Dịch: CP88
Đường Diệu đối với Đường gia có thể coi là một nhân vật đặc biệt, vì hành vi vô liêm sỉ của chính ba ruột mình, cũng là vì những lời sỉ nhục của Đường lão gia tử, xuất ngoại mấy chục năm qua đều rất ít liên lạc với trong nhà. Chỉ khi nào lão gia tử tổ chức sinh nhật mới gọi điện về chúc mừng. Cũng phải đến tận mấy năm trước, lão gia tử mới từ miệng đám bạn hữu biết được Đường Diệu đã thành công đến mức đó. Giống như phong cảnh xinh đẹp hiếm thấy trong khu vườn hoang phế, ẩn mình chờ thời cơ.
Chuyện trong mấy gia tộc lớn ai mà không thích nghe ngóng. Đường Diệu cũng có lòng muốn nhận tổ quy tông, sống vui hưởng lạc. Anh ta và Đường Kỳ Sâm đứng một chỗ, vóc dáng khá tương đương, đều mang theo dáng vẻ thương nhân anh tuấn tinh anh, ngay cả thần thái giữa hai hàng lông mày cũng có nhiều phần tương tự. Mọi người đều nói lần này Đường Diệu về nước không có ý tốt, là có âm mưu với gia sản của Đường gia. Đường Kỳ Sâm thân ở tại vị nhiều năm, nhưng cũng chưa chắc chuyện gì cũng đều làm đến vừa ý. Hai anh em họ bất hòa cũng chỉ là chuyện không sớm thì muộn thôi.
Người đứng xem cuộc vui có không ít, toàn bộ những con mắt từ trong ra đến ngoài đều dõi theo bọn họ chăm chú.
Đây cũng là tin tức ngầm sau đó Ôn Dĩ Ninh moi được từ miệng đồng nghiệp.
Nhưng cô cảm thấy Đường Diệu không phải người như vậy. Ôn nhu lại ấm áp, rất biết cách đối nhân xử thế, thật sự không giống như kẻ thích đi quấy phá. Hành trình đến thị trấn cổ được định ngay ngày hôm sau, sau đó Ôn Dĩ Ninh nhắn wechat hỏi Đường Diệu có nơi nào đặc biệt muốn đi hay không.
Đường Diệu trả lời: “Theo sắp xếp của cô đi.”
Ngày hôm sau Đường Kỳ Sâm quả thật đi theo, công ty còn có việc phải xử lý nên Kha Lễ ở lại, cuối cùng hộ tống anh là Hoắc Lễ Minh. Đây là lần thứ hai Ôn Dĩ Ninh nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi này, tuy là thời tiết tháng tư đã tạm qua cái lạnh giá, như nhìn anh ta chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay cô cũng không khỏi rùng mình.
Tổng cộng có hai chiếc xe cùng xuất phát, Đường Diệu đến cả thư ký cũng không mang theo. Chiếc xe của anh ta là BMW, Ôn Dĩ Ninh đi một vòng ngắm nghía, Đường Diệu cười nói: “Xe này là cho các cô gái.”
Ôn Dĩ Ninh nói: “Không đâu, rất đẹp.”
Đường Kỳ Sâm từ xa đi tới, Đường Diệu vẫy tay với anh. Ôn Dĩ Ninh nghiêng đầu nhìn sang, hôm nay anh mặc chiếc áo khoác gió ngắn màu mơ đơn giản, bên trong mặc một chiếc áo thun đen, gấu quần âu đen xắn lên vài bậc, lúc bước đi mơ hồ lộ ra mắt cá chân. Đường Kỳ Sâm rất ít khi mặc thoải mái như vậy, đã quen nhìn anh mặc âu phục rồi, hiện tại mang theo vài phần phong thái thời thượng này xuất hiện, lại được ánh mặt trời trau chuốt, nền trời xanh làm tôn lên cảnh đẹp, tuấn lãng đẹp trai lại càng hiện ra nét trẻ tuổi anh tài.
“Từ đây tới đó mất gần hai tiếng, đến nơi vừa vặn có thể ăn trưa.” Đường Kỳ Sâm đi tới, phía sau có Hoắc Lễ Minh đi theo.
Đường Diệu cười nói: “Vậy coi như ngày hôm nay em chỉ cần vác theo cái thân này đi sau thôi.”
“Ngày hôm nay cứ chơi cho đã.” Đường Kỳ Sâm cũng cười.
Bốn người hai chiếc xe, Đường Diệu nói với Ôn Dĩ Ninh: “Ngồi xe tôi đi.”
Ôn Dĩ Ninh không lên tiếng, liếc mắt nhìn Đường Kỳ Sâm.
Đường Diệu cười, “Sợ anh tôi vậy sao? Nhân viên ngoan ngoãn như vậy thật muốn có một người. Nhưng hôm nay không phải đang trong giờ làm, không cần để ý đến anh ấy.” Sau đó nhìn sang Đường Kỳ Sâm: “Anh, mượn người của anh một lát, đừng trừ tiền lương của cô ấy nhé?”
Nhưng Đường Kỳ Sâm chỉ vỗ vai anh ta, “Anh ngồi xe của chú, anh em chúng ta tâm sự.”
Cứ như vậy nhẹ như mây gió bỏ qua lời đề nghị của Đường Diệu. Ôn Dĩ Ninh đứng tại chỗ, Đường Kỳ Sâm lúc lướt qua đụng nhẹ bả vai cô, thấp giọng để lại một câu: “Em ngồi xe của tôi.”
Hoắc Lễ Minh đã điều chỉnh cho nhiệt độ khá thích hợp, cửa sổ xe trượt xuống, cánh tay lười biếng đặt trên bệ cửa sổ, khuôn mặt bị che đi một phần bởi chiếc kính râm lớn không chút cảm xúc. Bọn họ dọc theo đại lộ Nhân Dân xuất phát, lên đến G50 lại chuyển vào đường cao tốc Thượng Hải. Hoắc Lễ Minh cả một đường đều im lặng không nói, radio bật lên, nhưng âm lượng cũng được điều xuống rất nhỏ.
Ánh mắt Ôn Dĩ Ninh rơi vào cánh tay phải của anh ta. Anh ta xăm đầy cánh tay, từ cổ tay đến vai, mấy đường phác thảo màu xám đen, là một cái cánh lớn sải rộng.
“Sợ?” Hoắc Lễ Minh đột nhiên hỏi.
“Không phải, lần đầu tiên được nhìn thấy hình xăm ở khoảng cách gần như vậy.” Ôn Dĩ Ninh cười cười.
“Ừ, đã xăm được hai năm rồi, còn phải đi thêm màu. Nếu sợ thì cứ nói, tôi phủ cái áo lên tạm che đi một lúc.” Từ phía này mặt trời không trực tiếp chiếu đến, Hoắc Lễ Minh tháo kính xuống.
“Anh là người Thượng Hải hả?” Ôn Dĩ Ninh hơi buồn chán, tìm đề tài tán gẫu với anh ta.
Hoắc Lễ Minh nói: “Không phải.”
“Vậy anh là người ở đâu?”
“Tôi không biết.”
Ôn Dĩ Ninh hơi ngạc nhiên. Hoắc Lễ Minh à một tiếng, “Tôi không có ý gì khác, vì từ nhỏ đã lớn lên ở cô nhi viện, là không biết thật. Nhưng sau đó tôi theo Sâm ca làm việc, anh ấy là người Thượng Hải, nên cô cũng có thể xem như tôi là người Thượng Hải.”
Ôn Dĩ Ninh áy náy nói: “Thật xin lỗi.”
“Không sao.” Hoắc Lễ Minh đánh tay lái sang phải, “Trong khu phục vụ có nhà vệ sinh.”
Hai người bọn họ mỗi người chia một đường, năm phút sau Ôn Dĩ Ninh đi ra, Hoắc Lễ Minh đã ngồi chờ trên xe rồi. Anh ta đã mặc lên người một chiếc áo khoác, đám hình xăm đáng sợ bị che lại không còn một mẩu. Anh ta chỉ chỉ sang chiếc xe bên cạnh: “Trong xe có một đứa nhỏ cứ mãi nhìn tôi, sắp khóc đến nơi. Tôi không muốn dọa con bé.”
Mười một giờ đi xuống đường cao tốc, xe của Đường Diệu đã dừng sẵn bên đường chờ bọn họ. Hoắc Lễ Minh nhấn còi, Đường Diệu cũng nhấn còi đáp lại rồi tiếp tục đi về phía trước. Không lâu sau thì đến một sơn trang tư nhân. Sơn trang này dựng lên ngay trên một hòn đảo nhỏ ở giữa hồ, tuyệt đối riêng biệt, còn phải ngồi thuyền đi qua. Đường Diệu vừa xuống xe, lập tức khen không ngớt miệng, “Không khí rất tốt, nước cũng trong suốt. Trong này có cá không nhỉ?”
Mặt trời bắt đầu chói chang, Đường Kỳ Sâm đeo kính đen xuống xe, nói: “Có, nơi này được một người bạn của anh quy hoạch thành khu quần thể sinh thái, trong hồ chứa nước có nuôi cá, xung quanh còn có nông trường, đồ ăn trong sơn trang đều là tự người đó sản xuất canh tác.”
Tán gẫu vài câu, chiếc thuyền đón bọn họ đã đến. Thuyền này tuy là dừng lại ngay bên bờ, nhưng không thật sự sát vào, từ bờ đến thuyền còn cách nửa mét. Ôn Dĩ Ninh lúc trước khi xuống đi vệ sinh để lại điện thoại ở chỗ ngồi, bây giờ xuống xe lại phải tìm một hồi. Chờ cô đi tới, cả ba người đàn ông đều đã lên thuyền.
Đường Kỳ Sâm và Đường Diệu đứng trên boong thuyền đang trò chuyện gì đó, nhìn thấy cô liền đồng thời đi về phía mạn thuyền. Đường Diệu đưa tay ra, “Nào, bắt lấy tay tôi.” Mà cùng một khắc này, Đường Kỳ Sâm cũng đưa tay ra.
Chân trái của Ôn Dĩ Ninh đã bước lên, hơi ngẩn người, một giây sau theo bản năng mà thu về.
Hai người đàn ông hai bên trái phải, cùng nhau đứng trước mặt cô. Đường Diệu mang theo ý cười ôn hòa, tựa như cũng không có ý định thu tay về. Nét mặt Đường Kỳ Sâm nhàn nhạt, nhưng ánh mắt rơi trên người cô mang theo sức nặng lại mạnh mẽ. Đúng lúc này, Hoắc Lễ Minh đứng bên cạnh lên tiếng: “Diệu tổng, nước của anh.”
Hoắc Lễ Minh tùy tiện cầm một bình nước khoáng bên cạnh, đụng vào vai Đường Diệu. Lúc này Đường Diệu mới xoay người, cười nói: “Cảm ơn.”
Ôn Dĩ Ninh chỉ còn lại bàn tay của Đường Kỳ Sâm, liền mượn sức mạnh của anh nhảy lên thuyền, sau đó rất nhanh buông ra, ai cũng không nhìn ai thêm một cái. Đường Kỳ Sâm tự nhiên đi vào khoang tàu, mặt hồ nhẹ gợn sóng làm thoải mái lòng người, Ôn Dĩ Ninh gạt mấy sợi tóc rối bên tai về sau nhìn theo phương hướng anh rời đi, lúc này mới bất giác nhớ ra bản thân quên mất không nói cảm ơn.
Chủ sơn trang là người họ Hứa, Đường Kỳ Sâm gọi ông ấy là lão Hứa, vừa thấy người liền tươi cười tiến lên chào đón, “Cái tên tiểu tử này, đã bao lâu rồi không đến hả, quên anh em rồi có đúng không?”
Đường Kỳ Sâm vỗ vỗ vai ông ấy, trên mặt mang theo một nụ cười chân thành, “Sao có thể chứ.”
“Công việc bận rộn thế nào cũng phải chú ý thân thể, lát nữa làm riêng cho chú bát canh, dưỡng dạ dày.”
Lão Hứa năm nay ngoài bốn mươi tuổi, nho nhã dí dỏm, quan hệ rất tốt với Đường Kỳ Sâm. Chuẩn bị bữa trưa quả thật vô cùng để tâm, rau thịt kết hợp vừa vặn, nguyên liệu nấu ăn đều là thịt cá rau tươi từ nông trường. Một nồi canh cá câu được, trên mặt còn kết lại một tầng chất mỏng. Ôn Dĩ Ninh cực kỳ thích cá kiểu này, không chút rụt rè ăn liền hai bát. Hoắc Lễ Minh rất ít nói, vùi đầu cắm cúi ăn, không kén cái gì.
Cao quý nhất chính là hai vị Đường công tử ngồi đó, Đường Diệu không ăn cải xanh, cứ như thế một đũa cũng không động tới. Đường Kỳ Sâm thì càng không cần nói, một bát cơm cũng chỉ gắp vài hạt, đến cuối bữa vẫn còn lại nửa bát. Ôn Dĩ Ninh yên lặng thu tầm mắt về, lại yên lặng nhìn chằm chằm đống xương cá trong đĩa của mình. Hoắc Lễ Minh nhằm đúng lúc này nói: “Hóa ra con gái cũng có thể ăn nhiều như vậy.”
Mọi người trên bàn đều bật cười.
Khuôn mặt nhỏ của Ôn Dĩ Ninh nong nóng, nhưng vẫn không chịu thua đáp lại một câu: “Là bọn họ ăn quá kém cỏi, đàn ông lẽ ra phải ăn bát cơm to uống miếng nước lớn. Tôi đây mới là người ăn lượng cơm bình thường thôi có được không?”
Hoắc Lễ Minh ước lượng một chút, “Tôi cũng đã ăn ba bát.”
Đường Diệu nghe xong thì cười rộ lên, “Cơm rất thơm, tôi cũng đã húp mấy bát canh.”
Bọn họ chỉ là ngoài miệng nói đùa, nhưng Đường Kỳ Sâm ngồi đó nghe được lại luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng. Anh cũng đã sớm đặt đũa xuống, im lặng lại im lặng, cuối cùng không chút biến sắc một lần nữa cầm đũa lên, yên lặng ăn hết non nửa bát cơm còn dư lại.
Lão Hứa đã chuẩn bị sẵn phòng cho bọn họ, buổi chiều cũng sắp xếp người đưa bọn họ đi dạo một vòng ở thị trấn cổ. Nơi này không hề lớn, thị trấn sông nước cổ xưa chính là mang theo một loại thư thái thoải mái. Dòng nước mát chảy qua cây cầu nhỏ, xuân đã qua từ lâu, hàng liễu bên bờ rủ cành lá xuống làn nước biếc xanh. Trời xanh mây trắng, đi loanh quanh một vòng cũng có thể khiến lòng người thanh thản.
Nơi này Ôn Dĩ Ninh đã đến hai lần, Hoắc Lễ Minh cũng không có mấy hứng thú, bốn người bọn họ đi một vòng trong thị trấn rồi trở về chỗ của lão Hứa. Nghỉ ngơi một lúc, Đường Kỳ Sâm và Đường Diệu cùng đến chỗ lão Hứa ngồi một chút. Hoắc Lễ Minh ở trong phòng không có việc gì làm, Kha Lễ đã gọi điện tới một lần hỏi tình hình. Trước khi tắt máy còn dặn dò: “Cậu nhớ nhắc nhở Đường tổng uống thuốc. Tuần trước đến chỗ bác sĩ Trần khám lại kê cho rồi đấy.”
Hoắc Lễ Minh đáp lời, điện thoại vừa cúp thì nghe được tiếng gõ cửa. Ôn Dĩ Ninh đứng bên ngoài, nghiêng đầu cười với anh ta: “Tiểu Hoắc gia, có thể nhờ chút chuyện không?”
Ôn Dĩ Ninh muốn ra ngoài một chuyến, “Tôi muốn đi mua ít đồ, mượn xe của anh dùng một chút. Một tiếng nữa sẽ quay lại.”
Hoắc Lễ Minh nói: “Mượn xe thì không vấn đề, tôi đi với cô.”
“Không cần không cần.” Ôn Dĩ Ninh lắc đầu, “Anh đi theo không tiện.”
Hoắc Lễ Minh nhìn vẻ mặt khó xử của cô, đại khái đã đoán ra là chuyện gì. Ôn Dĩ Ninh đến kỳ sinh lý, khoảng thời gian này quá bận nên lúc đi ra ngoài cũng quên mất hiện tại là thời kỳ nhạy cảm, cuối cùng lại vô cùng không may mắn đụng phải luôn.
Hoắc Lễ Minh đưa chìa khóa xe cho cô, “Cô ngồi thuyền đi ra ngoài, đi mấy cây số là thấy siêu thị rồi. Đi chậm một chút.”
Lúc cô đi, Hoắc Lễ Minh liếc nhìn giờ, chưa đến bảy rưỡi.
Đường Kỳ Sâm và Đường Diệu ở trong hầm rượu tư nhân của lão Hứa nói chuyện phiếm, lão Hứa thích kết giao bạn bè, vô cùng nhiệt tình mở hai bình rượu ngon tiếp đãi. Bầu không khí thoang thoảng mùi rượu, rất khoan khoái. Ông ấy nói mình cũng đã già rồi, không nghĩ tới ra ngoài làm đại sự nữa, nhàn tản thảnh thơi, thi thoảng gặp người nhà rồi tiếp đãi cũng rất hài lòng.
Lại hỏi Đường Diệu: “Diệu tổng, cậu đã lập gia đình chưa?”
Đường Diệu nâng chén rượu, nhấp một ngụm rồi cười nói: “Chưa.”
Lão Hứa chậc một tiếng, “Hai anh em chú cũng thật lạ, đều hơn 30 rồi, lại không chịu thảnh thơi.”
Đường Diệu đặt chén rượu xuống, nói: “Hứa ca là người từng trải, nói gì cũng là đạo lý nhân sinh.”
Lão Hứa phất phất tay, “Cuộc sống của mình chính mình sống, ấm lạnh tự biết. Có nhiều tiền hay không không liên quan quá nhiều, cậu chỉ cần tin tưởng một điều, cuộc đời con người có rất nhiều thứ là số mệnh. Người thích hợp để bầu bạn ông trời đều đã sớm định sẵn rồi, nếu như chậm chạp rồi bỏ qua, vậy thì sẽ không còn cơ hội làm lại nữa.”
Đường Kỳ Sâm bắt chéo chân, ngồi đó không lên tiếng, nghe ông ấy nói vậy, thoáng chốc buồn phiền uống cạn nửa chén rượu còn lại cầm trong tay.
Lão Hóa nhìn đồng hồ, “Ôi, hơn mười giờ rồi. Tôi đã cho dặn dò bên dưới chuẩn bị đồ ăn khuya, đi thôi, gọi cả mấy người tiểu Hoắc nữa.”
Hoắc Lễ Minh xuống lầu rồi đi ra đại sảnh, Đường Kỳ Sâm nhìn anh ta, ánh mắt chuyển đến phía sau lưng, đột nhiên hỏi: “Ôn Dĩ Ninh đâu?”
Hoắc Lễ Minh nói: “Buổi tối cô ấy mượn xe của tôi đi ra ngoài rồi.”
Nói xong, sắc mặt của Hoắc Lễ Minh hơi thay đổi. Ôn Dĩ Ninh đi ra ngoài là gần bảy giờ, hiện tại cũng đã mấy giờ rồi. Đường Kỳ Sâm trực tiếp vòng qua anh ta đi lên lầu. Căn phòng của Ôn Dĩ Ninh nằm trong cùng dãy hành lang, gõ cửa vài cái vẫn không có tiếng người đáp lại.
Đường Kỳ Sâm gọi điện cho cô, “Tút -------” âm thanh kéo dài, thông rồi.
Lúc tán gẫu với lão Hứa đã nghe thấy tiếng sấm đùng đoàng ngoài cửa sổ. Ngày cuối xuân thời tiết khó lường, mưa rơi xuống là có thể rả rích cả đêm. Đường Kỳ Sâm đặt điện thoại bên tai, mấy người còn lại đứng cách một đoạn ngắn chờ đợi.
Hết hồi chuông này lại đến hồi chuông khác, Ôn Dĩ Ninh không nghe điện thoại.
Đường Kỳ Sâm gọi lại một lần, vẫn không có ai nhấc máy. Anh đi về sau, hỏi lão Hứa: “Nơi này còn thuyền không?”
Lão Hứa chắc nịch nói: “Luôn có, chỉ cần cô ấy đến bến tàu thì sẽ luôn có tàu chờ.”
Đường Kỳ Sâm gật đầu, “Lão Hứa, mượn xe của ngài dùng một chút.”
Đường Diệu đứng một bên nói: “Không thì chờ thêm một chút đi? Bây giờ cũng chỉ mới mười giờ, không tính là quá muộn. Chưa biết chừng cô ấy chỉ ra ngoài đi dạo, lúc đi tới nơi này em thấy có có club, đi chơi một chút cũng không phải chuyện gì lớn.”
Đường Kỳ Sâm nghiêng đầu nhìn về phía anh ta, ánh mắt thẳng tắp lại thâm trầm, sắc mặt cũng vô cùng lạnh lẽo, “Cô ấy không phải người thích chơi bời.”
Ngữ khí của anh mười phần kiên định, giống như đối với người này đã có mười phần hiểu rõ. Khóe miệng Đường Diệu giật giật, gật đầu, không nói nữa.
Lão Hứa muốn sắp xếp người cho Đường Kỳ Sâm, lại bị anh cự tuyệt. Người chạy đến đây cũng cần thời gian, Đường Kỳ Sâm không muốn chờ, cầm chìa khóa xe rồi đi nhanh ra ngoài. Hoắc Lễ Minh gọi to: “Anh, áo khoác!”
Chờ đến khi anh ta chạy vào phòng cầm theo áo đuổi ra đến ngoài thì người cũng đã sớm lên thuyền đi xa. Từ sơn trang đến bờ cần đến mười phút, trong lúc đó Đường Kỳ Sâm lại gọi cho Ôn Dĩ Ninh hai cuộc, đều không có gì ngoài những tiếng tút dài. Không lâu sau, chuông điện thoại vang lên, nhưng là của lão Hứa.
Giọng nói gấp gáp của lão Hứa từ đầu kia truyền đến: “Đường Tứ Minh xảy ra tai nạn xe, là một người bạn vừa nói với anh. Một chiếc xe chở hàng lớn đâm phải một chiếc xe con, xe kia là Audi, có thương vong, xe cứu thương chạy tới có hai chiếc.
Đường Kỳ Sâm siết chặt chiếc điện thoại trong tay, như có cây búa tạ mạnh mẽ đập lên trái tim vốn đang loạn nhịp. Anh nhắm mắt lại, trầm giọng nói: “Biết rồi.”
“Nhưng cũng không chắc chắn đó là tiểu Ôn, anh sẽ lập tức cho người đến đội cảnh sát giao thông hỏi thăm. Chú đừng vội, chờ tin tức của anh.” Lão Hứa vội vàng trấn an anh.
Đến bờ, mưa đổ xuống như trút nước. Đường Kỳ Sâm đội mưa lên bờ, chưa được vài bước toàn thân đã ướt sũng. Mặt hồ và phía chân trời tựa như giao nhau, một tia chớp xé rách bầu trời đêm, màu trắng xóa trên trời không biết là sương mù hay là tầng mây. Đường Kỳ Sâm ngồi vào xe, vừa đóng cửa liền rùng mình một cái.
Lão Hứa nói vị trí kia cách đây 14km, là một phần của khu thị trấn cổ. Bởi vì là địa điểm du lịch, lại nhiều xe, đường hẹp, chỉ còn hai kilomet thôi nhưng lại bị chặn lại không thể nhúc nhích. Phía lão Hứa còn chưa có tin tức, cần gạt nước với tốc độ nhanh nhất gạt đi đám nước ào ào rơi xuống tấm kính, một tầng lại một tầng như thác đổ. Đường Kỳ Sâm nhích xe đến một vị trí trống, sau đó ngay trước mũi của chiếc xe kia lách qua, dừng lại bên đường.
Anh tắt máy xuống xe, dưới cơn mưa dông điên cuồng chạy về phía trước. Mưa không giảm nhỏ, quần áo mất thật lâu hong khô trong xe lại ướt đẫm. Tới gần nơi xảy ra chuyện, người xem náo nhiệt quây thành một vòng, nhao nhao kể với nhau cảnh tượng khốc liệt vừa rồi. Đường Kỳ Sâm mạnh mẽ phá bức tường thịt này, chen lên trên cùng.
Chiếc xe chở hàng gây chuyện lật ngang, im lìm nằm giữa con đường, đèn báo chớp rồi tắt, thân xe Audi bị va chạm đã hoàn toàn biến hình. Đường Kỳ Sâm nhìn thấy biển số xe, toàn bộ khí lực trong cơ thể thoáng chốc bị vét sạch.
- ------
Bờ bên này.
Lão Hứa gọi theo người cùng nhau đuổi về phía bến tàu, Hoắc Lễ Minh chạy đầu tiên, Đường Diệu ném quần áo mưa cho anh ta, “Mặc vào.”
Hoắc Lễ Minh bắt lấy, nhưng không mặc vào mà chỉ nói: “Tôi để cho Sâm ca.”
Đột nhiên có người hô lên: “Người về rồi!”
Một chiếc thuyền đang cập bờ, Ôn Dĩ Ninh che ô, xách theo một túi đầy đồ vật, bị cảnh tượng tấp nập phía trước làm cho giật mình, “Đây, làm sao thế này?”
(*) Đoạn trên Sâm ca cảm thấy như bị rút hết khí lực có thể là bởi vì nhìn ra không phải xe của mình nên nhẹ nhõm, sau một hồi lo lắng điên cuồng, cơ thể gồng lên chống chịu được xụi lơ, đại loại là vậy hahaha
Hoắc Lễ Minh thở một hơi nhẹ nhõm, “Ông trời của tôi ơi, vì sao cô không nghe điện thoại hả?”
“Điện thoại sạc pin trong phòng, không có mang theo.” Ôn Dĩ Ninh còn chưa hiểu tình hình trước mắt là thế nào, “Xảy ra chuyện gì?”
“Người không làm sao là được rồi.” Hoắc Lễ Minh vội vàng gọi điện cho Đường Kỳ Sâm, nhanh chóng báo cáo: “Anh, cô ấy về rồi, anh đang ở đâu?”
Mưa dần nhỏ lại, vũng nước lớn trên đất mang theo ánh trăng ướt nhẹp. Không lâu sau, mưa hoàn toàn ngừng lại.
Hoắc Lễ Minh lấy chỗ lão Hứa một chiếc chăn giày, ôm trên người chặn lại cả tầm mắt. Chờ đến khi nhìn thấy Ôn Dĩ Ninh, cũng suýt chút nữa đã đụng phải cô.
“Úi, có chuyện gì sao?” Anh ta lùi về sau một bước, hỏi.
Ôn Dĩ Ninh áy náy nói: “Thật ngại quá, tối nay không mang theo điện thoại, khiến mọi người lo lắng rồi.”
“Chúng tôi không sao, chủ yếu là Sâm ca.” Hoắc Lễ Minh hất cằm về phía căn phòng, “Anh ấy dầm mưa cả một buổi tối, tôi phải vào đó đắp thêm chăn đây.”
Ôn Dĩ Ninh mím môi, giữa hàng lông mày hiện lên do dự, “Đường tổng..... anh ấy có khỏe không?”
“Sẽ không sao đâu. Vừa về đến nhà đã đi tắm nước nóng luôn rồi, bây giờ có lẽ đã tắm xong. Tôi mang chăn vào trước đã. Ôi, đừng lo lắng. Thật ra chúng tôi đều cảm thấy cô sẽ không xảy ra chuyện được, Diệu tổng còn khuyên anh ấy chờ thêm một chút nữa.” Hoắc Lễ Minh cười cười, mái tóc ngắn ngủn, bộ dạng lưu manh giang hồ.
Ôn Dĩ Ninh nhường đường cho anh ta, không nói gì nữa.
Hoắc Lễ Minh đưa chăn vào rồi đi ra, nhìn thấy phòng của Ôn Dĩ Ninh không đóng, liền đứng bên ngoài gõ cửa rồi nói vọng vào trong, “Có bận không?”
“A?” Ôn Dĩ Ninh đang gấp quần áo, thả chiếc áo trong tay xuống rồi nói: “Rảnh rỗi, làm sao vậy?”
“Vậy thì tốt, giúp một chuyện. Lão Hứa gọi tôi qua bên đó một chuyến, có việc gấp. Nhưng lúc tôi đi vào trong Đường tổng còn chưa tắm xong, hai bình thuốc này mười phút sau nhờ cô đi vào đưa cho anh ấy, nói anh ấy uống. Được không?”
Rồi thủng thẳng nhét chiếc lọ vào tay cô, “Nhớ nhé, cái này để dưỡng dạ dày.”
Ôn Dĩ Ninh nắm chặt chiếc lọ.
Cô chờ mười lăm phút mới đi gõ cửa. Gõ bốn cái cửa mới chậm chạp mở ra. Đường Kỳ Sâm đã thay sang một bộ đồ ngủ lụa màu lam, anh vừa mới tắm rửa xong, tóc còn chưa kịp lau khô, mấy giọt nước nhỏ xuống tí tách. Lúc nhìn thấy Ôn Dĩ Ninh, rõ ràng anh hơi ngẩn ra.
“Thuốc của anh.” Ôn Dĩ Ninh cúi đầu, đưa tay ra.
“Cảm ơn.” Đường Kỳ Sâm nhận lấy rồi xoay người đi vào, cũng không có đóng cửa lại.
Ôn Dĩ Ninh đứng bên ngoài, nhìn thấy anh tiện tay đặt lọ thuốc lên bàn, không nhịn được nhắc nhở: “Tiểu Hoắc nói anh phải uống ngay.”
Đường Kỳ Sâm nhìn cô một cái, không nói gì, ngồi bên giường, sống lưng hơi cong, xem ra tinh thần không được tốt cho lắm. Cứ đứng như vậy cũng quá ngượng ngùng, Ôn Dĩ Ninh vừa muốn xoay người đi, Đường Kỳ Sâm lại lên tiếng: “Giúp tôi lấy cốc nước.”
Bước chân Ôn Dĩ Ninh dừng lại, nghĩ đến chuyện tối nay dù sao cũng là vì cô mà ra, tuy là hiểu lầm, nhưng trong lòng vẫn có hổ thẹn. Do dự một chút, cô xoay người đi vào.
“Lọ to năm viên, lọ trắng sáu viên, nước đừng quá nóng.” Đường Kỳ Sâm nói xong liền chui vào trong chăn, nằm nghiêng, người cũng cuộn tròn lại.
Ôn Dĩ Ninh lấy thuốc đổ ra, thấy anh nhắm mắt lại, màu da của anh vốn đã trắng, hiện tại được đèn giường chiếu lên lại càng hiện ra nhợt nhạt. Đường Kỳ Sâm hơi nhíu mày, vặn thành một nếp gấp rất nhạt. Hô hấp của anh có chút khó khăn, có thể là bị khó thở, anh lại hơi đẩy chiếc chăn xuống dưới cổ.
Ôn Dĩ Ninh đặt thuốc và cốc nước lên mặt bàn, “Vậy anh nhớ uống.”
Đường Kỳ Sâm lặng lẽ mở mắt, nhìn cô. Trong con ngươi phủ một tầng xám xịt mơ hồ, lúc chăm chú nhiệt độ bên trong cũng như đang tăng lên. Ôn Dĩ Ninh nhìn anh hai giây, sau đó chậm rãi dời tầm mắt, đứng thẳng lưng muốn đi.
“Tôi khó chịu.” Đường Kỳ Sâm khàn giọng nói.
Ôn Dĩ Ninh nghiêng đầu, thấy biểu hiện của anh hơi khác lạ, liền đi đến bên giường, mu bàn tay đặt trên trán anh, trái tim hơi nhói, “Đường Kỳ Sâm, anh phát sốt rồi.”
Bàn tay mịn màng lại mát lạnh của cô gái nhỏ áp trên tầng da thịt nóng bỏng của anh, tựa nhưu khát vọng được uống nước lạnh giữa mùa hạ bỏng rát được thỏa mãn. Đường Kỳ Sâm nắm lấy cổ tay Ôn Dĩ Ninh không cho cô dời đi, sau đó áp mặt mình vào lòng bàn tay cô, đôi mắt cũng nhẹ nhàng khép lại.
Sau đó giọng nói vô cùng suy nhược mê man vang lên, “....... Sau này nhớ phải nghe điện thoại.”