“Cô gái này là người của tôi.”
“Người của anh?”
Ba chữ này là Phong Triết nghiến răng mà nói. Có lẽ nếu không phải đang ở chỗ đông người, anh rất muốn cầm ảnh cưới và giấy chứng nhận kết hôn đập vào mặt hắn ta.
Cô là vợ của anh!
Phong Triết đằng đằng sát khí nhìn hắn ta, không buông tay ngược lại giữ chặt cô hơn, giọng trầm thấp lạnh lẽo như đang cố đè nén khó chịu sâu trong đáy lòng: “Tránh xa cô ấy một chút.”
Người đàn ông không trả lời, vẫn duy trì nụ cười lịch thiệp trên môi.
“Hai người... Đều buông tay ra đi!”
Mẫn Nam bất mãn lên tiếng. Bị giằng co ở giữa thật sự chẳng vui vẻ chút nào.
Hai người đàn ông bị giật mình đều đồng thời buông tay. Một giây sau, Phong Triết lập tức kéo cô về phía mình, ôm trọn cô vào lòng. Lúc này, anh mới tìm lại được cảm giác an toàn.
“Vẫn là ôm em chặt một chút thì tốt hơn.”
Phong Triết ghé sát tai cô nói, giọng đã bình thường trở lại, đó là sự dịu dạng chỉ dành riêng cho một người duy nhất là cô.
Mẫn Nam bị câu này của anh làm cho ngẩn người. Cô chưa từng nghe thấy câu như vậy của anh nói với cô, cũng chưa từng cảm nhận được sự ấm áp từ anh.
Cô gạt bỏ hết suy nghĩ phức tạp trong đầu, bên cạnh cô còn đang có sự hiện diện của hai người đàn ông.
“Hạ Hiên, anh có tin tôi nói chuyện này với Tiểu Dung không hả?”
“Đừng đừng, Tiêu tiểu thư... Tôi chỉ đùa thôi mà.”
Hạ Hiên vừa nghe thấy cái tên kia liền xanh mặt, nụ cười trên môi không thể duy trì nữa, lộ rõ vẻ sợ hãi.
“Cô mà nói Tiểu Dung lập tức bóp chết tôi đấy.”
“Ai bảo anh trêu chọc tôi.”
“Tiêu tiểu thư...”
Hạ Hiên đưa tay muốn chạm vào cô nhưng chỉ có thể nắm lấy không khí, Mẫn Nam được anh ôm chặt, lùi về phía sau thêm vài bước.
Phong Triết nhàn nhạt nhìn hắn ta: “Mẫn Nam, người đàn ông này là ai?”
“Tiểu thiếu gia Hạ thị, Hạ Hiên. Chồng của Mộ Dung.”
“À, hóa ra là Hạ thiếu gia bị đồn là “cong” đó sao?” Phong Triết không thân thiện cười mỉa mai một cái.
“...” Hạ Hiên đen mặt. “Tiêu tiểu thư, đây là chồng của cô, Phong Triết?”
“Tôi...”
Phong Triết đột nhiên nói: “Vợ, tôi không thích hắn ta.”
“Hả?”
Mẫn Nam ngẫn người bất ngờ bị anh ôm cả người lên đi về phía ghế ngồi ở trong góc phòng. Cô theo phản xạ một tay ôm bụng, tay còn lại vòng qua cổ anh khiến đầu anh hơi cúi xuống gần cô một chút.
Phong Triết chậm bước từng bước như đang thưởng ngoạn, vì cô đang mang thai nên bế có chút khó khăn. Anh thường xuyên tập thể dục chăm chỉ để có ngày hôm nay, đủ sức bế một vợ một bé con.
Hạ Hiên nhìn theo hai người thở dài, hắn đút tay túi quần lẩm bẩm: “Tưởng mỗi anh có vợ sao? Tôi cũng có chứ! Nhưng con... Ừm, về bảo vợ sinh một đứa vậy.”
Phong Triết đặt cô xuống ghế, cởi áo khoác ngoài mặc lên người cô rồi sau đó mới hỏi: “Tại sao em lại ở đây?”
Mẫn Nam ngoan ngoãn trả lời: “Tiểu Dung có việc nên nhờ tôi thay cậu ấy làm trợ lí đến đây cùng Hạ Hiên.”
Sáng hôm nay, vừa tỉnh dậy cô đã giật mình phát hiện bên cạnh còn có một người nữa. Gương mặt khi ngủ của anh rất bình yên, dường như tất cả mọi thứ đều không liên quan đến anh. Cô ngơ ngẩn mà ngắm nhìn thêm một chút. Sau đó vội vàng xuống giường ra khỏi nhà.
Thứ nhất là vì ngại ngùng. Thứ hai là vì sợ sẽ khiến anh cảm thấy khó chịu. Ở đâu đó sâu trong trái tim cô vẫn còn chưa buông lớp phòng ngự cuối cùng. Cô không muốn hi vọng để rồi càng thêm thất vọng.
“Sáng nay vì sao em lại ra khỏi nhà sớm như vậy? Em đang trốn tránh tôi sao?”
“Tôi...”
“Tôi sợ ba mẹ đột ngột tới kiểm tra, chưa nói với em đã làm vậy là lỗi của tôi.”
Đương nhiên đây chỉ là viện cớ, anh chính là muốn ôm cô ngủ vậy đấy. Lần sau sẽ vẫn tiếp tục.
Mẫn Nam mím môi khẽ lắc đầu: “Không sao.” Là diễn kịch thôi...
Bàn tay Phong Triết thầm lặng siết chặt lại. Cô vẫn chưa thực sự muốn tin tưởng tình cảm của anh.
Chẳng lẽ phải bày tỏ trực tiếp sao?
Anh bất ngờ đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô: “Vợ, tôi thật sự chỉ thích em.”