫn không nói câu nào với cô.
“Hừ ——” Chu Vũ Khiết hừ lạnh một tiếng, hung hăng nói, “Anh ta chưa chắc chắn làm chú con đâu, đừng gấp gáp quan tâm anh ta quá như vậy.”
Xe phanh gấp ——
“Tại sao vậy?”
Nhắc tới chuyện này, Chu Vũ Khiết liền tức lên, vì vậy tức giận nói: “Anh ta sau lưng cô có qua lại với một cô gái tên Trình Phỉ gì đó, bị cô biết rồi còn sống chết không thừa nhận anh đối với cô ấy tình cũ chưa dứt, muốn dùng các loại lý do đối phó qua loa với cô, cô ngốc sao, còn lâu mới tin anh ta. Hừ, đàn ông, không có ai tốt cả.”
Xe phanh gấp ——
“Tiết Thiệu Luân, anh lo lái xe cho tốt đi, không thấy cô nãi nãi tâm tình không tốt hả?”
Tiết Thiệu Luân điên cuồng lau mồ hôi, vừa đánh tay lái vừa nhấn mạnh nói: “Thứ nhất, tôi cũng muốn lái xe thật tốt, là cô kích thích thần kinh của tôi; thứ hai, cô không phải là cô nãi nãi của tôi, hoặc là chị dâu tôi, hoặc là cô tôi; thứ ba, không phải tất cả đàn ông trên đời này đều xấu, ít nhất tôi không phải.”
Chu Vũ Khiết còn chưa có phản ứng gì với lời anh nói, Chu Hải Mạn đã không nhịn được mắt trợn trắng. d Nếu như tồn tại một bảng xếp hạng đàn ông xấu, Tiết Thiệu Luân anh khẳng định xếp thứ nhất, chưa nói bộ mặt đạo đức giả này của anh, tối ngày hôm qua khiến cô đau muốn chết, anh còn để cho cô nhịn một chút.
“Tiết Thiệu Luân, đừng ở chỗ này mà bẽ mặt, ở trước mặt Mạn Mạn nhà chúng tôi cũng nên khiêm tốn một chút, đến khi tôi nói ra nội tình, xem anh còn dám nói mình là tốt đàn ông hay không.”
Tiết Thiệu Luân dựng mày kiếm lên, tự mình khẳng định nói: “Dĩ nhiên!”
“Cô, giữa các cô có phải có hiểu lầm gì hay không? Anh ấy gặp Trình Phỉ cũng không thấy được giữa bọn họ có cái gì, cháu cảm thấy, cô vu oan cho người ta rồi, cô nhất định không nghe anh ấy giải thích, một mình trở về đúng không?”
Luật sư chính là mạnh miệng, Chu Vũ Khiết bĩu môi, vẫn hơi tức giận, tức khó tiêu, “Căn bản là không phải giải thích, những thứ đó đều là mượn cớ. Cháu nói một người đàn ông cùng vợ trước của anh ta liên lạc là có ý gì? Nếu như trong lòng anh ta không có quỷ, sao lại không nói cho cô biết trước khi cô phát hiện?”
“Bởi vì anh quá hiểu rõ tính tình nóng nảy này của cô——” Tiết Thiệu Luân ung dung trả lời, “Việc một người đàn ông bí mật liên hệ với vợ trước của anh ta cũng có rất nhiều trường hợp, có thể là bởi vì nối lại tình xưa, có thể là vì mình gạt bỏ quá khứ, có thể là bởi vì đối phương gặp khó khăn tìm tới người đàn ông này, có thể là bởi vì cuối cùng cô ta nhận ra người đàn ông này là tốt nhất. . . . . . Vân vân, làm sao cô biết anh họ tôi gặp Trình Phỉ thuộc loại trường hợp nào?”
Chu Vũ Khiết bị anh hỏi vậy có chút không phản bác được, nhưng vẫn mạnh miệng , đáp lại: “Coi như tôi không biết giữa bọn họ tại sao phải liên hệ lại, anh ta gạt tôi chính là không đúng!”
Chu Hải Mạn không làm người hoà giải nữa, mà kiên định theo phe Chu Vũ Khiết, “Đúng, cô nói rất có đạo lý, giống như giữa thanh mai trúc mã của anh và anh thấy thế nào cũng không giống quan hệ bạn nối khố đơn thuần.”
Không ngờ, Chu Hải Mạn ngắm họng súng ngay mình, vì vậy, Tiết Thiệu Luân không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn lái xe, rất hiểu cảm giác của người ngậm bồ hòn làm ngọt.
. . . . . . . . . . . . . . . . .
“Em không theo anh trở về sao?” Tiết Thiệu Luân liếc mắt oán giận nhìn Chu Vũ Khiết, lại gần Chu Hải Mạn nói.
Chu Hải Mạn vươn tay đẩy anh một cái, “Anh xem dáng vẻ này của cô em, tối nay em qua lấy đồ là được rồi, hơn nữa, nhà anh không phải còn có một cô em gái thanh thuần, xinh đẹp đang chờ anh sao? Mau trở về đi, người ta vẫn sốt ruột chờ anh đó.”
Tiết Thiệu Luân cười to lên, cười đến cực kỳ vui vẻ, “Ai da, thế nào mà anh lại ngửi thấy một mùi nồng nặc dấm chua nha.” Nói xong còn càng đến gần cô, hít hít mũi giống y như con chó nhỏ.
“È hèm ——” Chu Vũ Khiết tìm chai nước vẫn chưa quá hạn ở trong tủ lạnh, chán ghét nhìn bọn họ một cái, “Có biết ở trước mặt người đang bị tổn thương mà liếc mắt đưa tình rất không có đạo đức hay không, ân ân ái ái, cô thấy vậy rất buồn đó.”
*************************
“Mạn Mạn, lúc nào thì mới dẫn chàng trai kia về nhà cho mẹ xem một chút?” Đang ăn từng thìa cháo nhỏ, bị Thái Mỹ Đình hỏi như vậy, Chu Hải Mạn suýt chút nữa bị nghẹn chết.
“Mẹ —— mẹ nghe được từ ai vậy, con không có. . . . . .”
“Nha đầu, chớ không thừa nhận, con cho rằng xa nhà thì cha mẹ không biết được gì sao, mẹ đã nói với con rồi, mẹ biết rất rõ ràng đấy. Chàng trai kia rất đẹp trai đúng không? Là một bác sĩ đúng không? Các con qua lại đã lâu rồi đúng không?”
Chu Hải Mạn nhíu mày liếc mắt nhìn Chu Vũ Khiết đang ngồi ở đối diện bình thản ăn sáng, quả nhiên trên thế giới này… người không thể tin tưởng nhất không phải là đàn ông mà là cô của cô sao?
“Nhưng mẹ, bọn con còn chưa tới. . . . . .”
“Phi phi phi, theo như lời con nói, các con bây giờ còn chưa đến mức bàn chuyện kết hôn, nhưng dẫn về nhà ăn một bữa cơm có cái gì không thể. Con đã biết mẹ mong đợi con dắt một bạn trai về nhà bao nhiêu năm rồi, từ khi con 22 tuổi tới 24 tuổi, bây giờ con đã bao nhiêu, 25 rồi!”
Hai mươi lăm —— Chu Hải Mạn nghẹn lại, cô đã già như vậy ——
“Tâm tình của mẹ con sẽ không hiểu đâu, hơn nữa, cô con cũng đã có người của mình rồi, con vẫn cô đơn một mình, mẹ đã nói không ép buộc con, nhưng có người mẹ nào không hy vọng con gái mình thật tốt? Mặc kệ con và cậu đó phát triển tới mức độ nào, mang về nhà cho mẹ xem một chút, ít nhất cũng khiến mẹ yên tâm.”
“Mẹ ——” thế nào mà trò chuyện một lát đã trở thành như vậy rồi, hơn nữa, cô có chỗ nào giống một người đơn, “Không phải con còn mẹ và cha đó sao, con hoàn toàn không cảm thấy cô đơn, con rất hạnh phúc.”
“Vẫn là tính khí của đứa trẻ con, cha mẹ có thể ở cùng con cả đời sao? Mẹ chỉ có một đứa con gái bảo bối này, hi vọng con sớm tìm được hạnh phúc. Đến lúc đó, mẹ và cha con cũng có thể moi tim móc ruột, tuy mẹ chỉ có một trái tim thôi nhưng cái gì cũng có thể vì con, Mạn Mạn, nghe lời mẹ, tìm một người thật tốt, cũng nên tính đến tương lai đi.”
“Dạ ——” Chu Hải Mạn nghe lời gật đầu, Thái Mỹ Đình lấy lý lẽ nói rõ như vậy, dùng tình cảm để gây cảm động, cô không khỏi bị lay động, ngập ngừng nói: “Có thời gian con —— con mời bạn con tới nhà mình ăn cơm là được rồi.”
“Thật?” Thái Mỹ Đình nghe được con gái nói như vậy, cười không khép được miệng, “Được được được, vậy thì được rồi, ăn một bữa cơm không có gì ghê gớm.”
“Cô——” cúp điện thoại, Chu Hải Mạn híp mắt, bắt đầu thẩm vấn Chu Vũ Khiết, “Tại sao cô nói chuyện của cháu và Tiết Thiệu cho người trong nhà biết?”
Chu Vũ Khiết tay đang cầm đũa thì dừng lại, ngay sau đó bình tĩnh trả lời: “Không phải bọn cháu rất thân thiết sao, cô không nói gì sai.”
“Hơn nữa, cô đây không phải dời sự chú ý đi sao? Tất cả mọi người đều dồn ánh mắt vào cô và tên khốn Thẩm Thành Lượng kia, bây giờ cô cùng tên khốn kia như vậy rồi, còn không để cho người ta sống sao?”
Chu Hải Mạn lại một lần nữa lệ rơi đầy mặt, “Anh Thẩm không phải tới tìm cô rất nhiều lần sao? Là cô không muốn gặp, cũng không nghe anh ấy giải thích, nếu anh ấy thật sự giống như cônói thì sẽ không quan tâm cô như vậy, cô một mình về nước trước, không phải anh ấy liền trở lại theo cô ngay sao?”
“Anh ta về cùng cô? Là anh không thể chờ được nữa, muốn gặp người phụ nữ Trình Phỉ đó!”
Phụ nữ ngang ngạnh, không nói lý lẽ quả thật khiến người ta rất nhức đầu, Chu Hải Mạn không nói nữa, nhìn cô một cái, may nhờ cô theo học luật pháp, lý trí và sự bình tĩnh cao hơn người bình thường, thế nhưng lý trí cùng bĩnh tĩnh như vậy lại bị tên khốn Tiết Thiệu Luân kia chọc tức, một chút tác dụng cũng không có?
Chu Vũ Khiết chỉ đắm chìm trong oán giận của mình đối với Thẩm Thành Lượng, không chú ý tới Chu Hải Mạn và Tiết Thiệu Luân cũng lâm vào chiến tranh lạnh, hơn nữa trận chiến này đã hai ngày, cho nên, lúc này bị Thái Mỹ Đình nhìn chằm chằm, áp lực của cô cũng rất lớn .
Chu Vũ Khiết trở về nước được một ngày, Chu Hải Mạn định trực tiếp chuyển về ở đây, mặc dù ở cùng Tiết Thiệu Luân cũng có rất nhiều chỗ tốt, nhưng mỗi ngày bị anh dùng đôi mắt nhỏ đắm đuối, nhìn chằm chằm khiến cô không thoải mái, hơn nữa, nếu anh đã ăn cô một lần rồi, nhất định sẽ có lần thứ hai, bị anh ăn khổ sở như vậy, tại sao cô phải ngây ngốc ở lại trong hang sói, giống như cừu non mặc người chém giết?
Ngày đó, cô nghe Chu Vũ Khiết càu nhàu, oán trách xong, thừa dịp cô mệt mỏi lên giường nghỉ ngơi, lái xe trở lại nhà Tiết Thiệu Luân.
Chỉ là không ngờ đã trễ như vậy, Triển Vũ Đồng vẫn ở nhà anh.
“Anh Thiệu Luân, không phải anh đã nói trước khi em trở về nước sẽ không có bạn gái sao? Anh lừa em, tại sao anh muốn gạt em?”
Trong phòng khách không có một bóng người, giọng Triển Vũ Đồng từ một gian phòng khác truyền tới, Chu Hải Mạn bước tới, từ trước đến giờ cô không thích nghe lén người khác nói chuyện, thế nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại bước về trước một bước.
“Anh đã nói, anh nói sẽ luôn chăm sóc em, thương em, bây giờ thế nào lại thay đổi?”
Rốt cuộc đợi đến khi giọng Tiết Thiệu Luân cất lên, Chu Hải Mạn cảm thấy tim mình giống như đang đập rất nhanh, “Vũ Đồng, em hãy nghe anh nói, bây giờ anh cũng có thể chăm sóc em, yêu thương em, hơn nữa Hải Mạn cũng sẽ thích em.”
“Em không muốn cô ấy thích, em chỉ cần anh Thiệu Luân thích, chúng ta lớn lên cùng nhau, anh chưa bao giờ lạnh nhạt với em như bây giờ... Em xuống máy bay anh cũng không đi đón em, buổi trưa hôm nay, lúc ăn cơm còn phối hợp với cô ấy ức hiếp em... Em không thích cô ấy, anh Thiệu Luân, anh đã đồng ý với em, sẽ làm bạn với em.” Triển Vũ Đồng càng nói càng uất ức, cuối cùng lại thút tha thút thít khóc lên.
“Được rồi, được rồi, Vũ Đồng ngoan —— đừng khóc, thật ra thì Hải Mạn rất tốt, ở cùng cô ấy một thời gian, em sẽ thích cô ấy, hơn nữa, làm sao anh lại bắt nạt em? Anh cam lòng bắt nạt em được sao?”
Nếu như nói đây là cuộc đối thoại giữa hai người cùng huyết thống, thậm chí có quan hệ anh em về mặt pháp lí, Chu Hải Mạn nhất định sẽ cảm thấy tình cảm của bọn họ rất sâu nặng, không phải chỉ là một đứa em gái làm nũng với anh, người anh cũng rất nuông chiều em gái, nghĩ ra hết tất cả lời hữu ích dỗ em gái vui vẻ. Nhưng mà sự thật là, Triển Vũ Đồng và Tiết Thiệu Luân không hề có một chút quan hệ nào, hai người bọn họ từ nhỏ lớn lên cùng nhau, một người là em hàng xóm, một người là anh hàng xóm, một đôi như thế thật hài hòa, ấm áp, có vẻ cô dư thừa.
“Chính anh bắt nạt em.” Triển Vũ Đồng không thuận theo, không yên, “Anh Thiệu Luân, anh đã đồng ý với em rồi đấy, sẽ vĩnh viễn đối tốt với em, vĩnh viễn sẽ không phớt lờ em, anh sẽ không quên chứ?”
“Sẽ không, anh đồng ý với em, được chưa? Đừng khóc, anh đưa em về nhà.”
Khi hai người từ trong phòng đi ra, Chu Hải Mạn vẫn đứng ở bất động tại chỗ, sau cơn mưa trời lại sáng, Triển Vũ Đồng ôm Manhattan vào lòng, Tiết Thiệu Luân đi bên cạnh cô, dáng người cao lớn, anh tuấn khiến cô càng xinh đẹp, động lòng người, một nhà ba người hòa hài cỡ nào, gia đình hạnh phúc sao?
Trong nháy mắt nhìn thấy Chu Hải Mạn, rõ ràng vẻ mặt Tiết Thiệu Luân hơi ngưng lại, Chu Hải Mạn lạnh lùng cười cười, xoay người đi về phòng cô đã từng ở, “Em tới lấy chút đồ, thật ngại quá, đã quấy rầy.”
Đồ của cô không nhiều lắm, chỉ là mấy bộ quần áo đơn giản, còn lại đều là Tiết Thiệu Luân thay cô mua thêm, Chu Hải Mạn cũng không muốn mang đi. Động tác nhanh nhẹn thu dọn đồ đạc của mình, Chu Hải Mạn nhìn không nhìn Tiết Thiệu Luân vẫn theo sau lưng cô, cũng không quay đầu lại, đi ra ngoài cửa.
“Mạn Mạn ——” anh cố gắng giải thích nhiều lần, cũng cố gắng giữ lại, nhưng cô không cho anh cơ hội nào, hơn nữa có Triển Vũ Đồng ở đây, việc anh có thể làm, có thể nói đều có chỗ kiêng dè.
Anh đuổi theo Chu Hải Mạn, vẻ mặt Triển Vũ Đồng vốn tươi cười lập tức u ám, “Anh Thiệu Luân ——” nhưng mặc dù cô tức giận đến dậm chân, Tiết Thiệu Luân cũng không quay đầu lại liếc cô một cái.
Đuổi theo cô một mạch tới bãi đậu xe, Chu Hải Mạn cũng không dừng lại, Tiết Thiệu Luân nóng nảy, kéo cô cánh tay lại, muốn cô đối mặt với anh, “Mạn Mạn, bất luận em nghe thấy cái gì, đều không phải như em nghĩ.”
Chu Hải Mạn hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên nhìn anh, “Tiết Thiệu Luân, làm sao anh biết em nghĩ cái gì? Hơn nữa, đối với chuyện tình giữa các anh, em không có hứng thú cũng, anh buông tay ra, em muốn về nhà.”
“Còn nói không có hứng thú, em xem em tức giận khuôn mặt nhỏ cũng đỏ lên rồi.” Tiết Thiệu Luân mềm giọng, dỗ dành cô, “Đừng tức giận, hơn nữa, làm sao em có thể nói đi thì đi? Em đi rồi ta làm thế nào? Ở lại đi.”
Ở lại, ở lại làm gì, tiếp tục xem bọn họ”Anh em tình thâm” sao? Chu Hải Mạn tự biết năng lực chịu đựng của mình không cao như vậy, bây giờ đã thấy chán ghét không chịu nổi rồi, “Anh trở về, tiếp tục vuốt ve an ủi em gái nhỏ của anh đi, em không có thời gian, thứ cho không thể tiếp chuyện tiếp được!”
“Càng nói càng quá đáng ——” Tiết Thiệu Luân bất đắc dĩ thở dài một cái, “Anh an ủi cô ấy chỗ nào? Hơn nữa, không phải anh vừa mới nói muốn đưa cô ấy trở về sao? Em nghĩ gì vậy?”
“Anh buông tay, ai biết giữa anh và cô ấy có bao nhiêu chuyện trước kia đây? Nói đến bây giờ vẫn chưa nói xong, sau khi đưa cô ấy về có thể tiếp tục bí mật! Tiết Thiệu Luân, em nên sớm biết anh có thói phong lưu, bây giờ buông tay, em muốn về nhà, em không muốn nhìn thấy anh!”
Xem ra tức giận thật rồi, Tiết Thiệu Luân kéo tay của cô càng không dám buông lỏng, “Bảo bối Mạn Mạn ngoan —— đừng vô cớ ăn loại dấm này, anh biết rõ em đang quan tâm anh, nhưng em càng nên tin tưởng anh, hơn nữa, tối hôm qua anh đã trở thành người của em rồi, em còn có cái gì không yên tâm?”
Tối hôm qua, không nhắc tới chuyện tối hôm qua Chu Hải Mạn còn có thể giữ lí trí môt chút, nhắc tới tối hôm qua, cô liền giận ghê gớm. Tối hôm qua là lần đầu tiên của cô, sáng ngày hôm sau nhận được điện thoại của một người phụ nữ xa lạ, đến trưa vị khách này không mời mà tìm tới cửa, anh là của cô? Tại sao bây giờ cô cũng không cảm thấy an lòng chút nào?
“Tối hôm qua cùng lắm chỉ là một tình một đêm, em coi như bị rắn cắn, cũng không đau mấy ngày, đừng nói giống như là em chiếm tiện nghi của anh lớn lắm, ngủ một đêm thì là của em rồi sao? Trên pháp luật cũng không có quy định này.”
Nghe cô nói như thế, Tiết Thiệu Luân trong nháy mắt mặt lạnh xuống, “Mạn Mạn, càng nói càng quá đáng ha, anh luôn cảm thấy em là một người hiểu chuyện, có lý trí, sao bây giờ lại tùy hứng như vậy? Càng nói càng thái quá.”
Hiểu chuyện, lý trí? Chu Hải Mạn cũng tự cho mình là như vậy, nhưng bây giờ, cô tùy hứng sao? Cho dù tùy hứng thì thế nào đây? Người phụ nữ nào không tỉnh táo, hơn nữa ai nói, anh chỉ thích dáng vẻ cô làm nũng, bướng bỉnh?
“Tiết Thiệu Luân, anh thật khốn nạn!”
Ngày hôm sau, Chu Hải Mạn liền hoàn toàn trốn Tiết Thiệu Luân, chính cô cũng cảm thấy kinh ngạc, thì ra cô cũng có thời điểm bốc đồng này sao, không trả lời tin nhắn của anh, điện thoại của anh trực tiếp ấn tắt, thấy anh từ xa thì đi đường vòng, đi quay đầu lại.
Cô lý trí, tỉnh táo, chín chắn, thận trọng, sau khi bị một người đàn ông chọc tức lại bị dáng vẻ một bộ người phụ nữ nhỏ nhen hoàn toàn thay thế.