Hẹn Gặp Lại Nhau Ngày Hoa Nở

Chương 41: Chương 41: Mộng cảnh ôm lấy hồ Sa (4)




Dịch: CP88

Trong hồi ức của Hoắc Lễ Minh, vẻ mặt này của Đường Kỳ Sâm có thể nói là trăm năm khó gặp. Anh ta cũng coi như là người thân cận nhiều năm bên cạnh anh, nhiều năm như vậy theo tới giờ, anh ta đúng là không hề biết Đường Kỳ Sâm còn có loại trở mặt nhanh hơn cả lật sách này.

Cười xong rồi, Hoắc Lễ Minh mới từ dưới đất phủi mông đứng lên, khom người, chống gối, cái miệng vẫn cứ toe ra muốn cười tiếp. Đường Kỳ Sâm liếc mắt nhắc nhở, anh ta đành nể tình mà khép chặt cái miệng.

Đại khái là bởi vì bầu không khí vừa rồi quá mức thả lỏng, chờ đến khi Ôn Dĩ Ninh phản ứng lại mới nhận ra mình thế mà lại bất cẩn rồi. Cánh tay ở giữa không trung trong tích tắc xụi lơ, run rẩy, giống như chạy trốn buông xuống bên người. Có tật giật mình xoay mặt cổ tay có hình con hồ ly nhỏ kia vào trong.

“Anh, em không xăm. Còn chưa kịp cởi quần thì điều hòa đã hỏng rồi.” Hoắc Lễ Minh là người thật thà, có sao nói vậy.

Đường Kỳ Sâm liếc cánh tay kín hình xăm của anh ta, hình này chồng chất hình nọ, nối đến mức khiến đầu anh phát ngốt. Bình tĩnh mà đánh giá, thì Hoắc Lễ Minh vẫn là một đứa trẻ tốt, chỉ là sở thích và ham muốn có chút khó khiến anh có thể chấp nhận. Xăm vài hình đơn giản còn có thể coi như không có gì, nhưng cậu ta xăm đến nghiện, mỗi lần đi không phải xăm kín tay thì cũng là xăm kín chân. Đường Kỳ Sâm lạnh lùng lườm Hoắc Lễ Minh, nói: “Cậu còn dám xăm thêm, ngày mai anh ném vào đoàn xiếc thú.”

Xong, thật vất vả mới dừng lại không cười, huyệt cười cứ như vậy bị điểm lần nữa. Hoắc Lễ Minh cúi gằm, nhịn đến mức bả vai run run, Đường Kỳ Sâm bất đắc dĩ quay đầu lại, cũng không làm gì được, cuối cùng anh nói: “Đi thôi, đưa hai người về.”

Bentley dừng ngay bên lề đường, lão Dư là người nghiện thuốc lá, lúc không có việc gì sẽ xuống xe đánh mấy điếu. Hoắc Lễ Minh ném tới hai bao Hòa Thiên Hạ(*) rồi nói với Đường Kỳ Sâm: “Em lái xe tới đây.” Rồi quay sang hỏi Ôn Dĩ Ninh, “Cô thì sao, cô đi với ai?”

(*) một cái hãng thuốc lá thôi, nghe nói giá thị trường là 1400 tệ, khoảng 4,5 triệu 1 bao. Đúng là nhãn hiệu thuốc lá đắt thứ hai ở TQ, đắt thì có đắt, nhưng không đến nỗi như chúng ta cảm thấy khi quy ra tiền Việt, tỷ giá nó làm chúng ta thấy ngất vậy đó haha

Ôn Dĩ Ninh cũng không quá muốn đi xe của Đường Kỳ Sâm, liền nhích sang đứng cạnh Hoắc Lễ Minh, “Tôi ngồi xe anh đi.”

Đường Kỳ Sâm cũng không nói gì, dù sao anh còn phải đi xuống phía Nam làm chút chuyện. Lão Dư lái xe tới, “Đường tổng, ngài vẫn là nên nhanh lên, bí thư Trần vừa gọi điện cho tôi.”

Đường Kỳ Sâm lên xe trước, nói với Hoắc Lễ Minh: “Lái xe chậm một chút, đưa người về tận nha.”

Nói xong, khoác một vai ánh trăng rời đi.

Hoắc Lễ Minh đút tay vào túi quần, vui vẻ huýt sáo, “Sớm như vậy đã muốn về rồi?”

Hình xăm trên cổ tay vẫn còn ngâm ngẩm đau, Ôn Dĩ Ninh vén ống tay áo lên thổi thổi, nói: “Anh có bận gì không? Tôi mời anh ăn khuya.”

Hoắc Lễ Minh là loài động vật sống về đêm, không chút khách khí nói: “Được, địa điểm để tôi chọn.”

Hai người tìm một quán ăn đi vào, ông chủ quán nơi này với Hoắc Lễ Minh khá quen thân, vừa thấy mặt đã hồ hởi gọi tiểu Hoắc gia, lại nhìn chằm chằm sang Ôn Dĩ Ninh, cười híp mắt: “A.”

“A cái gì mà a, cút sang một bên đi.” Hoắc Lễ Minh đạp cẳng chân đối phương, kéo một băng ghế ra hiệu Ôn Dĩ Ninh ngồi xuống, “Đừng để ý đến bọn họ, cô ngồi đi.”

“Anh thường xuyên đến đây hả?” Ôn Dĩ Ninh ngồi xuống, nhìn xung quanh.

“Ừ.” Hoắc Lễ Minh rót trà cho cô, nước trà đầy rồi tràn ra ngoài, vài giọt rơi xuống mặt bàn, “Mấy ngày nay cô đừng ăn cay, tôi gọi cho cô bát cháo. Mỗi lần Sâm ca đến chỗ này đều gọi món đó.”

Ôn Dĩ Ninh thầm nghĩ, dạ dày người ta không tốt lại còn kéo tới quán ăn khuya, vui được mới là lạ đấy.

Nhắc đến Đường Kỳ Sâm, Hoắc Lễ Minh lại không nhịn được cười, “Cô biết không, anh tôi thật sự rất rất ít khi kiếm chuyện vì mấy loại chuyện nhỏ nhặt này. Vừa rồi lẽ ra tôi phải quay lại một cái video, trở về làm cho anh ấy cái đĩa tiện để cất giữ đến hết đời.”

Ôn Dĩ Ninh cười cười, gắp một hạt lạc bỏ vào miệng.

“Nhưng anh ấy như vậy cũng rất tốt, ít nhất là đã có chút hơi thở của người sống.” Hoắc Lễ Minh vẫn còn rất xúc động, “Tôi từ năm 17 tuổi đã đi theo anh ấy làm việc, anh tôi cái gì cũng tốt, chỉ có một khuyết điểm duy nhất là quá yêu công việc, khiến cho bản thân không khác gì người máy. Sở thích duy nhất của anh ấy chính là đánh bài với mấy người Phó ca, hơn nữa luôn là một nhóm người cố định, với người bên ngoài anh ấy chưa bao giờ góp vui.”

Ôn Dĩ Ninh thuận miệng hỏi: “Vì sao?”

“Là bởi vì quá cẩn thận, cũng không dễ dàng tin người. Cô có tin được không? Mấy năm qua tôi đều không thấy anh ấy mang theo bạn gái danh chính ngôn thuận nào đi ra ngoài.” Hoắc Lễ Minh gọi cho mình một két bia, ném chìa khóa về phía cô, “Lát nữa cô lái xe đi. Nói đến đâu rồi ấy nhỉ? À, bạn gái. Mà cũng không đúng, không phải là anh ấy chưa từng kết giao bạn khác giới, trước đây trong nhà từng giới thiệu cho anh ấy một cô giáo viên, dạy ngữ văn ngay ở trường tiểu học Dật Phù. Anh ấy còn sẵn lòng gặp mặt, nhưng sau đó cũng không đi tới đâu. Rồi không thấy qua lại nữa.”

Ôn Dĩ Ninh ăn rau trộn trong đĩa, cắn phải một miếng củ cải ướp chua, chua đến mức cả hàm răng đều run rẩy. Lịch sử tình trường của Đường Kỳ Sâm là một thứ rất mẫn cảm. Trong lòng cô cũng mâu thuẫn cực kỳ, một nửa lảng tránh không muốn chạm tới, một nửa lại không nhịn được muốn biết. Cứ như vậy giằng co đưa đẩy, mà trong nháy mắt ma sát ra tia lửa kia hình thái ý thức lại bỗng nhiên trở nên rõ ràng, toàn bộ mâu thuẫn xoắn xuýt chuyển thành rục rịch xộn xạo -------

Liên quan đến quá khứ, liên quan đến người kia.

Ôn Dĩ Ninh rốt cuộc không nhịn được, bật thốt ra khỏi miệng: “Trước đây anh ta từng thích một người, rất lâu.”

Hỏi xong, tâm tình nhộn nhạo như sóng triều lên xuống, dâng trào mãnh liệt, ngay trong lòng va đập tới lui. Cũng chính trong thời khắc này Ôn Dĩ Ninh mới phát hiện ra, cô vẫn rất để ý. Lăn lộn trong cái “lời đồn” nghe từ tứ phía, chưa từng gặp chính diện quân địch càng khiến cho cô khó mà bình tĩnh. Dù đã trở thành bụi trần lắng đọng, thế nhưng qua nhiều năm như vậy nó vẫn là cái gai trong lòng Ôn Dĩ Ninh, trở thành ham muốn tìm hiểu và không phục âm thầm.

Vài giây chờ đợi, trong lòng cô thấp thỏm bất an, cũng có tia hối hận. Cô giả vờ bình tĩnh tiếp tục ăn lạc, hương vị lưu lại giữa răng môi, nuốt vào bụng lại biến thành cay đắng không thể tả.

Cuối cùng thì Hoắc Lễ Minh cũng lên tiếng, ngữ điệu cực kỳ tự nhiên: “À, cô nói Thần tỷ hả. Sau khi Sâm ca từ nước ngoài trở về có vào một xí nghiệp nhà nước làm việc mấy năm, tình hình trong nhà anh ấy khi đó rất phức tạp, không tiện trực tiếp trở về công ty tiếp quản công việc. Anh ấy rất thích Thần tỷ, hiện tại cũng đã 35 tuổi rồi, từng có vài mối tình cũng rất bình thường mà phải không? Nhưng Thần tỷ cũng đã kết hôn nhiều năm rồi, đứa nhỏ cũng đã mấy tuổi.”

Ôn Dĩ Ninh thu lại tâm tư trong đáy mắt, “Ừ, dung mạo của cô ấy như thế nào?”

“Rất xinh đẹp, tôi cũng đã gặp được một hai lần khi bọn họ đến Thượng Hải công tác. Phong cách khá giống với nữ lãnh đạo kia của cô.”

Hoắc Lễ Minh là nói đến Trần Táp, phong cách ngự tỷ.

Ôn Dĩ Ninh không biết thần xui quỷ khiến gì lại hỏi: “Vậy anh cảm thấy, mặt mũi tôi thế nào?”

Hoắc Lễ Minh bị câu hỏi này của cô làm cho kinh ngạc, “Cô, thì mặt mũi cô thế này chứ thế nào nữa. Không đúng, cô đến cả mặt mũi của mình thế nào cũng không biết??”

Ôn Dĩ Ninh rốt cuộc mới coi như tỉnh táo hơn một chút, sửng sốt trong chốc lát, rồi lại không nhịn được bật cười, cúi đầu, cười đến mức trong lòng nổi lên tia khổ sở. Câu nói một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng này, sợ là đã trở thành vật cản mà Ôn Dĩ Ninh có dùng cả đời cũng không thể vượt qua. Trong lòng cô có khúc mắc, đối với tương lai là hoang mang và mơ hồ, cô không tự tin, không chắc chắn, không thể quên đi. Dù Đường Kỳ Sâm đã giải thích vô số lần với cô, nhưng trong lòng cô vẫn cứ mãi sợ hãi, chỉ có thể để mặc cho lý trí và trái tim lôi lôi kéo kéo, đứng chôn chân mãi giữa hai đầu tin và không kia.

Suy cho cùng, “Sau khi gặp em, tôi nhìn thấy ai cũng đều là em,“ câu nói này nghe như một nỗi sầu triền miên, nhưng khi đặt lên trường hợp của cô lại trở thành thảm thương không nói hết rồi.

Cảm xúc của Ôn Dĩ Ninh lên cao rồi lại xuống thấp, cứ như vậy mấy giây, cuối cùng khiến cô tự hoài nghi cả chính mình.

Hoắc Lễ Minh lăn lộn nhiều năm như vậy, trong lòng cũng rõ như gương, anh ta nhìn thấu tâm tư của Ôn Dĩ Ninh, nhưng lại nhìn ra được cả tự ái của cô gái nhỏ, vậy nên cuối cùng chỉ hời hợt nói một câu: “Tôi nhìn ra được, anh tôi đối với cô là dồn hết tâm tư.”

Khóe mắt Ôn Dĩ Ninh hơi nóng lên.

“Thật ra cũng đâu phải chuyện gì to tát lắm đâu? Là một cái vật cản, vậy cũng chỉ cần cô nghĩ thông suốt, sau đó cứ thoải mái nhảy qua thôi. Nói đơn giản một chút, người đàn ông khi thích một người sẽ phải lập tức theo đuổi. Tôi thấy cách theo đuổi của anh ấy rất hàm súc ý nhị. Cô và anh ấy cũng coi như có một điểm nào đó, chính là, chính là......” Hoắc Lễ Minh không giỏi dùng những từ văn vẻ mỹ miều, vốn từ cũng không coi là nhiều, suy nghĩ hồi lâu mới miễn cưỡng miêu tả ra, “Chính là đều rất khắc chế, ôi, đại khái là như vậy đấy. Theo lý thuyết thì hai người đã ở trên cùng một con đường rồi, lẽ ra phải dễ dàng hiểu được suy nghĩ của đối phương mới đúng.”

Ôn Dĩ Ninh cười cười, “Người cùng đường gì chứ.”

“Không phải người cùng một đường thì sao cô lại cứ quanh co lòng vòng ám chỉ chỗ tôi? Không phải người cùng một đường, thì sao cô lại đối với những việc anh tôi từng làm nhớ mãi không quên như thế?”

Hoắc Lễ Minh không uống bia nữa, rút từ trong bao thuốc lá một điếu thuốc rồi ngậm vào miệng, hơi híp mắt nhìn cô, “Nghe tôi đi, nếu cô cảm thấy còn có thể tiếp thu thì cứ thử thêm một lần nữa, thử một lần mà vẫn cảm thấy không thể, vậy thì khi đó chia tay cũng không muộn. Anh tôi cũng không phải là người đáng ghét luôn dây dưa không dứt, nhưng đối với mục tiêu của chính mình lại rất kiên trì. Cô có tin không, chỉ cần cô chưa kết hôn, anh ấy nhất định sẽ dồn tất cả tâm huyết để đoạt cô về.”

Hoắc Lễ Minh nói chuyện khá là táo bạo, Ôn Dĩ Ninh hơi nhíu mày, “Hoắc gia, tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?”

“Hỏi đi.”

“Có phải Đường Kỳ Sâm nói cái gì anh cũng sẽ ủng hộ anh ta vô điều kiện?”

Hoắc Lễ Minh cũng rất thẳng thắn: “Đương nhiên.”

Ôn Dĩ Ninh thở dài, “Bỏ đi, coi như vừa rồi tôi nói linh tinh.”

“Tôi cũng chỉ là khách quan mà phân tích thôi. Lại nói, cô và người khác không giống, cô với anh tôi đã từng có tình cảm, chỉ riêng một điểm này thôi đã đủ trở thành sự tồn tại đặc biệt rồi.” Hoắc Lễ Minh nói như chuyện đương nhiên, châm một điếu thuốc, hơi cúi đầu xuống để lộ ra mái tóc húi cua ngăn ngắn, cảm giác có thể đâm chết người.

Hoắc Lễ Minh đối với Đường Kỳ Sâm là một loại tình cảm yêu quý, sùng bái và dùng cả sinh mạng để bảo vệ, cuối cùng như hô khẩu hiệu ném lại một câu: “Ví dụ nếu ba người chúng ta ngồi trong cùng một chiếc xe rồi xảy ra tai nạn, tôi chắc chắn sẽ che chở cho anh ấy, còn anh ấy không chút do dự sẽ che chở cho cô.”

Tròng mắt Ôn Dĩ Ninh thoáng chốc trắng dã, phi phi mấy cái, “Phỉ phui cái mồm anh, có ai lấy ví dụ như vậy không hả?”

Hoắc Lễ Minh phản ứng lại, cũng có chút ngại ngùng sờ sờ cái mái tóc húi cua của mình, “Ăn đi, đùi gà sắp nguội rồi.”

Chuyện hình xăm đã trôi qua được mấy ngày, đau đớn lúc vừa xăm xong cũng đã giảm bớt, con hồ ly nhỏ với màu nhàn nhạt này rất ăn ý với làn da trắng nõn của cô, yên tĩnh nằm im nơi cổ tay. Đầu hạ qua đi, giữa hè dời đến, công ty cũng tiến tới thời điểm thông thuận dễ chịu nhất của năm.

Mấy ngày nay Đường Kỳ Sâm lại đi công tác, cùng với Kha Lễ đến Giang Tô một chuyến, thị sát theo thường lệ công ty con bên đó. Thứ tư anh trở lại, cuộc hẹn đặc biệt với bọn Phó Tây Bình đã đánh tiếng trước từ thứ hai. Đám người chơi thân này của bọn họ cũng chưa bao giờ chú ý nhiều đến lễ nghi khách khí hay mấy thứ mưu mẹo trên thương trường kia. Rảnh rỗi thì tụ tập, tuyệt đối không có làm lớn như người khác nghĩ, gặp mặt còn phải hẹn trước này nọ. Chỉ là lần này có chút đặc biệt, bởi vì thứ tư là sinh nhật của Đường Kỳ Sâm.

Qua năm mới tuổi mụ bước sang 35, đến thứ tư này thì hoàn toàn đủ tuổi rồi.

Phó Tây Bình ở trong điện thoại có nói như thế này: “Sinh nhật qua một năm lại ít đi một năm, công việc dù có bận rộn thế nào cũng không được nghĩ là chuyện không có gì to tát. Mấy người anh em đều nhớ kỹ đấy, em đã sắp xếp ổn thỏa cho anh rồi, anh chỉ cần vác cái xác đến là được.”

Đường Kỳ Sâm cũng không quá thích tổ chức sinh nhật, tinh lực của anh từ khi còn trẻ đã đặt toàn bộ lên sự nghiệp, mấy năm trôi qua đều đón trên máy bay, bận rộn cả ngày, kéo lê theo thân thể mệt mỏi trở về khách sạn cũng đã là đêm muộn. Kha Lễ cũng coi như có lòng, trên tiệc xã giao dù uống rượu đến không cần mạng, nhưng sau đó vẫn không quên đặt cho Đường Kỳ Sâm một cái bánh ga tô nhỏ. Hai người đàn ông trưởng thành ở ngay nơi đất khách quê người ăn sạch chiếc bánh ga tô nhỏ con con, thuận tiện đè xuống khó chịu chất ứ trong bụng.

Những năm này, cũng đã bớt đi những lúc biết lạnh biết nóng như thế, nói sao làm vậy.

Máy bay buổi chiều về đến Thượng Hải, công việc trong tay tạm kết thúc, Đường Kỳ Sâm trực tiếp đến chỗ Phó Tây Bình đặt tiệc. Người đều đã đến đầy đủ, bữa tiệc riêng tư này cũng không có người ngoài, không cần nịnh nọt xã giao, hai ba câu bắt chuyện rồi nhanh chóng tản đi chơi thứ mình yêu thích. Phó Tây Bình nói: “Khá lâu rồi không gặp, có phải anh lại gầy đi một chút không nhỉ?”

Kha Lễ hơi nóng, đứng trước cửa đón gió mát để cơ thể hạ nhiệt một chút, nhắc đến chuyện này vẻ mặt lại lo lắng, “Có thể không gầy được sao, viêm dạ dày tái phát hai lần, tiếp nước rồi uống thuốc đủ cả mới coi như tạm ổn. Anh cũng biết đấy, sau mỗi lần bệnh cơ thể đều cần thời gian hồi phục.”

Phó Tây Bình ách một tiếng, “Anh cũng đừng có kiếm tiền tới mất mạng luôn đó nhé.”

Đường Kỳ Sâm lườm anh ta, “Hôm nay là sinh nhật anh đấy.”

Phó Tây Bình cười cười, “Thêm một tuổi trí nhớ cũng càng tốt. Đúng rồi, An An còn chưa xuống máy bay, không kịp đến ăn cơm, lát nữa chắc sẽ đến kịp lúc hát.”

Đường Kỳ Sâm ậm ừ một tiếng coi như đã biết.

“Quay phim ở nước ngoài, vị đạo diễn Từ đó yên cầu cao, trước khi quay còn giày vò một trận, gì mà huấn luyện khép kín. Đi liền một mạch hai tháng, hôm qua nghe quản lý của An An nói đợt huấn luyện đã kết thúc rồi.” Phó Tây Bình nói bóng nói gió, nói xong thì yên lặng, nhìn Đường Kỳ Sâm mấy lần muốn nói lại thôi, có lẽ cũng cảm thấy lời này nói ra có chút kỳ cục. Xoắn xuýt một hồi, cuối cùng đầy thâm ý nói, “Cái đó, anh và Niệm Niệm.......”

Mí mắt Đường Kỳ Sâm cũng không nhấc lấy một cái, “Đang theo đuổi.”

Phó Tây Bình hít vào một hơi, “Vậy là sao hả?Anh hai Đường à, không giống với phong cách của anh nha. Lâu như vậy mà vẫn không theo đuổi được, anh vẫn còn kiên trì được nữa chứ?”

Lời này không nghi ngờ gì đã đâm trúng chỗ đau của anh, Đường Kỳ Sâm không vui, nhưng cũng chỉ đơn giản phản bác: “Muốn so kiên trì với anh?”

Phó Tây Bình phản ứng lại, vội vàng giơ cờ trắng, “Là em nói nhầm. Nhưng lát nữa An An đến rồi, anh, anh......”

Đường Kỳ Sâm đứng dậy, vuốt lại nếp gấp trên ống quần, dáng vẻ không muốn tiếp tục nói chuyện với anh ta thêm nữa, trực tiếp đi ra chỗ khác.

Tiệc sinh nhật cũng không có gì đặc biệt, cùng ăn uống với mấy người anh em không thể thân hơn được nữa, tán gẫu chuyện đông chuyện tây, bầu không khí hết thảy đều là tự nhiên thoải mái. Đường Kỳ Sâm ngồi ở ghế chủ vị, anh không uống rượu, Kha Lễ có thể uống một chút, người khác đến chúc rượu đều là Kha Lễ giúp anh đáp lễ. Cuối phần, liền lần lượt đưa quà lên. Chỉ là những thứ Đường Kỳ Sâm yêu thích thật sự quá ít ỏi, những thứ khác cũng đều không thiếu. Anh em bọn họ thương lượng thật lâu, cuối cùng từ nửa năm trước tìm tới một thợ thủ công đặt làm riêng cho anh một bộ bài bằng vàng trắng. Một bộ bài 55 lá, chính là 55 lá vàng.

Đường Kỳ Sâm cầm trên tay ngắm nghía một chút rồi đặt lên bàn, đặt bật lửa của mình lên trên, anh không có quá mức nhiệt tình đáp lại, nhưng vẻ mặt ôn hòa mang theo ý cười, đoán chừng tâm tình rất tốt. Phó Tây Bình trực tiếp ném chiếc chìa khóa xe cho anh, “Cầm.”

Đường Kỳ Sâm liếc nhìn ký hiệu trên đó, khẽ cười.

Ăn cơm xong đã là hai tiếng sau, làm nóng người, rượu làm ấm dạ dày, cuộc sống về đêm bắt đầu tiến vào hồi náo nhiệt. Phòng khách rộng lớn đã chuẩn bị đầy đủ, mấy người thích hát hò kéo nhau đi chọn bài hát. Góc bên này, Đường Kỳ Sâm ngồi bàn chơi bài, chân bắt chéo, tình cờ cười, tình cờ nhẹ giọng chửi khẽ, tinh thần phấn chấn, nhìn thế nào cũng thật là một khung cảnh đẹp.

An Lam còn chưa tiến vào, tiếng nói trong veo đã từ cửa truyền đến, “Ai hát mà khó nghe như vậy? Biết ngay là tiểu Thất mà, đoán một lần liền chính xác!”

Đám người lập tức ồn ào la hét, “Ôi chao, ngôi sao lớn của chúng ta đã về rồi.”

“Dẹp qua một bên đi, để em đi tặng quà cho vị đẹp trai nhất trong phòng nào.” An Lam thong thả bước đến, một thân quần áo thanh nhàn, ái phông trắng quần jean ngắn, đôi chân thon dài thẳng tắp, lấy chiếc mũ xuống rồi nhẹ nhàng đặt lên đầu Đường Kỳ Sâm, hai tay khoác trên bả vai anh, thăm dò qua ý cười nhẹ nhàng, “Anh Kỳ Sâm, sinh nhật vui vẻ!”

Đường Kỳ Sâm cười cười, lấy chiếc mũ lưỡi trai ra rồi đặt xuống mặt bàn, “Cảm ơn.”

An Lam hỏi: “Em có đen không?”

“Không.”

“Đâu ra, rõ ràng là đen.”

Đường Kỳ Sâm ừm một tiếng, “Được, đen.”

An Lam lại nói: “Vậy là vừa rồi anh gạt em.”

“Khiếp khiếp, có thể nói cái giọng bình thường một chút không.” Phó Tây Bình ngồi bên cạnh, vừa xỉa bài vừa bày ra vẻ mặt ghét bỏ, “Là vì anh ấy không tiện nói thôi, để ý tới cảm nhận của mấy người bên cạnh này một chút được không hả?”

An Lam cười vui vẻ, trừng mắt với anh ta, “Anh ấy tình nguyện đấy, anh quản được chắc?”

Phó Tây Bình giương mắt, trong mắt có ý tứ sâu xa, “Trước đây tình nguyện, bây giờ thì chưa chắc đâu.”

An Lam từ nhỏ đã thích đi theo sau Đường Kỳ Sâm, người khác trêu đùa nói là cái đuôi nhỏ, người kiêu căng dĩ nhiên sẽ không chịu ăn một chút thiệt thòi nào, nhưng lại không hề không vui vẻ, ngược lại còn đắc ý nạt về, “Đuôi nhỏ thì làm sao hả? Đúng thì cũng là cái đuôi nhỏ xinh đẹp nhất!”

Quen dần thành tự nhiên, thậm chí trở thành một phần trong cuộc sống. An Lam kéo ghế rồi ngồi xuống cạnh Đường Kỳ Sâm, lại bắt đầu chỉ trỏ lung tung.

“Đánh lá này, không được đánh lá đó.”

Phó Tây Bình ách một tiếng, “Vừa mới nói xong đã quên rồi hả? Anh Kỳ Sâm của em hiện tại không nhất định sẽ tình nguyện làm theo lời em nói đâu.”

Phó Tây Bình cũng coi như là người thông minh, dùng phương thức bốn lạng đẩy ngàn cân nhắc nhở An Lam, rằng Đường Kỳ Sâm không còn như lúc trước nữa. Chơi với nhau, tâm tư của ai cũng đều rõ ràng, tính tình của Đường Kỳ Sâm nói thẳng ra chính là lãnh cảm, đừng hi vọng anh hiểu được tuần tự từng bước làm nền. Nhưng An Lam lại không nghe lọt, không thể nói là thiêu thân lao vào lửa, nhưng có tình uống nước cũng no, mấy năm qua tâm ý của An Lam là càng ngày càng không giấu được.

Phó Tây Bình sợ cô ta tự thiêu chính mình, còn phủi xuống Đường Kỳ Sâm một thân tro xám xịt.

Hai bên cùng tổn hại, ồn ào khó mà dàn xếp, những thứ kéo theo bị liên lụy cũng quá nhiều.

Tóm lại không phải chuyện gì tốt lành.

An Lam nghe không hiểu thâm ý trong lời nói của Phó Tây Bình, rất có ý tứ cậy thế, còn cố tình nhích lại gần Đường Kỳ Sâm, hất cằm nhìn anh ta, “Làm sao mà không tình nguyện nữa? Chẳng lẽ anh ấy có bạn gái rồi chắc?”

Bầu không khí trong nháy mắt yên tĩnh lại.

Mấy người cùng chơi bài lần trước đều đến nhà Phó Tây Bình ăn uống, cũng chính là lần đó Đường Kỳ Sâm ngồi trên ghế sô pha, thẳng thắn trực tiếp thừa nhận anh đang theo đuổi người ta.

Ai cũng rõ ràng trong lòng, nhưng lại nhất tề ngậm miệng không dám nói.

Bên nào cũng không thể phản bội, càng không có ai dám đạp phải bãi mìn An Lam.

An Lam bậy bạ nói ra một câu dẫn cho câu chuyện hướng về phía này, đụng phải đúng chủ đề mẫn cảm. Mọi người câm như hến, bộ dạng như gặp đại địch, cẩn thận từng chút một quan sát phản ứng của Đường Kỳ Sâm.

Đường Kỳ Sâm ném ra một lá bài, sau đó úp đám lá bài còn lại trên tay lên bàn, quay đầu nhìn về phía An Lam, ánh mắt không có chút nào che giấu, thâm trầm mà thẳng tắp, ngữ khí cũng không lòng vòng quanh co -------

Anh nói: “Đúng.”

Khuôn mặt An Lam trong nháy mắt đông cứng, nụ cười trên khóe miệng cũng quên thu hồi. Qua mấy giây, đôi hàng mi chớp hai cái, giống như khởi động lại cơ quan, các bộ phận trên cơ thể lần lượt tỉnh lại. Một chữ “Đúng” kia một lần rồi lại một lần quay cuồng trong đầu, lại giống như đã hiểu ra gì đó, nhưng rồi vẫn không dám đi tìm chứng cứ.

Chờ đến khi cô ta phản ứng lại, liền không chút do dự cầm chiếc mũ lưỡi trai trên bàn ném mạnh xuống sàn nhà, đứng dậy đi về phía đám người tụ tập hát hò.

Phó Tây Bình đau đầu không chịu được, nhưng vẫn giả vờ ung dung nâng cao giọng kết thúc bầu không khí căng thẳng ngột ngạt, “Được rồi được rồi, hát đi, hát đi chứ, đến lượt ai rồi?”

Đường Kỳ Sâm đánh hết ván này thì đẩy bàn đứng dậy, giao cho Kha Lễ: “Cậu chơi đi.” Anh còn có việc phải đi, bước ra ngoài, cũng không ném cho An Lam ngồi trên ghế sô pha một cái ánh mắt.

- -----

Gió ngày hè lướt nhẹ qua mặt, dưới đèn màu rực rỡ của buổi đêm coi như điểm xuyết một chút ôn nhu.

Đường Kỳ Sâm đi ra khỏi đại sảnh, gió lùa qua áo, trong lòng không có chút tạp niệm dư thừa. Nếu đã xác định rõ được suy nghĩ trong lòng, có vài thứ anh cũng không muốn đi níu kéo nữa.

“Anh!” Đèn xe sáng lên, Hoắc Lễ Minh lái chiếc xe của anh lại đây, từ cửa sổ cạnh ghế tài xế thò mặt ra, cười đến rất có nội hàm, “Chuyện anh dặn dò em đều đã làm xong, bây giờ đi ngay sao?”

Đường Kỳ Sâm đi tới, hỏi: “Đều xong rồi hả?”

“Rồi rồi, toàn bộ ở cốp sau.” Hoắc Lễ Minh cho xe dừng hẳn lại, “Phía cô ấy em cũng đã gọi điện, còn đang ở công ty tăng ca, bây giờ chúng ta qua là vừa kịp.”

Đường Kỳ Sâm mở cửa ngồi vào ghế lái phụ, nhàn nhạt nói: “Đi thôi.”

Hoắc Lễ Minh khởi động xe, tốc độ vững vàng cho xe chạy vào đường lớn, anh ta cười hà hà, cố ý hỏi: “Hôm nay là sinh nhật đấy, bỏ lại bọn Phó ca được hả?”

Đường Kỳ Sâm không để ý.

Hoắc Lễ Minh liếc một cái, cợt nhả hỏi: “Anh, anh căng thẳng hả?”

Đường Kỳ Sâm không quay đầu, đưa tay qua vỗ lên gáy anh ta một cái, “Lái xe cho đàng hoàng.”

Ngữ khí trầm ổn, nhưng lúc nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ khóe miệng rõ ràng hơi giương lên.

Đến Á Hối, Hoắc Lễ Minh canh trước mấy phút gọi điện cho Ôn Dĩ Ninh, rất thành thạo bịa ra một cái lý do, nói mình vừa vặn tiện đường, sẽ đưa cô về. Ôn Dĩ Ninh và anh ta vẫn coi là chơi hợp với nhau, cũng không có nhiều ngại ngùng mất tự nhiên. Tăng ca cả một tối đã có chút mệt, liền vui vẻ đáp ứng rồi đi xuống. Từ xa nhìn thấy xe lại hơi sững sờ.

Land Rover màu đen, biển tứ quý 7.

Đường Kỳ Sâm dựa lưng trên cửa xe cúi đầu nghịch điện thoại, một lúc sau anh ngẩng đầu lên nhìn về phía này, vừa vặn cùng với tầm mắt của cô đụng nhau.

Anh nhẹ nhàng gật đầu, sau đó đứng thẳng lên.

Mà cửa sổ chỗ ngồi phía sau xe trượt xuống, Hoắc Lễ Minh huýt sáo với cô, nhíu mày nói: “Lo lắng cái gì, ông chủ mang xe riêng tới đón thôi mà, tới đây đi nào.”

Khoảng cách chỉ có mười mấy bước, Ôn Dĩ Ninh lại cảm giác như chân đổ chì. Đi đến trước mặt, với Đường Kỳ Sâm ai cũng không lên tiếng, mắt trừng mắt, rất buồn cười. Hoắc Lễ Minh vô cùng húng thú nhìn hai người này, lại nhìn Đường Kỳ Sâm một chút, trong lòng có một trăm hai mươi cái xác định ------- anh mình đang khẩn trương.

“Cái đó, tôi ngồi phía sau đi.” Ôn Dĩ Ninh lên tiếng trước phá vỡ trầm mặc, cứ đứng mãi như vậy cũng lúng túng.

Đường Kỳ Sâm cản lại cô, “Chờ chút, em qua đây.”

Sau đó, anh theo động tác cản lại này nhẹ nhàng bắt lấy cánh tay cô, không nhẹ không nặng, nhưng lại không có cách nào tránh né. Ôn Dĩ Ninh mơ mơ tỉnh tỉnh theo anh vòng về sau xe, sau đó nghe Đường Kỳ Sâm nói với cô: “Mở ra đi.”

Ôn Dĩ Ninh sững sờ, mọi chuyện quá đột nhiên, cũng có gì đó là lạ, nhưng đầu óc cô chậm chạp vận hành, cơ bản là đang phản ứng theo kiểu nghe gì làm theo đó.

Cô mở cốp sau xe ------

Đầy một cốp xe hoa hồng, màu hồng phấn này mang theo vẻ rất cấp cao, từng bó lớn trải kín tầm mắt, còn có một loại ôn nhu tráng lệ.

Land Rover quả nhiên là nơi giấu đồ lý tưởng, Đường Kỳ Sâm có lẽ cũng bị khung cảnh này làm cho giật nảy mình, nhưng vẫn bình tĩnh tự nhiên hỏi: “Em có thích không?”

Ôn Dĩ Ninh thiếu chút nữa thì quên mất một chữ “không” phát âm như thế nào. Nhưng lại tuyệt đối không nói ra được một chữ khác là “thích“.

Đường Kỳ Sâm đã lấy lại bình tĩnh vốn có, tính toán vẻ mặt của cô có vẻ không tốt cho lắm, nghĩ tới vẫn phải níu kéo cho mình chút cơ hội, liền dùng tông giọng tự nhiên nhất có thể nói với cô: “Nếu em không ngại thì ngày mai tôi cũng có thể đưa hoa đến văn phòng em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.