Tôi thả trôi mình theo số phận, và ra đi trong một buổi sáng chứa chan ánh nắng.
-EDITH PLAF-
Tháng Hai năm 2007
Elliott 61 tuổi
Ba phút trước khi chết...
Nằm dài trên tràng kỷ dưới hiên nhà, giấu mình trong lớp chăn, Elliott nhìn lần cuối cảnh mặt trời lặn trên San Francisco.
Ông run lập cập và mặc dù đã đeo mặt nạ dưỡng khí, ông vẫn không thể thở được.
Ông cảm giác như toàn bộ cơ thể mình đang từ từ tan rã ra.
Hai phút trước khi chết...
Vậy là thời khắc đáng sợ đó đang đến. Thời khắc khởi hành cho một chuyến đi thật xa.
Người ta vẫn thường bảo rằng cuộc sống ý nghĩa không quan trọng dài hay ngắn, mà quan trọng ở cách người ta đã sống nó.
Điều đó nói ra thì dễ, khi con người ta còn tràn trề sinh lực!
Còn ông, ông đã cố gắng làm hết sức mình, nhưng liệu có phải vì thế mà ông trở thành người đã làm tròn sứ mệnh không?
Ai sống người ấy sẽ biết.
Ai chết người ấy sẽ biết.
Phút cuối cùng...
Ông vẫn muốn mình sẽ chết thanh thản như một người tu hành.
Nhưng hoá ra lại không đơn giản như thế.
Trái lại, ông đã bị tước bỏ tất cả, chỉ còn như một đứa trẻ.
Ông sợ hãi.
Ông đã không muốn báo cho Angie.
Ông chẳng có ai ở bên cạnh.
Vì vậy, để khỏi phải ra đi trong cô độc, ông đã nghĩ rất nhiều đến Ilena. Và khi ông trút hơi thở cuối cùng, ông đã tưởng như có bà ở bên mình.