Hẹn Anh Một Giấc Mộng

Chương 20: Chương 20: Chương 17




“Giám đốc, cô gái đêm ấy đang ôm bụng bầu đứng trước cổng công ti tìm ngài.”

Phong Triết còn chưa kịp phản ứng, Lâm Vũ đã giật nảy mình, hắn không thẹn với lòng mà an ủi với ngữ điệu vô cùng mỉa mai: “Con gái nhà lành đến đòi chịu trách nhiệm kìa, là đàn ông con trai đã làm thì phải nhận.”

Anh lạnh lùng hất tay hắn ra, thản nhiên đáp lời: “Tôi không phải đàn ông.”

“Hả?” Lâm Vũ nghe mà tưởng mình nghe nhầm, tự véo một cái thật mạnh vào bàn tay. Đau! Hắn ngỡ ngàng vỗ ngực thở gấp: “Phong, bao nhiêu năm chúng ta quen biết, đến bây giờ tôi mới biết hóa ra... Hóa ra cậu lại là người như vậy. Chết dở, đứa bé không phải con cậu thật rồi. Tiểu Nam thật đúng là đáng thương mà.”

Trợ lí nào đó ở xa nghe loáng thoáng sự việc cũng tròn mắt kinh sợ. Cậu ta có phải... Sẽ bị diệt khẩu không?

Phong Triết trừng mắt hắn một cái mang theo ý cảnh cáo: “Tôi là người đàn ông đã có gia đình.” Anh chỉ chịu trách nhiệm với duy nhất một người trọn đời trọn kiếp, đó là vợ yêu của anh, Mẫn Nam.

Lâm Vũ: “...”

Trợ lí: “...”

Nhìn những cảm xúc biến đổi trên mặt hai người, Phong Triết hài lòng khẽ cười một cái, tiếp tục trao đổi với trợ lí: “Cậu gửi tài liệu của cô gái ấy cho tôi. Còn người phụ nữ tới tìm tôi, cậu tự liệu mà làm, cần tôi phải nói sao?”

“Vâng.” Trợ lí run rẩy sau từng con chữ anh nói ra, không có lo sợ nhất chỉ có lo sợ không ngừng tăng lên. Cậu ta thầm gạt mồ hôi hột trên trán: “Giám đốc, cô ấy đang mang thai, tôi... Tôi không ra tay được.”

“Tôi bảo cậu theo dõi cô ta. Đâu bảo cậu đánh người mà ra với chả tay!”

“...Vâng, tôi biết rồi.”

Có lẽ tốc độ mạng không tốt lắm nên tài liệu vẫn chưa được gửi đến ngay. Phong Triết cũng không mất kiên nhẫn, sau khi đuổi Lâm Vũ về xong thì anh tự mình thu dọn đồ trong phòng. Cô phải dọn dẹp nhiều như vậy, chắc sẽ mệt lắm.

Lúc trở lại giường thì đã có thông báo tin nhắn mới, Phong Triết ấn tải tài liệu. Tay còn chưa kịp nhấn mở thì chuông điện thoại reo lên cắt ngang. Dòng chữ “Ba” liên tục nhấp nháy nhảy nhót không ngừng.

Phong Triết không bận tâm, làm một hành động tự nhiên tới quen thuộc là từ chối nhận điện thoại. Cuộc gọi đến tiếp theo vẫn do một người duy nhất. Anh lập tức từ chối. Ngay giây sau lại thêm một cuộc, lần này anh đã không còn nhẫn nại nữa, miễn cưỡng nghe điện thoại với tâm tình không vui vẻ chút nào.

Vừa được kết nối. giọng ông Phong từ bên trong truyền tới với âm lượng vô cùng lớn: “Cái thằng này! Tôi nhịn anh từ khi anh còn mặc tã tới bây giờ, đã không thể nhịn nổi nữa! Con dâu của tôi không phải để anh lấy về rồi ghét bỏ! Anh không thích Nam Nam thì thôi, không cần, tôi nuôi.”

Phong Triết để điện thoại cách tai xa nhất có thể, nhíu mày đáp lại: “Vợ con con tự nuôi.” Lúc trước, là do anh không quan tâm cô. Nhưng hiện tại đã không còn như vậy nữa, anh thật sự muốn ở bên cô.

“Vợ anh? Anh còn biết Nam Nam là vợ của anh à? Tôi dậy anh cách yêu thương vợ như thế sao? Tôi có dậy anh lúc nào hả?”

“Ba nói cái gì?”

“Anh để nó một thân thai phụ đứng giữa trời nắng nóng, anh muốn nó ra sao hả?”

“Cô ấy đang ở đâu?”

“Trước cửa công ti anh! Anh thấy vui không?”

Ông Phong vừa dứt lời, Phong Triết liền ngắt cuộc trò chuyện. Ông Phong tức giận tiếp tục gọi, anh không cần suy nghĩ thẳng tay kéo vào danh sách đen.

Phong Triết mặc thêm áo khoác ngoài, lao xe tới công ti. Anh nhanh tay ấn mở tài liệu đã gửi về, vẻn vẹn chỉ có một tấm ảnh và thông tin cá nhân.

Trong ảnh, một cô gái với gương mặt xinh xắn ngồi trên xích đu khe khẽ mỉm cười với máy ảnh. Cả cơ thể cô như được ánh nắng mặt trời ấm áp ôm lấy. Tên của cô anh không thể nào quen thuộc hơn.

Tiêu Mẫn Nam.

Phong Triết bất giác nở nụ cười hạnh phúc. Cảm giác hiện tại anh không biết phải diễn tả như thế nào, đó là một sự ấm áp tận sâu đáy lòng, tựa như trong giây lát có hàng nghìn đóa hoa nở rộ, đẹp tới siêu lòng.

Trước cửa lớn Phong thị, Mẫn Nam một tay ôm chiếc bụng đã không còn nhỏ của mình, tay còn lại cầm ô che những tia nắng giữa chiều oi ả. Cô mỉm cười nhã nhặn trao đổi với bảo vệ: “Tôi được ủy quyền đến, có thể cho tôi vào trong không?”

Bảo vệ giữ gương mặt khúc gỗ máy móc trả lời: “Không thể, mời tiểu thư về cho.”

Ngày nào cũng có bao nhiêu người giả quen biết cấp trên tới làm loạn, thân làm bảo vệ sớm đã quen thuộc rồi.

“Anh có thể gọi cho chủ tịch Phong kiểm chứng, tôi đợi được.”

“Mời tiểu thư về cho.”

Trợ lí từ xa đi đến gần, quan sát thật kĩ Mẫn Nam rồi thận trọng hỏi: “Xin hỏi Tiêu tiểu thư đến đây là có việc gì?”

Mẫn Nam không khỏi kinh ngạc: “Anh biết tôi?”

Trợ lí cười thầm. Trong tài liệu đều có đủ, cậu ta biết là chuyện hiển nhiên. Nhưng cậu đâu biết rằng điều quan trọng nhất lại không hề có.

“Tiểu thư, Giám đốc là người đã có vợ, xin cô đừng bám theo nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.