Hẻm Sâu

Chương 16: Chương 16: Lỗ hổng trong tim




Một ngày cuối Thu nửa năm sau, cuối cùng Dương Đào cũng nhận được chìa khóa nhà mới, đang lúc hân hoan định cùng Cao Tuấn lên kế hoạch trang hoàng thì nhận được cuộc gọi của Lưu Lộ, giọng cô bé qua điện thoại cực kỳ lo lắng, khiến tâm trạng vui vẻ của Dương Đào tiêu biến chẳng còn.

Lưu Lộ nói với Dương Đào, Lưu Đại Quốc bị suy thận nghiêm trọng, tuần nào cũng phải chạy thận, tiền tiết kiệm trong nhà đã dùng hết, bây giờ cuộc sống rất khó khăn, Lưu Lộ mong Dương Đào thanh toán phí chữa bệnh cho Lưu Đại Quốc từ nay về sau, dù cô bé cũng biết hai người là kẻ thù chứ không phải cha con, nhưng vẫn ôm hi vọng đi cầu xin cậu.

“Phải giúp, tuy là con riêng nhưng dù sao em vẫn là con ông ta, đương nhiên phải giúp chứ.” Biết được chuyện này, Cao Tuấn tỏ rõ thái độ, không vòng vo chút nào.

Ban đầu Dương Đào dùng thái độ thương lượng với Cao Tuấn, nhưng trong lòng cậu không hề muốn, đối với cậu, Lưu Đại Quốc là loại người nào? Chẳng dính dáng chút gì đến chữ “Cha”, mà ngược lại, bốn chữ “Kẻ thù giết mẹ” đã khắc sâu vào tim cậu, vì vậy, nghe Cao Tuấn khuyên nhủ phải giúp Lưu Đại Quốc, cậu trút hết oán hận và phẫn nộ trong lòng lên đầu anh.

“Anh nói cái quái gì thế? Đương nhiên phải giúp? Anh quên lão đối xử với em thế nào à? Sao em phải giúp lão? Lão về Ninh Hòa một năm nay có thèm đi tìm em không? Có hỏi han em câu nào không? Cả Lộ Lộ muốn gặp em cũng phải lén lút, giờ khó khăn mới nhớ đến em? Trời sinh em rẻ rúng thế à?”

Đối mặt với cơn giận của Dương Đào, Cao Tuấn hơi tự ái, nhưng vẫn tận tình khuyên bảo, “Anh biết trong lòng em vẫn giận, nhưng dù gì cũng bao nhiêu năm qua rồi, ông ta đã già, còn là cha của Lộ Lộ, ông ta…”

Cao Tuấn không ngại khó, từng bước khuyên nhủ, nhưng Dương Đào đang nóng giận lại thẳng thừng cắt ngang, “Anh đừng nhắc đến Lộ Lộ, em lo được cho Lộ Lộ, em nuôi được nó lên đại học, cái đó em tình nguyện, nhưng em chẳng nợ nần gì lão giết heo, đừng xổ nhân nghĩa đạo đức ra với em, em không bị lừa đâu!”

“Sao em lại thành thế này? Ông ta không có tình nghĩa gì với em, nhưng đằng nào em và ông ta cũng là người nhà, không có ông ta thì ở đâu ra đứa em gái em thương quý như vàng?” Cao Tuấn cũng lên giọng, biết rõ Dương Đào chỉ có hận thù với cha dượng của mình, nhưng anh vẫn hi vọng cậu có thể lấy ơn báo oán, quan trọng nhất là, anh không muốn Lưu Lộ thất vọng với anh trai của mình, “Dù không vì Lưu Đại Quốc thì cũng là vì em gái em, em đừng nên tuyệt tình, máu lạnh như thế chứ!”

“Em tuyệt tình? Em máu lạnh?” Dương Đào không thể tin mà nhìn Cao Tuấn, còn tưởng mình nghe lầm, “Anh bảo em tuyệt tình máu lạnh?”

“Không sai! Nếu mẹ em trông thấy em bây giờ thì cũng nói vậy thôi!” Cao Tuấn đã bị Dương Đào chọc giận, nói năng thiếu suy nghĩ.

Dương Đào trợn mắt há miệng nhìn Cao Tuấn, không nói một lời, cả người tỏa ra khí lạnh thấu xương, thật lâu sau mới gào lên như núi lửa phun trào, “Anh có tư cách gì nhắc đến mẹ tôi? Lưu Đại Quốc cho anh cái gì để anh ở đây vờ vịt nhân nghĩa? Mẹ kiếp nó dối trá!”

Lời chất vấn như chọc thủng tâm can này cũng khiến Cao Tuấn chấn động, mây đen mù mịt kéo đến, phủ kín khuôn mặt anh, đôi mắt như bị ai cầm dao đâm thủng, phẫn nộ như ngọn lửa chậm rãi tràn ra, đan thành tấm lưới chằng chịt đáng sợ giữa hai người.

Ánh mắt thất vọng của Cao Tuấn như thanh kiếm nhọn tiến quân thần tốc, lưỡi kiếm sắc ngọt đâm vào mắt Dương Đào, xuyên thủng linh hồn và thân thể cậu, cú shock to lớn khiến đôi tay cậu bất giác run rẩy, dường như chốc lát nữa cũng sẽ bị ánh mắt kia xé rách, mãi mãi không được siêu sinh.

Đây là lần đầu tiên hai người cãi vã kịch liệt như vậy.

Dương Đào rũ mắt, im lặng như đã nhận thua, tới khi tỉnh táo lại, hai người cùng hối hận vô cùng, cớ sao phải vì một người không đáng nhắc tới mà nói những lời tổn thương nhau, vẻ mặt cả hai cùng dịu lại, nhưng vẫn bướng bỉnh như hai đứa trẻ, không ai chủ động lên tiếng xin lỗi ai.

Dương Đào đưa hết tiền để dành trang hoàng nhà mới cho Lưu Lộ, dặn cô bé cầm tiền đi khám bệnh cho Lưu Đại Quốc, Lưu Lộ hỏi cậu không muốn đi thăm ba sao? Khóe miệng Dương Đào giật giật, không đáp lời, cậu sợ Lưu Lộ nghe những lời này sẽ khó chịu trong tròng, dẫu sao một người là ba, một người là anh, bên nào cũng là máu mủ tình thâm với cô bé.

Mấy ngày nay Dương Đào buồn khổ vô cùng, cảm giác sống với nhau đã lâu mà Cao Tuấn vẫn không hiểu cậu, những áp lực và phiền muộn này cậu lại không muốn nói với Tôn Tiểu Hải, nhân lúc làm việc ở quán bar, cậu bèn dốc bầu tâm sự với Hồng Hoa để nguôi ngoai trong lòng.

“Lão giết heo là đồ khốn nạn, em chẳng sợ bị sét đánh, em cứ chửi lão thế đấy!” Hôm đó Dương Đào đã uống chút rượu, nhân lúc chưa đông khách, cậu ngồi trên chiếc ghế dài trong góc, tâm sự với Hồng Hoa, “Nghĩ em là gì? Giẻ lau à? Dùng xong thì ném góc tường à? Tiền của em được gió thổi đến à? Mẹ nó chứ hát câu nào mới được tiền câu đó, cổ họng ông mày chai cứng rồi, lão có biết không?”

Cái khổ của người khác tất nhiên không gợi được thương cảm của Hồng Hoa, cô chỉ nể mặt Dương Đào mà ngồi cùng thôi, vừa nhắm ô mai vừa lơ đãng nghe cậu càu nhàu, A Lượng thấy vậy thì xua Hồng Hoa đi, ngồi xuống cạnh Dương Đào, thân thiết vỗ vai cậu.

“Thanh Vũ này, anh Hạo nghe nói về chuyện của cậu rồi, nhưng ảnh bận quá, không có thời giờ an ủi cậu nên dặn anh khuyên cậu nghĩ thoáng lên chút.” A Lượng vừa nói vừa rút một điếu thuốc nhét vào tay Dương Đào, “Loanh quanh chỉ chuyện tiền thôi mà? Anh Hạo dặn anh chuyển lời nói cậu đừng buồn, nếu cần ảnh sẽ giúp cho.”

“Anh Hạo đã chăm sóc em lắm rồi, em không thể đòi ảnh giúp nữa, làm vậy người khác lại nói ra nói vào.” Dương Đào thở dài thườn thượt, ngậm thuốc lá trên miệng, hít vào từng hơi, tinh thần cẳng thẳng dần được thư giãn, tựa như khó chịu trong lòng đều được giải phóng theo từng đợt hít vào thở ra.

“Sao rồi? Đỡ hơn nhiều chưa?” Thấy Dương Đào khép hờ hai mắt, dựa vào sô pha, vẻ mặt thanh thản, khóe mắt A Lượng lóe lên ý cười không rõ suy tính.

“Thuốc này hay thật, em thích…” Vẻ mặt Dương Đào gần như say mê, khuôn mặt cậu trong làn khói đẹp tới không thực.

Sau trận cãi vã nọ, thỉnh thoảng Dương Đào ở lại ký túc xá trong quán bar, nhưng phần lớn thời gian vẫn về nhà ăn cơm cùng Cao Tuấn, cùng xem TV, cùng ngủ, nhưng ít trò chuyện hơn hẳn, thậm chí có lúc còn im lặng rất lâu, hoặc chơi game trên điện thoại, hoặc đeo tai nghe nghe nhạc.

Đối với sự thay đổi của Dương Đào, hiển nhiên Cao Tuấn cũng nhận ra, nhưng cho đến giờ anh vẫn giữ thói quen không hỏi, không nói, cậu muốn thế nào thì cứ thế đó.

“Hút ít thôi, không sợ thủng phổi à?” Thấy gạt tàn chật ních đầu lọc thuốc, Cao Tuấn liếc Dương Đào, không khỏi nhíu mày căn dặn.

“Em toàn hút như thế, sao trước anh không nói mà giờ lại chê bai?” Dương Đào tiếp tục hút, mắt nhìn ra cửa sổ.

“Em định cãi cọ với anh phải không?”

“Anh định đuổi em đi phải không?”

“…”

Cao Tuấn không hiểu tại sao hai người lại thành như bây giờ, chút quan tâm tối thiểu cũng bị coi là khiêu khích ác ý, Dương Đào cũng không hiểu tại sao tính tình mình càng lúc càng nóng nảy, kiểu nóng nảy không thể tự chủ được, chỉ một tia lửa nhỏ cũng bùng lên hỏa hoạn.

Tuy trước đây đã cảm thấy Dương Đào vô thức thay đổi rất nhiều từ sau khi vào làm ở quán bar, nhưng những thay đổi của cậu đều nằm trong phạm vi có thể chấp nhận được, không có gì đáng trách, mãi cho tới một ngày nọ, rốt cuộc Cao Tuấn mới bàng hoàng nhận ra, Dương Đào đã thay đổi chóng mặt, khiến anh thật sự kinh hoàng.

Đó là một buổi chiều gió yên biển lặng, Cao Tuấn và Tống Huy cùng đến quán bar giao hàng, làm công việc vận chuyển trà vào kho hàng như thường lệ.

“Anh Hạo, Cao Tuấn đến giao hàng kìa, giờ đang ở nhà kho.” Trong gian phòng sương khói lượn lờ, A Lượng ghé vào tai Chu Hạo Vũ thông báo.

Qua làn khói trắng vấn vít, Chu Hạo Vũ nhìn đám bè bạn đàn em túm tụm uống rượu đánh bài, ánh mắt dừng lại ở Dương Đào một tay kẹp thuốc, một tay cầm bài, chỉ thấy ba cúc áo sơ mi trên của cậu đã rộng mở, làn da màu lúa mạch khêu gợi vô cùng, cà vạt ngắn màu đen vắt trên cổ, vẻ mặt cậu rất kỳ lạ, đôi mắt chằng chịt tơ máu, cả người toát lên vẻ chán chường.

“Đưa nó và Huy tử đến căn phòng trước mặt, gọi ít rượu mang vào, cứ nói là để thăm nom bọn nó.” Chu Hạo Vũ khẽ ngước lên, đôi mắt lấp lóe sự gian ngoan, hắn hạ giọng dặn dò, “Đừng để Thanh Vũ biết.”

“Dạ rõ!” A Lượng nhìn mặt đoán ý, am hiểu tươi cười.

Giao hàng xong xuôi, Cao Tuấn và Tống Huy đang định ra về thì một nhân viên tạp vụ chạy tới, báo tin rằng ông chủ đã bố trí cho hai người vào phòng nghỉ ngơi một lát, đền đáp công lao mấy ngày giao hàng vất vả. Tống Huy nghe vậy thì sung sướng lôi Cao Tuấn vào quán bar, dưới sự hướng dẫn của nhân viên tạp vụ, hai người đi vào một gian phòng trống.

Chẳng mấy chốc, có người đưa rượu Tây đắt tiền và đồ nhắm lên, Tống Huy lập tức khui chai rượu vang năm 82, rót vào ly hít hít hà hà, say mê ra mặt.

Mà Cao Tuấn chỉ lặng lẽ ngồi trên sô pha, thoạt nhìn hơi mất tự nhiên.

“Anh Tuấn, thất thần gì nữa? Uống đi chứ!” Tống Huy vừa nói vừa nhấp một ngụm, “Oài, rượu xịn đúng là khác hẳn, thơm vãi luôn ạ!”

Tống Huy mê mải tự tiêu khiển, Cao Tuấn đảo mắt nhìn quanh, cảm giác đứng ngồi không yên, bèn dứt khoát bỏ ra ngoài, “Huy tử, chú cứ uống đi, anh đi xem Đào Đào có ở đây không.”

Cao Tuấn rời khỏi phòng, đang định đi ra sảnh, lại vô tình nghe thấy giọng Dương Đào vọng ra từ căn phòng đối diện, giọng điệu sặc mùi hợm hĩnh và ác độc.

“Mở mắt chó của mày ra xem tao đánh cây gì, mẹ kiếp mày mù à?” Dương Đào vừa dứt lời, tiếng tát tai vang dội vọng ra, “Mày biết tao từ đâu ra không? Từ trại cải tạo! Nhỏ xíu tao đã phang gãy tay người ta rồi biết không? Giờ cho tao con dao là tao chặt tay mày! Mày có mấy cái mạng mà dám chọc tao?”

Nghe những lời này, trái tim Cao Tuấn thắt lại, như khối thịt điên cuồng quẫy đạp trong lồng ngực, anh rón rén bước tới bên cánh cửa khép hờ, lặng lẽ đẩy ra thành khe hở, qua khe hở nhỏ nhoi, anh thấy trong phòng có rất nhiều đàn ông, không hút thuốc thì uống rượu, không gian mờ mịt khói thuốc, thấp thoáng còn thấy Chu Hạo Vũ bắt chéo chân ngồi trên chiếc sô pha ngay chính giữa, thích thú quan sát cảnh tượng đang diễn ra, những người khác cũng tỏ vẻ hào hứng xem kịch vui.

Cao Tuấn dằn lòng nhìn sang bên kia, tức thì hai mắt trợn to, đồng tử rút lại.

Chỉ thấy một cậu con trai cởi trần run rẩy quỳ gối trước mặt Dương Đào, liên tục van nài gì đó, mà Dương Đào lại giơ chân đạp lên bả vai gần như đã xụi lơ của cậu ta, sau đó dúi đầu lọc thuốc đang cầm trong tay xuống ngực cậu ta.

Đầu lọc thuốc ấn vào da thịt phát ra tiếng xì xèo đáng hận, lửa đốt cháy da, tạo thành vết bỏng đen sì đáng sợ.

Dương Đào không biến sắc trừng trừng nhìn người nọ, ánh mắt không chút thương tình, khuôn mặt đẹp đẽ chỉ còn nhẫn tâm và tàn bạo.

“Biết lỗi chưa?” Dương Đào lạnh lùng cao ngạo nhìn người nọ, cậu trai kia sợ hãi gật đầu, giơ hai tay xoa nắn cẳng chân đặt trên vai mình, dè dặt vén ống quần, sau đó vừa hôn vừa liếm cổ chân Dương Đào, như chú chó ra sức lấy lòng chủ.

Đám người xung quanh phá lên cười, Dương Đào vẫn không biến sắc, đôi mắt đỏ ngầu như thú dữ bạo ngược.

Cao Tuấn kinh hãi trước hình ảnh này, nếu không tận mắt chứng kiến, anh sẽ không thể tin Dương Đào có thể hành động như vậy, rốt cuộc là thứ gì khiến cậu thay đổi tới mức ấy, không hề báo trước, thậm chí không thể phát hiện ra.

Đây là đứa nhỏ mà anh yêu? Đây là người con trai tên Dương Đào? Cao Tuấn chết sững tại chỗ như bức tượng, trước mắt mờ mịt hư vô, khung cảnh xung quanh chập chờn như ảo giác, hình ảnh vặn vẹo kia khiến con tim anh đau nhói, mà giờ khắc này, anh cũng thật lòng hi vọng tất cả chỉ là ảo giác mà thôi.

Cao Tuấn không biết mình rời khỏi quán bar như thế nào, về tới nhà như thế nào, ý thức của anh đã trống rỗng, cảm giác duy nhất còn lại là bàng hoàng, trong đầu quanh quẩn hình ảnh Dương Đào lạnh lùng đạp người khác dưới chân, ánh mắt lạnh buốt như sông băng ngàn năm không đổi.

Dương Đào không biết Cao Tuấn đến quán bar, gần nửa đêm cậu mới về nhà, nhưng lúc này, sự ấm áp cậu trông đợi đã không còn nữa.

Trong nhà tối om, Dương Đào sợ đánh thức Cao Tuấn, rón rén bước vào, lúc đến bên giường mới phát hiện Cao Tuấn không ngủ, chỉ lặng lẽ ngồi ở đầu giường, cả thân thể chìm trong bóng tối.

“Tuấn? Anh chưa ngủ à?” Dương Đào bật đèn, tại khoảnh khắc bóng tối bị xua tan, cậu mới trông thấy vẻ bi thương ngập tràn trên mặt Cao Tuấn, nhưng cậu không lưu tâm, chỉ rút tấm thẻ trong túi ném lên bàn, giải thích, “Chỗ này em có hai tháng lương gần đây, sắp vào Đông rồi, cầm đóng tiền máy sưởi đi.”

“… Em vừa tan làm hả?” Cao Tuấn không nhúc nhích, vẫn ngồi im tại chỗ, mắt vẫn nhìn xuống chân.

“Vâng, hôm nay làm ăn tốt nên về muộn chút, anh đừng chờ em, ban ngày anh đi làm cũng mệt rồi, đừng lo cho em nữa.”

“Làm ăn tốt thế sao? Tốt đến nỗi em chẳng cần biết gì hết, đạp người khác dưới chân như ở chỗ không người, sỉ nhục thóa mạ người ta chẳng khác nào gia súc?”

Dương Đào thót bụng trước những lời Cao Tuấn vừa nói, nửa điếu thuốc trong tay rớt xuống đất.

“Em biết anh nhìn thấy gì không? Anh không dám tin vào mắt mình nữa.” Cao Tuấn kinh hãi nhìn Dương Đào, giọng nói khẽ run rẩy, “Em thay đổi quá nhiều, từ khi bắt đầu làm ở quán bar kia, em không ngừng thay đổi, con người lương thiện đơn thuần ngày xưa càng lúc càng mờ nhạt, em bây giờ giống như bị cái gì đó mê hoặc và kìm hãm, càng ngày anh càng không hiểu nổi em.”

Dương Đào thật lâu không đáp, môi mím lại, cậu không muốn thanh minh, cũng không muốn nói với Cao Tuấn về những buồn khổ trong lòng mình, nếu ngay cả anh cũng không hiểu thì chẳng còn ai hiểu nữa, cậu việc gì phải thanh minh.

“Sao anh giống mấy bà thím trong khu này thế, bô lô ba la nói cái gì em chẳng hiểu.” Dương Đào lảng tránh, ngược lại càng giấu đầu hở đuôi.

“Em có thể càn quấy trước mặt Chu Hạo Vũ như thế, chứng tỏ bình thường hắn cũng để mặc em tác oai tác quái.” Cao Tuấn lạnh nhạt nói, “Anh cũng biết ông chủ Chu, hắn là cháu trai của chủ tịch công ty anh, hay là em thấy hắn có tiền có thế, định theo hắn vinh hoa phú quý cả đời? Đào Đào, em tỉnh lại đi! Loại đàn ông đó chỉ đùa bỡn với em thôi, chơi nát em rồi sẽ ném em vào sọt rác!”

“Đời em hèn tự em sống, muốn sống thế nào là chuyện của em, không cần anh bận tâm!”

“Thế hả? Giờ là chuyện của em thôi hả? Cuối cùng em cũng không cần anh nữa hả?” Cao Tuấn nở nụ cười đau thấu tâm can, anh không hiểu vì sao Dương Đào dễ dàng sa ngã vào thế giới không thuộc về cậu tới vậy, thậm chí còn vì cái thế giới đó mà gạt đi ý tốt anh dành cho cậu.

“Em thấy người thay đổi là anh mới đúng!” Dương Đào hai mắt đỏ ngầu, “Ngày xưa lúc nào anh cũng tưởng tượng cuộc sống sau này của chúng ta, rồi chẳng rõ từ bao giờ anh thay đổi, anh không còn tin em, em bảo mua nhà mới, anh cũng không hề phấn khởi, bộ dạng như thể không muốn ở bên em cả đời, em biết em làm phiền anh, làm phiền anh gần mười năm, anh hận em vì em phá hủy cuộc sống của anh, không thì giờ này anh đã lấy vợ sinh con, gia đình êm ấm từ lâu rồi phải không?”

Dương Đào nói năng lộn xộn, hét la hét ầm ĩ như đã mất kiểm soát, ngay cả chính cậu cũng không hiểu, vì sao đột nhiên cậu phải ép mình rơi vào tuyệt vọng, bao nhiêu năm nghèo túng bần cùng ở bên Cao Tuấn, cậu chưa từng tuyệt vọng, nhưng tới bây giờ, tới lúc phơi bày, xé nát, rũ bỏ tất cả tự tôn trước mặt anh, cậu lại rơi vào tuyệt vọng.

“Em nói thế, thực chất là anh hận em hay em hận anh? Nghĩa là mười năm nay em chỉ có hận anh phải không?”

“Đúng thế! Em đã bảo em đang chờ anh đuổi em đi còn gì?” Dương Đào lại tự ép mình đến bờ vực thẳm, ánh mắt sắc như đao tàn nhẫn cứa vào lòng Cao Tuấn.

“… Anh biết mà, sớm muộn gì em cũng rời bỏ anh.” Giọng Cao Tuấn trầm xuống, tản mác nỗi đau thương, “Đào Đào, em đi đi, nếu em đã muốn đi thì anh sẽ không trơ trẽn níu kéo em làm gì, em đi đi…”

Dứt lời, Cao Tuấn im lặng, hờ hững nhìn Dương Đào cũng không lên tiếng, tới khi cậu thu dọn hết đồ đạc, rời khỏi căn nhà đã chung sống bao ngày đêm, cả hai vẫn không nói với nhau một lời.

Dương Đào đi rồi, căn phòng chìm trong tĩnh mịch, Cao Tuấn bần thần ngồi trên giường, thật lâu sau vẫn hồn bay phách lạc, anh không biết Dương Đào có trở về không, có lẽ cậu sẽ không bao giờ về nữa.

Lê bước chân mỏi mệt ra đầu hẻm, Dương Đào ngoái lại, nhìn cột mốc đường cũ kỹ đầu con hẻm Nghênh Xuân, qua quýt chùi nước mắt, cất bước hướng về quán bar Devil.

— Đêm nay, sẽ là đêm không ngủ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.