Nửa năm trôi qua, Cao Tuấn nhập vai cực kỳ đạt, liên hệ giao dịch với người mua, anh có thể cò kè mặc cả rất nhuần nhuyễn bằng tiếng lóng, thoăn thoắt nhận hàng trả hàng, vì vậy đã chiếm được lòng tin của Chu Hạo Vũ.
Trải qua nửa năm, Cao Tuấn càng hiểu thêm về Chu Hạo Vũ, biết hắn tuy bề ngoài ra vẻ tín nhiệm, nhưng trong lòng vẫn rất đề phòng, đến giờ vẫn phái thuộc hạ âm thầm giám thị nhất cử nhất động của anh, vì vậy nếu không nắm chắc thời cơ, anh cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Mãi đến một ngày nọ, biết Chu Hạo Vũ chuẩn bị làm một giao dịch rất lớn, anh mới cảm giác thời cơ đã tới, lần này số tiền quá lớn, đủ khiến anh bị xử bắn mười lần, Cao Tuấn quyết định được ăn cả ngã về không.
Nhưng anh không thể đi thẳng đến Cục cảnh sát báo cáo, làm vậy sẽ sơ hở để Chu Hạo Vũ cảnh giác, cũng không thể dùng điện thoại, tất cả các công cụ truyền tin của anh đều bị nghe lén.
Cao Tuấn suy nghĩ thật lâu, cuối cùng hạ quyết tâm, hôm đó trước khi ra khỏi cửa, anh đội mũ lưỡi trai, kéo mũ xuống thật thấp, che khuất đôi mắt ngời sáng như gương, kiểm tra chắc chắn mình không bị theo dõi, anh mới chậm rãi đi vào một buồng điện thoại công cộng, bấm 110, “Hôm nay sẽ có người giao nhận ma túy, tôi phụ trách giao hàng, chiều nay đưa 4 kg đến một căn hộ cho thuê.”
“Vậy anh là ai? Căn hộ cho thuê là ở đâu?” Hiển nhiên cảnh sát rất chú trọng lời khai của Cao Tuấn, ngữ điệu bên kia hết sức nghiêm túc và căng thẳng.
Cao Tuấn bèn khai báo địa chỉ, tỏ vẻ sẽ bàn giao chứng cứ Chu Hạo Vũ mua bán ma túy cho cảnh sát ngay tại trận.
Cao Tuấn kết thúc cuộc nói chuyện bằng chất giọng trầm ấm thật thà, nhanh chóng dập máy, sau đó lái xe tới nơi lấy hàng.
Nhận được hàng, Cao Tuấn lái xe thẳng đến căn hộ thuê, nhưng không ngờ Chu Hạo Vũ khôn khéo, địa điểm giao dịch lại không phải căn hộ, hắn đưa anh và Tống Huy, cùng mấy tên thuộc hạ đến một công xưởng bỏ hoang, chỗ đó mới là địa điểm giao dịch thật sự, việc này khiến Cao Tuấn khá hoang mang, anh chỉ nói địa chỉ căn hộ cho cảnh sát, mà lúc này căn hộ không có ai, cảnh sát tới cũng không gặp được gì.
Đến công xưởng bỏ hoang nọ, Cao Tuấn mang theo chiếc vali da màu đen giấu ma túy, bước vào theo Chu Hạo Vũ, nhưng đã quá giờ hẹn rất lâu mà người mua vẫn chưa xuất hiện, điều này khiến Chu Hạo Vũ bất an, sai thuộc hạ gọi điện thoại cho đối phương, không ngờ bên kia đáp rằng, “Xem chừng các ngài đánh động lũ cớm, người của tôi rút rồi.”
Câu này làm Chu Hạo Vũ cực kỳ hoảng sợ, nhưng hắn chưa kịp phản ứng, một thuộc hạ đã hốt hoảng chạy tới, hổn hển cấp báo, “Không xong rồi anh Hạo, bên ngoài có mấy chiếc xe đang đến, trông không giống người mua!”
Chu Hạo Vũ nghe vậy thì căng thẳng, bộ não nhất thời khó tiếp nhận thông tin, chỉ thấy lạnh buốt cả người, da đầu râm ran, nhận ra tình hình không ổn, hắn vội vàng rút súng, lên đạn, ra hiệu cho Tống Huy ở phía sau, “Huy tử, mày dẫn hai người ra xem sao.”
Trông thấy khẩu súng trong tay Chu Hạo Vũ, Cao Tuấn chợt ý thức được mình đã đứng trên bờ vực, anh lặng lẽ hít sâu, chuẩn bị tâm lý sẵn sàng liều chết, nhưng nếu chỉ còn một tia hi vọng, anh vẫn phải cố gắng tìm cách chạy trốn, bởi vì anh đã hứa với một người rằng sẽ đợi cậu, cho đến ngày cậu quay về, anh nhất định phải bảo vệ lấy mình.
Mà giờ phút này Chu Hạo Vũ cũng không rảnh nghiền ngẫm tâm lý Cao Tuấn, chớp thời cơ, hắn vội sai Cao Tuấn giấu “Trà” vào hộc tường, nhưng đúng lúc đó, cảnh sát ma túy đã bao vây bên ngoài, nổ súng thị uy, lệnh cho người bên trong ôm đầu ngồi im tại chỗ.
Nghe thấy tiếng cạy cửa, Cao Tuấn rất muốn tông cửa bỏ chạy, nhưng đùi phải nửa tàn phế khiến động tác của anh trở nên chậm chạp, chẳng mấy chốc đã bị Chu Hạo Vũ túm cổ, nòng súng nhắm ngay thái dương, anh bị Chu Hạo Vũ kẹp cổ lôi ra cổng sau công xưởng, cùng lúc đó, cảnh sát phá cửa xông vào.
“Không được nhúc nhích! Bỏ súng xuống!” Cảnh sát lớn tiếng ra lệnh cho Chu Hạo Vũ, nhưng với hắn, uy hiếp hay đe dọa đều không có bất cứ tác dụng gì.
Từ ngày bước lên con đường này, hắn đã quen liếm máu trên nòng súng, chuyện tới nước này, hắn thừa biết tội của mình nặng nhất trong tất cả, bó tay chịu trói tức là chịu chết, đương nhiên hắn không dễ dàng buông xuôi.
“Lùi lại hết cho tao! Thằng nào lại đây, tao giết nó!” Chu Hạo Vũ kẹp chặt cổ Cao Tuấn, nòng súng lạnh như băng dí vào trán anh.
Thấy nghi phạm đã uy hiếp con tin, cảnh sát không dám tùy tiện tấn công, song phương giằng co tại chỗ. Bắp tay Chu Hạo Vũ ghìm chặt cổ Cao Tuấn khiến anh khó thở, khuôn mặt đỏ bừng.
Cao Tuấn bị Chu Hạo Vũ bắt giữ, từng bước lùi lại cổng sau, đi tới một chiếc xe, anh biết hắn đang định bỏ trốn.
“Lên xe!” Chu Hạo Vũ ép Cao Tuấn ngồi lên ghế lái, còn hắn ngồi bên cạnh, nòng súng vẫn chĩa vào đầu Cao Tuấn, “Lái xe! Nhanh!”
“Anh trốn không thoát đâu!” Cao Tuấn liếc Chu Hạo Vũ, hạ giọng khuyên nhủ, “Chắc chắn cảnh sát đã bao vây khu vực này rồi, thôi anh đầu hàng đi…”
Nhưng Cao Tuấn còn chưa dứt lời, Chu Hạo Vũ đã giật mình như con báo săn hoảng sợ, nhe răng bộc phát bản tính công kích và hoang dã, gầm lên với anh, “Đ*t mẹ mày lái xe nhanh! Nếu hôm nay trốn không thoát thì tao giết mày, cùng lắm chết chùm!”
Cao Tuấn hết cách phản kháng, chỉ cần hắn nhúc nhích ngón tay, anh sẽ đi gặp Diêm Vương ngay lập tức, đầu óc trống rỗng, bị hắn uy hiếp, anh chỉ có thể lái xe chạy tới ngoại ô.
Nhưng chưa tới một km, hai chiếc xe cảnh sát đã lao ra từ khu rừng phía trước, chặn đường bọn họ.
“Chuyển hướng! Chạy vào rừng!” Chu Hạo Vũ ra lệnh.
Cao Tuấn dừng xe, bàn tay run rẩy nắm cần gạt, lúc này, vài đặc công đã nhảy xuống khỏi xe cảnh sát, giơ súng nhắm ngay chiếc xe của họ, chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo.
Chu Hạo Vũ hoảng sợ nhìn tình cảnh trước mắt, bàn tay cầm súng bắt đầu run rẩy, nhận ra hắn đã sắp đến giới hạn, Cao Tuấn tranh thủ qua mặt hắn, “Anh Hạo… Xe không chạy vào rừng được, chúng ta bỏ xe đào tẩu đi!”
Nhân lúc Chu Hạo Vũ mải chú ý đến cảnh sát xung quanh, lơi lỏng cảnh giác với mình, Cao Tuấn vừa nói vừa quyết định làm liều, mở cửa nhảy xuống xe, khấp khiễng chạy vào rừng.
“Đứng lại!” Không có con tin, không có lợi thế giằng co với cảnh sát, Chu Hạo Vũ biến sắc, nhảy xuống khỏi ghế lái, nòng súng nhắm thẳng vào lưng Cao Tuấn.
“Ầm!” Phía sau vọng tới tiếng súng vang, sau đó là tiếng viên đạn xuyên vào thân thể.
Bước chân Cao Tuấn khựng lại, toàn thân cứng đờ, hai mắt đỏ ngầu, phía trước chỉ còn màu máu…
Chập tối giữa Hè, trong tại cai nghiện, Dương Đào một mình đứng lặng trước cửa sổ, nắng chiều chiếu sáng bóng hình cậu, khuôn mặt tuấn tú lấp lánh sắc đỏ vàng, cả chiếc bóng in trên mặt đất cũng vô cùng đẹp.
Gần một năm sống trong trại cai nghiện đã thay đổi cậu rất nhiều, được các nhân viên điều trị tâm lý và hướng dẫn tỉ mỉ, kết quả đã hiện ra, trông cậu không còn uể oải mệt mỏi, tinh thần cũng không còn sa sút, ánh mắt kiên định, bóng hình cứng cỏi, cậu đang dần trở lại với bản thân mình năm xưa.
Cậu im lặng nhìn ra cửa sổ, ngắm ráng chiều đỏ sẫm, sóng mắt lung linh, mơ màng như đang nhớ lại gì đó.
“Dương Đào!” Một giọng nam dịu dàng vang lên, Dương Đào quay lại nhìn, khẽ nở nụ cười, “Cảnh sát Trương ạ?”
“Đang nghĩ gì thế?” Cảnh sát trẻ tuổi bước đến bên cạnh cậu, nhẹ vỗ vai cậu, “Nếu anh đoán không nhầm thì đang nhớ người yêu hả?”
Thấy Dương Đào chỉ cười không đáp, cảnh sát Trương ngắm nghía đôi mắt cậu, suy tư nói, “Này? Bao lâu rồi em chưa lên cơn nghiện nhỉ?”
“Hình như cũng lâu rồi.” Dương Đào gõ gõ trán.
“Hơn một tháng rồi đấy, anh nhớ cho em mà!” Cảnh sát Trương cười nói, “Khoảng cách lên cơn nghiện của em ngày càng giãn, có tiến bộ đấy!”
Dương Đào gật đầu, nở nụ cười tràn đầy tin tưởng.
Cảnh sát Trương sâu xa nhìn Dương Đào, tiếp tục nói, “Vừa nãy em lại nhớ người động viên em nhất chứ gì? Sức mạnh tình yêu đúng là vĩ đại, có người yêu chống đỡ, chẳng khó khăn nào chúng ta không thể vượt qua.”
“Nhưng mà…” Dương Đào cắn môi, phiền muộn và lạc lõng dấy lên đôi mắt, “Em nghe một người bạn nói, nghiện ma túy không thể nào bỏ hẳn, đã dính vào là dính cả đời.”
“Thế em có sẵn sàng bỏ hẳn ma túy vì người em yêu không? Dương Đào, đó không phải chuyện bất khả thi, chỉ cần em có niềm tin, đừng khinh thường sức mạnh của tình yêu và tình thân, cứ nhớ đến người yêu đang khổ cực chờ đợi em, nhớ người nhà khiến em nôn nao nóng ruột, nhớ xem người ta yêu em thế nào, nhớ những gì em và họ cùng trải qua, chẳng lẽ những thứ đó chưa đủ để em dũng cảm thay đổi, kiên cường thay đổi hay sao?”
Cảnh sát Trương thành khẩn nói, từng câu từng chữ như cuồn cuộn tiếp sức cho Dương Đào, cuối cùng hội tụ trong tim cậu, giúp cậu không hối tiếc, không sợ đối mặt với tương lai, giúp cậu có thêm can đảm để hi vọng, hi vọng một ngày kia mình có thể đường hoàng trở lại bên Cao Tuấn, mãi mãi ở bên anh.
Lúc Dương Đào và cảnh sát Trương nói chuyện về Cao Tuấn, anh lại đang vào sinh ra tử.
Thời gian và không gian như đã chết lặng, bên tai chỉ còn tiếng lá cây bị gió thổi sột soạt, mỗi phút đồng hồ đều là quãng thời gian dài nhất trong đời Cao Tuấn, từng dây thần kinh, từng thớ thịt trong anh đều căng cứng, anh sợ mình đánh mất cơ hội cuối cùng được gặp lại Dương Đào.
Cao Tuấn bất động tại chỗ, mãi tới lúc nghe thấy tiếng bước chân dồn dập xung quanh, anh mới hoàn hồn, không biến sắc quay lại.
Phía sau, Chu Hạo Vũ ngã xuống trong vũng máu, cảnh sát bắn tỉa nấp sau chiếc xe đã chuẩn xác bắn trúng hắn trước khi hắn kịp nổ súng, viên đạn xuyên qua động mạch, Chu Hạo Vũ mất mạng ngay lập tức.
Cao Tuấn nhìn thấy khẩu súng từng chĩa vào trán mình rơi xuống cạnh thi thể Chu Hạo Vũ, còn ông chủ Chu oai phong lẫm liệt, nay đã lìa đời trong câm lặng.
Cảnh sát nhanh chóng khống chế tất cả người có mặt, tóm gọn cả Tống Huy và đám thuộc hạ về quy án.
“Anh báo án phải không?” Lúc đó, một cảnh sát bước tới hỏi Cao Tuấn còn đang bàng hoàng.
“… Đúng vậy.” Cao Tuấn ngơ ngác nuốt nước miếng, cố gắng ổn định lại cảm xúc, anh chợt vỗ trán, chỉ vào công xưởng nói, “Vừa nãy Chu Hạo Vũ giấu ma túy trong hộc tường.”
“Cao Tuấn, những gì anh cung cấp đã giúp ích cho chúng tôi rất nhiều.”
“Sao anh biết tên tôi?”
“Thực ra công tythương mại trà nơi anh làm đã dính nghi án buôn lậu ma túy, chúng tôi theo dõi một thời gian nhưng chưa tìm ra chứng cứ, mà anh, cú điện thoại anh gọi đã khiến chúng tôi chú ý đến anh, điều tra thân phận của anh, chúng tôi thông qua anh mới nắm được lộ trình hành động của Chu Hạo Vũ.” Viên cảnh sát rút còng tay, ánh mắt nhìn Cao Tuấn hơi áy náy, “Nhưng anh cũng là đồng đảng buôn lậu ma túy, chúng tôi buộc phải bắt anh, có điều, pháp luật sẽ cân nhắc tình tiết tự thú của anh.”
Cao Tuấn không ngạc nhiên, từ khi phát hiện mình đặt chân lên con đường này, anh đã biết sẽ có ngày hôm nay, lúc còng tay lạnh lẽo khóa chặt cổ tay anh, ngược lại anh còn thấy nhẹ nhõm, ít nhất anh đã bảo vệ được Dương Đào, cậu sẽ không còn bị tổn thương.
Một ngày mùa đông hai năm sau, ngoài trời tuyết rơi, bông tuyết trắng phau giăng giăng khắp lối, hệt như ngày Cao Tuấn lần đầu gặp gỡ Dương Đào.
Dạo này Cao Tuấn đặc biệt nhung nhớ con hẻm Nghênh Xuân, anh còn nằm mơ về ngày đó, nhìn thấy Dương Đào mười bốn tuổi một mình đứng trong con hẻm nhỏ sâu hun hút, bóng dáng non nớt mà quạnh hiu.
Bởi vì tính hết năm nay, anh và Dương Đào sẽ nương tựa trong hẻm Nghênh Xuân vừa tròn mười bốn năm chằn chẵn, nhưng anh đang ở trong tù, ngoại trừ ngày đêm nhung nhớ, thì cũng không thể trở về ở bên cậu được.
Năm đó, Dương Đào hai mươi tám, Cao Tuấn đã bốn mươi hai.
Hôm nay Dương Đào thức dậy rất sớm, rửa mặt xong, cậu thay bộ quần áo mới sạch sẽ chỉnh tề, đứng trước gương sửa sang lại cổ áo và tay áo, sở dĩ chăm chút hình tượng như vậy, bởi vì hôm nay cậu sẽ đến nhà giam thăm Cao Tuấn, cứ nghĩ đến sắp được gặp anh, cậu đã sung sướng vô cùng.
Thực ra dựa theo quy định, cậu không có tư cách vào thăm Cao Tuấn, nhưng cũng may có Vương Chiến Long nói đỡ cho cậu, giúp cậu tranh thủ cơ hội quý giá này.
“Cao Tuấn, có người nhà đến thăm này.” Quản giáo đưa Cao Tuấn mặc quần áo tù vào phòng thăm hỏi, trông thấy Dương Đào ngồi bên ngoài tấm chắn thủy tinh, cuối cùng cũng được gặp người mình mong nhớ ngày đêm, khóe miệng Cao Tuấn khẽ cong cong, nụ cười chầm chậm nở rộ trên khóe mắt đuôi mày, dịu dàng như nước, êm đềm như mộng.
Khuôn mặt Cao Tuấn vẫn khôi ngô, chỉ thêm vài phần bể dâu điềm đạm.
Mà Dương Đào lại cắt tóc ngắn ngủn, sạch sẽ gọn gàng nhưng vẫn phong độ, cậu đã thành công cai nghiện ma túy, đang từng bước lấy lại thần thái ngày xưa.
“Trời lạnh rồi, em mang ít quần áo mùa đông đưa cho cảnh sát, anh thế nào rồi? Có khó chịu ở đâu không?” Dương Đào đưa quần áo giao mùa tới theo thường lệ, lo lắng nhìn anh, Cao Tuấn cảm giác, gian khổ và xót xa hơn nữa cũng đều xứng đáng.
“Anh khỏe lắm, em thì sao?”
“Em cũng khỏe lắm, à phải rồi, cho anh xem cái này.” Dương Đào đáp, sực nhớ ra gì đó, rút điện thoại, mở một tấm hình giơ lên trước mắt Cao Tuấn, Cao Tuấn định thần nhìn lại, tức khắc nở nộ nụ cười, chỉ thấy trong ảnh chụp, Dương Đào và em gái đứng bên cạnh Lưu Đại Quốc, một nhà ba người vui vẻ hòa thuận, Cao Tuấn hiểu, Dương Đào muốn nói với anh rằng cậu đã tha thứ cho cha dượng, cũng tình nguyện vì Lưu Lộ mà bỏ qua hiềm khích ngày xưa, gánh vác trách nhiệm của con trai lớn, “Thêm một năm nữa là chúng ta đoàn tụ, sau này ngày lễ ngày tết, chúng ta không phải hai người cô độc lẻ loi nữa, mà thành bốn người rồi.”
“Hôm nay anh ngủ ngon được rồi, ha ha!” Cao Tuấn mỉm cười nhìn Dương Đào.
“Em còn có tin tốt định báo cho anh đây!” Dương Đào cũng cười, ánh mắt tràn ngập hi vọng vào tương lai tươi sáng, “Tòa nhà mới xây trong hẻm Nghênh Xuân cơ bản đã hoàn thiện, trong đó có một căn hộ thuộc về hai chúng ta, còn được bồi thường một khoản tiền nữa, chúng ta dùng tiền đó mở quán rượu được không?”
“Được chứ!”
“Cho anh làm ông chủ!”
“Anh chịu thôi, em làm đi, để anh làm kế toán, giữ tiền oai hơn.”
Cao Tuấn lắng nghe, gật đầu lia lịa, nhưng nghe một lát, anh vừa cười vừa rơi nước mắt, vui mừng tới đổ lệ, trong lòng hỗn độn chẳng biết miêu tả thế nào, ngay cả chính anh cũng không ngờ được, cậu thiếu niên cơ cực mà anh vô tình giúp đỡ, trải qua bao năm tháng, nay đã trở thành trụ cột tinh thần duy nhất của anh, trở thành điều duy nhất anh không muốn xa rời.
Nhìn Cao Tuấn khóc, Dương Đào cũng rối bời, trăm mối ngổn ngang, thời khắc này cậu chỉ hi vọng được nắm tay Cao Tuấn, lau nước mắt trên mặt anh, nhưng cách một tấm vách thủy tinh, cậu chỉ có thể dùng ánh mắt an ủi anh, sưởi ấm trái tim anh.
“Hết giờ rồi.” Quản giáo đến nhắc nhở Dương Đào, đã hết thời gian thăm hỏi.
Hai người lưu luyến nói thêm vài câu, Dương Đào đứng dậy chuẩn bị ra về, cậu khẽ mỉm cười ngắm nhìn Cao Tuấn, mấp máy miệng, im lặng nói với anh ba chữ, “Em yêu anh”, Cao Tuấn lập tức nhoẻn cười, đôi mắt sâu thẳm tràn đầy hạnh phúc.
Tháng ba năm sau, nắng xuân chiếu khắp con hẻm nhỏ, hẻm Nghênh Xuân nay đã thay đổi rất nhiều, căn nhà tập thể mái bằng cũ kỹ đã bị phá bỏ, xây thành khu chung cư mới tinh.
Giữa trưa, cả thành phố chìm trong không khí náo nhiệt phồn hoa, thời gian như nước chảy, người qua người lại vội vã rộn ràng, không ai hỏi đến hoa tàn hoa nở, mây cuộn mây tan.
Cánh cổng nhà tù chầm chậm mở ra, Cao Tuấn mặc áo trắng, tay xách túi hành lý bước ra.
Bầu trời vạn dặm không mây, ánh nắng chan hòa bao trùm thân thể, cảm giác hơi là lạ, anh giơ tay che mắt, ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua kẽ tay, chiếu rọi khuôn mặt hiền hòa, chiếu rọi đôi mắt sáng ngời sâu thẳm, quanh bờ môi lún phún râu càng khiến anh lộ vẻ từng trải và tang thương.
Cao Tuấn bước trên con đường về nhà, khập khiễng, nhưng tràn đầy hi vọng, dọc đường đi, anh luôn miệng cảm tạ trời xanh, cảm tạ ông trời đã cuốn trôi tất cả âm u giông tố, để con đường phía trước tràn ngập nắng vàng, người yêu của anh đang đợi anh không xa, giờ phút này, trong lòng anh chỉ có niềm hân hoan đã lâu không gặp.
Để dành chút ngạc nhiên cho Dương Đào, Cao Tuấn không nói cho cậu biết hôm nay anh ra tù, anh biết hôm nay là ngày khai trương quán rượu, chắc chắn Dương Đào sẽ thật phấn chấn, rạng ngời, đẹp trai phong độ, hình ảnh đẹp đẽ nhất của cậu, anh muốn khắc ghi ở trong mắt, trong lòng.
Cửa quán dán chữ đỏ thắm “Khai trương đại cát”, sau đợt pháo đì đùng, Dương Đào sáng láng xuất hiện trước cửa, chuẩn bị nghênh đón bạn bè và khách khứa đến dự tiệc khai trương, cậu còn cố tình mua một bộ Âu phục phẳng phiu nghiêm chỉnh, cùng đôi giày da sáng loáng chỉ để mặc hôm nay. Tinh tươm như vậy, cả người cậu hiên ngang sừng sững, đẹp trai không thể tả bằng lời.
Tôn Tiểu Hải cùng vợ mới cưới bận rộn phụ giúp bên trong, khách khứa nườm nượp đến chúc mừng, Dương Đào đứng trước cửa đón tiếp, bắt tay cảm ơn khách khứa tấp nập, không ít người quen cũ ở quán bar đến ủng hộ cậu, còn có bà chủ tiệm thịt nướng, nghe nói về sau cũng đến chúc mừng.
“Dương Đào! Chúc mừng nhóc nhé! Làm ăn phát đạt!” Vương Chiến Long mang tặng một lẵng hoa lớn, rạng rỡ bắt tay Dương Đào, “Phải rồi, Tiểu Trương dặn chú chuyển lời, từ nay liên hoan với bạn sẽ kéo đến đây đấy, ha ha ha!”
“Cảm ơn chú Vương, chú vào đi, tiệc sắp bắt đầu rồi.” Dương Đào liên tục khom người, nhiệt tình mời Vương Chiến Long vào quán.
“Anh ơi!” Vừa đưa Vương Chiến Long vào, bên tai đã văng vẳng tiếng cười như chuông bạc, “Em với ba đến góp vui đây!”
Dương Đào quay lại nhìn, trông thấy Lưu Lộ kéo tay Lưu Đại Quốc hiện ra trước mặt cậu.
“Nhóc con đến rồi hả?” Dương Đào híp mắt cười, khoác vai Lưu Lộ.
“Anh ơi, hôm nay anh đẹp trai dã man, lát nữa cho em chụp cái ảnh nha, để em mang đến lớp cho lũ bạn ghen tị chết, anh hai em đẹp trai dữ dội thế này cơ mà!” Lưu Lộ chớp chớp đôi mắt to, quay sang hỏi Lưu Đại Quốc, “Ba ơi, anh đẹp trai đúng không?”
Lưu Đại Quốc cười khà khà, bật ngón cái khen ngợi, “Đẹp chứ! Đẹp lắm!”
Đối diện với nụ cười của cha dượng, Dương Đào không nói gì thêm, vẻ mặt cũng hơi gượng gạo, nhưng nhìn tóc bạc trên thái dương lão, nhìn tấm lưng còng còng, cậu vẫn không đành lòng, đành phải khẽ nhếch miệng mỉm cười với lão.
“Vào đi, Lộ Lộ này, hôm nay ăn thoải mái, ăn đẫy bụng vào nhé!”
“Rõ ạ! Ha ha!”
Đưa cha dượng và em gái vào trong, Dương Đào lại quay ra, đảo mắt nhìn quanh, chuẩn bị đón tiếp đợt khách mới, mà ngay khoảnh khắc ấy, cậu nhìn thấy Cao Tuấn ở cách đó không xa, hình như đã đứng từ rất lâu rồi, nở nụ cười ấm áp như gió xuân nhìn lại cậu.
Tại giây phút nhìn thấy Cao Tuấn, khuôn mặt Dương Đào bừng sáng nụ cười động lòng người, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng, sáng lạn, lộng lẫy, vầng sáng dịu dàng sóng sánh trong đôi mắt Cao Tuấn.
Hai người nhìn nhau qua hàng người rộn ràng tấp nập, từng năm rồi từng năm vụt qua ánh mắt, buồn vui, khóc cười, gắn bó bên nhau, cùng nhau vượt qua hoạn nạn.
Dương Đào chậm rãi bước về phía Cao Tuấn, bước chân đầu tiên, cậu như quay về con hẻm nhỏ sâu hun hút chứa đầy kỷ niệm, thời gian đảo ngược mười bốn năm, cậu trở về năm mười bốn tuổi, mặc áo sơ mi trắng, đồng phục học sinh trắng xanh, khuôn mặt thơ ngây nở nụ cười non nớt, bước trên con đường cũ kỹ lát đá quanh co, ngang qua dây thường xuân xanh biếc, bìm bìm muôn hồng nghìn tía trên bờ tường, từng bước tiến về phía người nọ, bước về phía Cao Tuấn hai mươi tám tuổi, bước về phía khuôn mặt dịu dàng, chất phác, lúm đồng tiền trên hai má, bước vào cuộc đời anh, cuộc sống của anh, sinh mệnh của anh…
Hai người như nắm tay nhau cùng trở về mái ấm nhỏ ấm áp, trở lại căn hộ đã bạc màu, bong tróc, nhìn nhau cười, ôm nhau ngủ, chia sẻ từng chút hạnh phúc rất đỗi bình thường.
Còn ở hiện tại, Dương Đào chạy tới trước mặt Cao Tuấn, nồng nàn nhìn nhau, tháng năm dừng lại, cả hai tìm thấy chính mình trong mắt nhau, tìm thấy nhau, tìm thấy khao khát, cũng tìm thấy tương lai.
Hai người đồng thời dang tay ôm chặt lấy nhau, không để ý người qua người lại, hai người ôm mãi ở đó, để trời xanh thăm thẳm và ánh nắng rạng rỡ chiếu rọi tình yêu của họ.
— Hai người ấy, yêu nhau, lưu luyến nương nựa vào nhau, trọn đời không đổi.
THE END