Dịch: CP88
Ôn Dĩ Ninh từ phòng họp đi ra đã là một tiếng sau, nhìn thấy bó hoa lớn như vậy cũng sửng sốt mất mười mấy giây. Đồng nghiệp nhìn cô đầy hâm mộ, nói Diệu tổng cũng thật dám làm lớn. Lại hỏi cô và Diệu tổng quen biết nhau như thế nào. Ôn Dĩ Ninh qua loa ứng phó với bọn họ, tươi cười trên mặt mang theo lúng túng. Trong bó hoa còn nhét một tấm thiệp, phía trên viết một câu tiếng anh: In love folly is always sweet(*).
Ký tên: Yao
(*) đùa chứ, ta chẳng muốn dịch cái này luôn, Bát Bát của mọi người rất không thích Đường Diệu haha
Chẹp, đại khái là: trong tình yêu, làm những chuyện xuẩn ngốc luôn khiến người ta cảm thấy ngọt ngào, hơ hơ hơ
Súc tích mà hóm hỉnh, nhưng tâm ý thể hiện rõ ràng, đúng là phong cách của Đường Diệu rồi. Đúng lúc này, điện thoại vang lên, trên màn hình thông báo Đường Diệu gọi video tới. Ôn Dĩ Ninh giống như cầm phải củ khoai lang bỏng tay, đi ra ngoài nhận điện. Đường Diệu có lẽ là đặt điện thoại trên bàn, anh ta ngồi trong phòng làm việc, trên tay còn cầm một tập tài liệu, nhìn thấy cô liền cười nói: “Nhận được rồi?”
Ôn Dĩ Ninh không biết phải phản ứng thế nào, chuyện này đến quá đột ngột, cuối cùng chỉ có thể lựa lời nói: “Ừm, nhận được rồi, cảm ơn Đường tiên sinh.”
Giá trị nhan sắc của Đường Diệu quả nhiên là vẫn rất có tính thách thức, gọi video không cần hiệu ứng làm đẹp nào cũng vẫn anh tuấn chói mắt như cũ. Ý cười của anh ta càng sâu hơn, “Đừng khách khí như vậy, nghe xa lạ quá.”
Ôn Dĩ Ninh bối rối, nhất thời cũng không biết phải nói gì.
Đường Diệu là người chuẩn đàn ông, chưa bao giờ hùng hổ dọa người, hàn huyên hai câu thì kết thúc trò chuyện. Ôn Dĩ Ninh thầm thở ra một hơi, thế nhưng vừa xoay người đã lập tức giật bắn mình. Đường Kỳ Sâm đứng trước cửa thang máy, cũng không biết đã đứng đó bao lâu, ánh mắt thẳng tắp chiếu lên người cô. Ôn Dĩ Ninh giống như học sinh tiểu học bị bắt quả tang khi đang làm chuyện xấu, tim đập thình thịch. Cảm giác ánh mắt kia chiếu lên người cô đâm ra vô số cái lỗ thủng.
Ôn Dĩ Ninh ngẫm lại, không đúng nha, cô cũng chẳng thiếu nợ anh cái gì. Liền giương cằm thẳng lưng, nhẹ như mây gió lướt qua người anh.
Một bó hoa lớn như vậy đặt trong văn phòng cũng không phải là cách, Ôn Dĩ Ninh bê nó ra đặt trong góc cầu thang. Một lúc sau dì dọn vệ sinh vào hỏi cô: “Tiểu mỹ nữ, hoa này cô còn cần không? Nếu không thì tôi lấy nhé?”
Ôn Dĩ Ninh cũng không cần, thoải mái nói: “Dì cứ mang đi đi.”
Bó hoa hồng chuyển tới bằng đường hàng không vẫn còn tươi mới ướt át, màu sắc rực rỡ. Dì dọn vệ sinh này cũng rất có đầu óc làm kinh tế, mang hoa đến cửa hàng hoa gần đó bán đi. Hoa mỗi ngày Đường Diệu đưa tới, đều đặn mỗi sáng chín giờ không lệch một phút. Mấy ngày nay Ôn Dĩ Ninh đi với Trần Táp công tác ở Hàng Châu nên không có thời gian quan tâm đến mấy thứ này. Chờ lúc cô quay lại, dì dọn vệ sinh cực kỳ thân thiện mang đến cho cô một bát canh gà ta hầm thơm nức mũi. Đồng nghiệp nói với cô, “Người ta nhờ vào việc bán hoa của cậu mà sắp phát tài đến nơi rồi.”
Ôn Dĩ Ninh bấy giờ mới cảm thấy Đường Diệu không phải đang đùa giỡn.
Được người khác theo đuổi là một chuyện rất bình thường, nhưng nếu đã không có suy nghĩ muốn đáp lại thì cũng không cần thiết phải dây dưa không rõ ràng. Cô ướm cái thời gian, rất nghiêm túc gọi cho Đường Diệu. Trong đầu đã chuẩn bị sẵn mấy lời để nói, thế nhưng còn chưa kịp nói ra đã bị Đường Diệu đánh một đòn phủ đầu cắt đứt.
Anh ta nhận điện thoại, ngữ khí rạng rỡ ôn hòa: “Đúng lúc tôi định gọi điện cho cô. Hai ta có thể gọi là tâm linh tương thông không nhỉ?”
“Đường tiên sinh, tôi có lời......”
“Xuống đây đi.” Đường Diệu nói.
Ôn Dĩ Ninh ngẩn người, “Hả? Cái gì cơ?”
“Tôi đang ở dưới tòa nhà công ty cô.”
Ôn Dĩ Ninh đi thang máy xuống, tuy là đã tan ca nhưng dưới khu đỗ xe vẫn đầy ắp, cô đưa mắt nhìn bốn phía, nhất thời không tìm ra người ở đâu. Đường Diệu bấm còi, sau đó chậm rãi cho xe chạy tới, phía sau cửa kính hiện ra khuôn mặt tươi cười ôn hòa của người đàn ông: “Lên xe.”
Ôn Dĩ Ninh ngập ngừng do dự, phía sau lại có xe đi ra, bấm còi mấy cái thúc giục. Đường Diệu nói: “Xe của tôi chắn mất đường rồi, Dĩ Ninh, lên đi.”
Ôn Dĩ Ninh đành ngồi lên. Xe của Đường Diệu là một chiếc Porsche Cayenne màu đen, không giống chiếc lần trước anh ta lái đến. Bởi vì là giờ cao điểm nên lối ra hơi tắc nghẽn, xe của Đường Diệu nhích từng chút một, thật vất vả mới thoát khỏi đoạn đường đó, anh ta khẽ thở phào, “Đã lâu không gặp, cùng ăn cơm tối đi?”
Đường Diệu mở miệng là nói thẳng vào vấn đề, tuy biểu hiện ra không quá trắng trợn nhưng ngữ khí lại mang theo sức mạnh không thể chối từ. Dĩ nhiên ban đầu Ôn Dĩ Ninh vẫn uyển chuyển từ chối, “Không tiện lắm.”
“Đừng từ chối tôi có được không, tôi cũng chỉ vừa mới xuống máy bay thôi, đói muốn bất tỉnh rồi.” Đường Diệu vừa lái xe vừa mở chỉ đường, “Tôi cũng không quá quen thuộc đường xá ở Thượng Hải, đã trễ thế này rồi, cô nhẫn tâm bỏ lại mình tôi bơ vơ lạc lõng sao?”
Không phải không nhẫn tâm, nhưng người cũng đã nói như vậy rồi, giọng điệu hạ xuống thật thấp, chỉ thiếu mức năn nỉ nữa thôi. Ôn Dĩ Ninh ngẫm nghĩ, thôi vậy, lát nữa cô sẽ tranh thủ lúc bọn họ ăn cơm nói chuyện kia, “Được, nhưng bữa cơm này để tôi mời đi.”
Đường Diệu cười đến mức mặt mày xán lạn, tinh thần thoải mái, “May thật, tôi không mang theo tiền.”
Có thể điều hòa bầu không khí vốn rất lúng túng trở thành thoải mái tự nhiên như vậy, đây có lẽ cũng chính là một điểm đặc biệt của Đường Diệu. Ôn Dĩ Ninh dẫn anh ta đi ăn lẩu, đây cũng là vì cô có lòng riêng. Đánh giá Đường Diệu này một chút, cảm thấy hẳn cũng không phải là người có thể ăn cay, như vậy có thể yên lặng vạch ra một cái giới hạn giữa hai người rồi. Chỉ là không nghĩ tới, anh ta lại không có chút ngập ngừng nào khi ăn cay, thậm chí còn đổ thêm thìa tương ớt cực lớn vào trong nồi của mình, sau đó hùng hồn đánh giá, “Nồi của cô cho như vậy chưa đủ cay đâu.”
Độ tương phản có chút lớn khiến Ôn Dĩ Ninh không nhịn được bật cười. Nhìn dáng vẻ bình thản của anh ta, gánh nặng trong lòng cô cũng dỡ xuống phân nửa. Hai người cúi đầu ăn ngấu nghiến giữa tiếng huyên náo ồn ào của quán lẩu, Đường Diệu cởi áo khoác, tủy tiện khoác lên chiếc ghế tựa bên cạnh. Bên trong anh ta mặc một chiếc áo phông ngắn tay, bó sát người làm lộ ra cơ bắp căng chặt.
“Cô xem giới thiệu này, thật khoa trương, cái gì mà bao gồm 15 vị thuốc bắc ăn vào tốt cho sức khỏe. Gạt người hết đấy, nếu muốn tốt cho sức khỏe thật thì có ai đi ăn lẩu chứ?” Đường Kỳ Sâm cầm đũa chỉ trỏ, “Đám rau này cũng vậy, kỳ thực không được rửa, trước khi bưng lên cũng chỉ xối qua nước cho đủ hình thức thôi.”
Ôn Dĩ Ninh đang định gắp miếng cải trắng, nghe anh ta nói vậy thì giật mình thả xuống. Cô hỏi: “Sao anh biết?”
“Khi còn ở Mỹ tôi từng làm thêm ở quán lẩu của một người gốc Hoa.” Đường Diệu nhìn thấy ánh mắt ghét bỏ của cô, vui vẻ nói, “Không tin hả? Tôi không lừa cô đâu.”
Ôn Dĩ Ninh còn chưa chịu tin, “Không phải anh là em trai của tổng giám đốc chúng tôi sao?”
Sắc mặt Đường Diệu bình tĩnh, “Tôi và anh ấy, số mệnh không giống nhau.”
Lời này là thật từ đáy lòng. Nhờ có người ba không có cốt khí kia của anh ta ban tặng, khoản nợ phong lưu trước đây cuối cùng trả giá vào một cô tiểu thư. Vốn là muốn dùng tiền giải quyết, nhưng vị tiểu thư này vừa thấy đối phương có tiền có thế, liền nổi lên tâm tư, vọng tưởng gả vào gia đình hào môn làm một thiếu phu nhân hưởng thụ vinh hoa phú quý. Đường lão gia tử trong cơn tức giận đuổi hai người họ cút sang Mỹ muốn kết hôn sao thì kết. Trong mắt lão gia tử, ba của Đường Diệu chính là tang gia cẩu(*), là nỗi nhục của gia đình, không đoạn tuyệt quan hệ đã là tận tình tận nghĩa rồi. Lại có sẵn một đứa cháu ưu tú là Đường Kỳ Sâm, Đường Diệu từ khi sinh ra đến khi trưởng thành càng chưa bao giờ được lão gia tử hỏi thăm một câu. Cha nào con đấy, đoán chừng cũng chỉ là một cái nghiệt chủng ngu ngốc.
(*) ám chỉ những người không có chỗ nhờ cậy, không có nhà để về, chạy loạn khắp nơi
Đường Diệu đã ăn đủ quả đắng, cũng đã biết thản nhiên mà tiếp nhận chuyện này. Anh ta ở trước mặt Ôn Dĩ Ninh không cần giấu diếm, chỉ là dáng vẻ quang minh lỗi lạc đó lại càng khiến lòng người thương tiếc. Đơn giản bình dị kể lại quá trình trưởng thành của mình, kể lại những thứ tối tăm và bất công kia cũng không thể trở ngại sự ưu tú và thành công của anh ta.
Khiến cho câu chuyện có một chút tình cảm, là khi mở ra mấu chốt của nội tâm. Anh ta cũng ngồi ở vị trí cao, nhưng lại không cao cao tại thượng, anh ta dẫn dắt đề tài, hai người cứ như vậy trò chuyện trong vui vẻ.
Lúc trả tiền, Đường Diệu không cản cũng không tranh với Ôn Dĩ Ninh, là xuất phát từ tôn trọng và chiều theo, chính mình ra ngoài hút thuốc chờ cô.
“Được rồi! Đi thôi!” Ôn Dĩ Ninh thanh toán xong tiền đi ra, khuôn mặt xinh đẹp bị cái nóng trong quán lẩu hun đến ửng đỏ.
Đường Diệu dập tắt điếu thuốc, lại ngậm hai viên kẹo bạc hà. Hương bạc hà xua đi mùi thuốc lá nồng nặc, anh ta nhướng mày nói: “Bữa lẩu này có phải ăn được thứ có giá trị rồi không nhỉ?”
Ôn Dĩ Ninh không hiểu.
“Những gì cô đã trải qua tôi đều hiểu, chuyện xưa của cô cũng khiến tôi chiêm nghiệm ra được nhiều điều. Có cái thành ngữ gì mà người cùng lý tưởng, có phải là ý này không?” Hai người vừa nói chuyện vừa đi về phía bãi đỗ xe.
Ôn Dĩ Ninh thật ra vẫn chưa quên chính sự, cô rất dứt khoát gọi người lại, mặt đối mặt nói: “Đường tiên sinh, tôi cảm thấy ngài là một người rất tốt. Sau này nếu như còn đến Thượng Hải tôi sẽ lại mời anh đi ăn lẩu. Nhưng hoa thì bỏ đi, quá lãng phí, tôi cũng không biết đặt ở nơi nào.”
Ý cự tuyệt rất rõ ràng. Thế nhưng Đường Diệu chỉ cười chứ không nói, trực tiếp vòng về cốp sau xe lấy ra từ bên trong một bó hoa hồng, “Cô để ở đâu là chuyện của cô, tôi đã bỏ ra thứ gì thì đều không coi đó là lãng phí. Này, phần của ngày mai.”
Đường đúng lúc lên đèn, gió đầu hạ mang theo vị cay nhàn nhạt của quán lẩu bên đường, khí trời hòa quyện với hương vị nhân gian, tinh tế nhuần nhuyễn.
Đường Diệu rất kiên trì, là một người theo đuổi đến cố chấp.
Vốn ban đầu Ôn Dĩ Ninh còn phiền lòng không thôi, thế nhưng có lẽ bởi vì đối phương là người sinh sống ở nước ngoài, muốn làm gì thì sẽ thẳng thắn trực tiếp làm đến cùng, lại qua thêm mấy ngày nữa, cô hoàn toàn không còn thấy bối rối. Đường Diệu đưa đến không ít hoa, nhưng cũng chỉ có tặng hoa, loại đến tận cửa lấy lòng, hay là đưa người đi làm ép chết tầng kiên nhẫn cuối cùng của cô đều không xảy ra. Công ty của Đường Diệu cũng rất nổi tiếng, nhưng không làm trong ngành nghề truyền thống nên cảm giác tồn tại không quá cao, sau này Ôn Dĩ Ninh thuận tay tìm hiểu thử thông tin về Minh Diệu này, mới hơi cảm thán người nhà họ Đường ai cũng thật lợi hại.
Nói tóm lại, Đường Diệu chỉ là một bất ngờ không đi đến đâu cũng không khó đối phó, qua một thời gian là sẽ nhạt dần đi. So với Đường Kỳ Sâm, vẫn có thể chưa tính là cái gì. Sau lần Đường Kỳ Sâm thổ lộ ở cổ trấn kia rồi bị cô uy hiếp quả nhiên rất tuân theo lời hứa của mình, đúng là không còn “quấy nhiễu” Ôn Dĩ Ninh nữa. Dù sao hai người cũng không làm cùng một tầng, số lần gặp mặt thường ngày có thể coi là đếm trên đầu ngón tay. Thế nhưng chỉ cần là trong một trường hợp nào đó chạm mặt, ánh mắt của Đường Kỳ Sâm liền gắn chặt trên người cô, hoặc là nhìn chăm chú, hoặc là phóng tầm mắt nhìn, cô không nhìn lại cũng có thể cảm giác được lực dây dưa giằng co trong đó mạnh mẽ đến nhường nào.
Loại trầm mặc trong im lặng này không ngừng va chạm càng khiến con người ta cảm nhận được nhiều hơn, cũng càng khiến trái tim Ôn Dĩ Ninh sinh ra nhiều hơn thấp thỏm. May mắn là Đường Kỳ Sâm bận rộn công việc, mở họp, xã giao, công tác, một tuần cũng phải có đến ba, năm ngày không đến công ty. Tháng ngày cứ như vậy hững hờ trôi đi, một ngày, Ôn Dĩ Ninh nhận được điện thoại của Lý Tiểu Lượng, nói là hai ngày nữa sẽ đưa mẹ đến Thượng Hải tái khám.
Mẹ của Đường Diệu đã đặt sẵn một cuộc giải phẫu nhỏ ở đây, thời gian cũng là xấp xỉ khoảng này. Ôn Dĩ Ninh rất vui vẻ, cô cũng đang thèm ăn muốn chết, liền nói Lý Tiểu Lượng mang nhiều đặc sản lên một chút.
Thời tiết Thượng Hải bắt đầu ấm dần, mùa hè năm nay so với những năm trước dường như cũng đến sớm hơn một chút. Đường Kỳ Sâm từ phía Bắc công tác trở về, từ trên máy bay cảm giác được hơi nóng rõ ràng. Lão Dư nhận điện thoại thông báo đã đến chờ từ sớm, điều hòa trong xe chỉnh nhiệt độ thích hợp, ngồi vào mấy phút hơi nóng cũng dần tản đi.
Chuyến này của Đường Kỳ Sâm là đi khảo sát nhà xưởng, một lèo bay qua mấy thành phố, cơn đau dạ dày còn tái phát một lần, sắc mặt không khỏi thấp thoáng mệt mỏi. Anh nhắm mắt nghỉ ngơi, mi tâm vẫn hơi nhíu lại. Kha Lễ lên tiếng hỏi: “Đường tổng, trực tiếp về đường Phương Điện chứ ạ?”
Đường lão gia tử tự mình mở tiệc chiêu đãi, nói anh tối nay quay về ăn một bữa cơm.
Đường Kỳ Sâm ừ một tiếng, hỏi lão Dư: “Đồ đã chuẩn bị xong cả chưa?”
Lão Dư đáp: “Đã đặt ở cốp sau xe, tất cả đều là thứ lão gia tử thích.”
Kha Lễ sắp xếp xong lịch trình, đóng lại máy tính rồi nói: “Hai tháng này Đường Diệu đều ở Thượng Hải, nhìn dáng vẻ thì có lẽ là sắp cho thành lập công ty con ở đây. Lão gia tử dùng không ít mối quan hệ, giúp anh ta rất nhiều.”
Đường Kỳ Sâm chỉ hỏi: “Ở khách sạn nào?”
“Khách sạn Phác Li, là thư ký đặt cho anh ta.”
“Cậu đi sắp xếp đi, để lại căn nhà ở Phố Đông kia cho cậu ta ở.”
Đây là một trong những căn nhà mua dưới tên của Đường Kỳ Sâm, nằm trên mảnh đất vàng, nội thất bố trí đều thuộc hạng cao cấp. Đường Kỳ Sâm cũng không ở đó, không có việc gì mới ghé qua một chút. Kha Lễ hiểu ý anh, đây là làm cho lão gia tử nhìn. Anh là con trưởng, là anh cả, điểm khí phách và chu toàn ấy vẫn cần ở trước mặt người ngoài diễn đến kín kẽ không chừa một lỗ hổng.
Xe lái vào đường vòng xuyến, Đường Kỳ Sâm chợt hỏi: “Cậu ta còn chạy về công ty bên này không?”
Lòng bàn tay Kha Lễ lành lạnh, cân nhắc dùng từ: “Là chỗ Dĩ Ninh, mỗi ngày đều không thiếu một bó hoa.”
Từ đoạn đường đó, Đường Kỳ Sâm triệt để rơi vào trầm mặc.
Đến biệt thự, bảo mẫu đang bưng canh bồ câu đặt lên bàn. Đường Thư Vanh và Đường Diệu ngồi một bên cười nói vui vẻ. Đường Kỳ Sâm bước qua cửa, nhanh chóng đổi sang khuôn mặt tươi cười đầy tinh thần, “Chú vừa đến liền nghe thấy tiếng cười vui vẻ của ông nội rồi.”
Đường Diệu đứng dậy, hô một tiếng: “Anh cả.”
Đường Kỳ Sâm đi tới vỗ vai anh ta, “Bận rộn công tác quá nên không quan tâm được đến chú, hai ngày nay có chút thời gian rảnh rỗi, tối mai rảnh rỗi cùng tụ tập, mang chú đi làm quen với mấy người bạn.”
Đường Diệu cười đồng ý, còn cười đùa nói, “Bạn bè hả? Có thể thuận tiện đòi hỏi thêm một suất không? Dĩ Ninh ấy, mỗi ngày ngoài tặng hoa cũng chỉ có tặng hoa, em thật sự không nghĩ ra cách nào khác rồi.”
Lão gia tử tai thính, lập tức hỏi lại: “Ồ? Tiểu Diệu đây là quen được bạn mới rồi hả?”
Đường Diệu ngồi về ghế sô pha, cười ha ha nói: “Cô gái kia chỉ coi con là bạn, nhưng con vẫn muốn nỗ lực tiến lên một bước nữa thành bạn trai đây.”
Lời này thẳng thắn vô tư, thật giả khó phân biệt, anh ta lại nghiêng đầu sang nói với Đường Kỳ Sâm: “Anh, là người của thủ hạ anh, không sao chứ?”
Ngay trước mặt lão gia tử, Đường Kỳ Sâm đương nhiên sẽ không có thêm vẻ mặt gì, tiếp cái nửa vòng tròn này của anh ta, vẽ thành một vòng tròn hoàn chỉnh, ôn hòa nói: “Thời gian làm việc chú ý ảnh hưởng.”
Đường Diệu cười ha hả, “Được.”
Đường lão gia tử hỏi: “Là nhân viên của Á Hối sao? Tên gì? Người của bộ phận nào? Tiểu Diệu đã có tâm, Kỳ Sâm, con thân là anh cả cũng nên lưu ý một chút.”
“Không nhanh như vậy, con không muốn dọa sợ cô ấy. Tạm thời cứ theo đuổi trước đã, tặng hoa, gặp mặt nói chuyện phiếm, chờ sau này có cơ hội nhất định sẽ nhờ anh cả giúp một tay, nhất định không khách khí.”
Câu nói này rất hợp với tính khí của lão gia tử, ngay thẳng bộc trực, đủ tiêu dao. Trên mặt Đường Thư Vanh chứa đầy ý cười, quay đầu nhìn Đường Kỳ Sâm, sau đó vui vẻ chỉ vào anh, “Ở trước mặt anh cả vẫn phải khiêm tốn một chút, ngộ nhỡ nó không đáp ứng thì làm sao hả?”
“Có gì mà không thể đáp ứng chứ, lẽ nào anh ấy cũng đang muốn theo đuổi sao?” Đường Diệu nhướn mày, quay đầu nhìn Đường Kỳ Sâm, “Có đúng không, anh, anh cũng muốn theo đuổi Niệm Niệm hả?”
Toàn bộ ôn hòa được anh kìm nén khắc chế bày ra trong phút chốc bị hai chữ “Niệm Niệm” này của Đường Diệu làm cho vỡ tan tành. Đây là nhũ danh của Ôn Dĩ Ninh, chỉ có những người có quan hệ thân thiết, không phải người bình thường mới có thể tự nhiên gọi ra như vậy. Giống như chai nước ngọt có ga bị vặn nắp, khí ga bên trong sôi trào mãnh liệt toàn bộ xộc ra ngoài.
Có rất nhiều khi, đặc biệt là đại đa số thời điểm sau khi gặp lại, Đường Kỳ Sâm rất ít gọi ra nhũ danh của cô.
Anh không để ý đến Đường Diệu làm như đang trêu đùa thăm dò ý tứ, cũng hoàn toàn gỡ xuống ý cười, dùng cặp mắt lạnh nhạt hờ hững ném cho anh ta một cái ánh mắt lạnh lẽo như băng, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Trên đường đi Trần Táp có gửi tin nhắn cho anh, là tư liệu về khách hàng và một vài văn kiện từ bên công thương lúc trước Đường Kỳ Sâm giao cho cô ấy chuẩn bị, là thứ ngày mai mở họp cần dùng. Nhưng Trần Táp giữa chừng có công chuyện, ngày mai lại phải bay đi Đài Loan từ sớm. Cô ấy hỏi Đường Kỳ Sâm hiện tại đang ở đâu, sẽ cho người đưa tới. Quá trình bị tâm tình kia áp chế cũng chỉ trong vòng một hai giây, anh cúi đầu gửi cho cô ấy địa điểm và thời gian, lúc ngẩng đầu lại lấy nụ cười đáp người, hoàn thành bữa tối hòa thuận bình yên.
Cơm nước xong, cảm thấy cứ ở trong phòng cũng chán, Đường Kỳ Sâm và Đường Diệu dọc theo đường bên hồ tản bộ. Đường Diệu là người hay nói, cái gì có thể nói đều sẽ nói vài câu, nói về tình hình kinh tế trong và ngoài nước, quan điểm của Đường Kỳ Sâm và anh có khi thống nhất cũng có khi xung đột, nhìn chung vẫn tính là tán gẫu trong không khí vui vẻ.
Bất tri bất giác đi đến sân bóng rổ, sân bóng rổ này nằm bên ngoài khu biệt thự, nhưng cũng không có mấy người vào chơi. Hai người nói chuyện một hồi thì thấy một chiếc taxi dừng lại gần đó. Ôn Dĩ Ninh từ trên xe bước xuống, cô mặc một bộ âu phục màu trắng, giày cao gót làm nổi bật lên eo thon và đôi chân thon dài thẳng tắp, mái tóc ngang vai hơi uốn xoăn, đúng lúc có cơn gió đêm vụt qua, đem một lọn tóc che đi khuôn mặt.
Hai mắt Đường Diệu sáng rực, “Perfect!”
Lúc Trần Táp gọi điện thoại cho cô, Ôn Dĩ Ninh vẫn còn đang tăng ca ở công ty, vừa nhận nhiệm vụ liền nhanh chóng chạy về phía này. Cô đi đến gần, trước tiên nhẹ gật đầu với Đường Diệu, sau đó đưa túi hồ sơ cho Đường Kỳ Sâm, “Giám đốc Trần bảo tôi mang tới.”
Đường Kỳ Sâm tiếp nhận, thấp giọng nói: “Cảm ơn.”
Mở ra, tùy tiện rút vài tờ nhìn lướt một lượt, sau đó lại thả về. Ôn Dĩ Ninh nhìn anh nghiệm thu xong xuôi, chuẩn bị xoay người rời đi.
Đường Kỳ Sâm: “Chờ một chút, tôi đưa em về.”
Đường Diệu: “Để tôi đưa cô về.”
Hai người đồng thanh lên tiếng, liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng rơi vào trầm mặc. Sống lưng Ôn Dĩ Ninh cứng đờ, lúng túng đứng trước mặt bọn họ.
Đường Diệu cười cười nhìn Đường Kỳ Sâm, nhưng ý cười không tràn đến đáy mắt. Đường Kỳ Sâm cũng thu lại tươi cười trong mắt, không có chút mảy may nhún nhường. Cuối cùng vẫn là Đường Diệu lên tiếng, anh ta quay đầu nhìn về phía xa, híp mắt nói: “Anh, chơi bóng rổ không?”
Đường Kỳ Sâm cười cười, khóe mắt đuôi lông mày đều toát lên tự tin, “Được.”
“Dĩ Ninh cô đừng đi, ở lại đây tiêu cơm.” Đường Diệu nói xong, chạy ra sân.
Đường Kỳ Sâm xuống máy bay liền trực tiếp về đây, bộ đồ vest còn chưa kịp đổi. Anh cởi chiếc áo khoác ra, hết sức tự nhiên đặt vào lòng Ôn Dĩ Ninh, “Cầm lấy.”
Nhiệt độ ấm áp phả vào mặt, trước mũi còn thoang thoảng mùi hương đầy nam tính của anh.
Trong một cái rổ trên sân đã có sẵn bóng rổ, Đường Diệu cầm một quả chơi đùa, tư thế có thể nhìn ra rất quen thuộc. Anh ta chuyền bóng, bước đi nhanh thoăn thoắt, nghiêng người tránh đi từng đợt cướp bóng của Đường Kỳ Sâm.
Đường Kỳ Sâm khom người, tay và chân phối hợp hài hòa, tư thế chuẩn bị sẵn sàng nhìn chằm chằm quả bóng trong tay Đường Diệu. Anh ta phòng thủ quá chặt chẽ, hai người vừa bắt đầu đã ở thế thực lực tương đương.
Ghi điểm vào rổ rất khó, Đường Diệu xoay người một cái, tiến lên một bước dài, sau đó nhảy lên muốn trực tiếp đưa bóng vào rổ. Quả bóng từ lòng bàn tay bật ra, Đường Kỳ Sâm gần như là cùng lúc nhảy bật lên, vung tay đập một cái, trực tiếp phá đường bóng ghi bàn của Đường Diệu.
Bóng về tay Đường Kỳ Sâm, anh thoắt cái tránh sang phải, động tác giả tránh thoát phòng thủ của Đường Diệu, sau đó tại chỗ nhảy lên, dùng một tay ném bóng đi -------
“Bịch bịch”!
Vẽ ra một đường parabol đẹp mắt trên không trung, quá bóng tiến vào rổ.
Khách quan mà nhận xét, tư thế chơi bóng của Đường Kỳ Sâm vô cùng đẹp trai. Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, cổ áo có hai chiếc cúc không đóng, ngày thường là một Đường tổng trầm ổn lạnh nhạt, tình cờ phá cách đi một chút, liền trở nên vô cùng có mị lực. Đường Diệu xem ra so với Đường Kỳ Sâm chăm chỉ tập luyện hơn, nhưng khi thật sự ra sân bước đi lại liên tục gặp khó khăn, dù là phòng thủ hay tiến công đều liên tục bị cản trở.
Hai người là chơi vui, nhưng từng chiêu thức đều bộc lộ sức mạnh.
Trong một vòng chơi, Đường Diệu và Đường Kỳ Sâm cùng lúc nhảy lấy đà, Đường Diệu đưa tay ra trước, nhưng bóng lại từ ngón tay anh ta trượt qua, bị Đường Kỳ Sâm đập một phát rơi xuống đất. Hai người kề sát nhau, khuỷu tay Đường Diệu không biết như thế nào đánh vào bụng Đường Kỳ Sâm. Động tác này rõ ràng rơi vào mắt Ôn Dĩ Ninh, một cái rất mạnh, thật sự hướng về phía da thịt đánh tới.
Đường Kỳ Sâm trong một khắc nhíu mày, nhưng anh vẫn chống đỡ được, đứng thẳng vững vàng.
“Em thua rồi.” Đường Diệu cười xua tay, “Anh, anh thắng.”
Đường Kỳ Sâm chống hai tay trên thắt lưng, chầm chậm điều hòa hô hấp, ánh đèn chiếu lên tầng mồ hôi lấm tấm trên trán khiến cho sắc mặt trắng hơn một chút. Trong giây phút anh lại khôi phục sáng vẻ ôn hòa, vỗ vỗ vai Đường Diệu, “Đã lâu không chơi bóng, lần tới chuẩn bị sẵn quần áo, kêu mấy người bạn của chú và của anh tới nữa.”
Lão Dư đã sớm lái xe đến bên cạnh, thấy bọn họ xong việc, chiếc Bentlay liền chầm chậm chạy tới.
Đường Kỳ Sâm lấy ánh mắt ra hiệu, lão Dư lập tức hiểu ý xuống xe, cầm theo mấy chai nước rồi cười híp mắt đưa cho Đường Diệu, động tác này coi như kín đáo cản lại người. Đường Kỳ Sâm đi tới bên cạnh Ôn Dĩ Ninh, bỏ lại bốn chữ: “Tôi đưa em về.”
Đường Kỳ Sâm ngồi vào ghế lái, Ôn Dĩ Ninh chậm chạp không chịu lên, sự do dự và chần chừ của cô cơ hồ đánh tan sự kiên nhẫn cuối cùng của anh. Anh lại xuống xe, vòng qua bên này rồi tự mình nhét Ôn Dĩ Ninh ngồi vào ghế lái phụ.
Cửa xe đóng lại, ngăn cách với tiếng côn trùng rả rích và tiếng chim hót vui vẻ từ thế giới bên ngoài, cũng ngăn lại ánh đèn sáng rực trên sân bóng rổ. Bầu không khí giữa hai người, dần trở nên ngoan cố nặng nề.
Đường Kỳ Sâm thậm chí không buồn nói với Đường Diệu bên ngoài một câu tạm biệt, cứ như vậy mang theo người rời đi. Đi được một đoạn, anh cho xe dừng lại bên đường. Phanh xe gấp gáp, chút kiên trì nhỏ nhoi tích cóp nãy giờ tựa như sắp phải bùng nổ.
Đường Kỳ Sâm nén lại cơn giận dữ, nhấc tay liên tục day mi tâm.
Cuối cùng anh thở dài một hơi, quay sang đối mặt với Ôn Dĩ Ninh, “Tôi đã đồng ý sẽ không làm phiền em ở trong phạm vi công ty. Là vì tôi tôn trọng em, trân trọng em, cũng là muốn cho em không gian và thời gian, để không khiến hình ảnh của tôi trong lòng em trở nên nát bét.”
Lúc Đường Kỳ Sâm nói ra lời này, ánh mắt như vực sâu, lại như hận không thể kéo theo cô cùng nhảy xuống.
“Em phải hiểu, không quấy rầy không có nghĩa là tôi đã từ bỏ, càng không có nghĩa là tôi đã đồng ý để em cho tên đàn ông khác theo đuổi. Em thích hoa hồng hay là thích hoa, thích có người cùng em ăn cơm hay cùng em tán gẫu trò chuyện, em thích, tôi đều có thể. Nhưng em để mặc kẻ khác làm những việc này cho mình, vậy tôi nói cho em biết, lời hứa “không quấy rầy” tôi đáp ứng em kể từ bây giờ ----
Hết hiệu lực.”