Hẹn Gặp Lại Nhau Ngày Hoa Nở

Chương 18: Chương 18: Phiên ngoại chuyện xưa 3




Dịch: CP88

Thời gian này Ôn Dĩ Ninh đều đến nấu cơm cho Đường Kỳ Sâm. Đổi lại thành toàn bộ những món ăn có lợi cho dạ dày, Đường Kỳ Sâm đúng là bị cô nuôi càng ngày càng giống Đường Tăng mặt trắng rồi. Ngày chủ nhật, Ôn Dĩ Ninh nấu cháo gà nấm hương cho anh, vừa ăn vừa nói: “Mai em không đến được.”

Đường Kỳ Sâm đã đưa thìa đến bên miệng, động tác trong thoáng chốc dừng lại: “Có việc?”

Ôn Dĩ Ninh nói: “Em phải đi tìm công ty để thực tập.”

Đường Kỳ Sâm: “Trường học không sắp xếp sao?”

“Có, nhưng hầu hết là những doanh nghiệp ở nơi khác, hơi xa.”

“Vậy em muốn thế nào?”

“Hoặc là gần nhà một chút, hoặc là ở ngay Thượng Hải đi.” Ôn Dĩ Ninh cúi đầu ăn cháo, đôi đồng tử xoay một vòng, trong câu nói để lại chỗ trống.

Đường Kỳ Sâm nghe xong không nói gì.

“Anh nhớ phải ăn đúng giờ.” Ôn Dĩ Ninh nhẹ giọng dặn dò.

Đường Kỳ Sâm đặt bát xuống, “Em phải tự chăm sóc lấy mình.”

Ôn Dĩ Ninh rất có khí thế của nữ hiệp giang hồ, “Em là một viên gạch của Xã hội Chủ nghĩa, nơi nào cần sẽ lăn xả không tiếc mình(*).”

(*) Từ một câu nói của Mao chủ tịch

Đường Kỳ Sâm cười, lại hỏi: “Em là con một hả?”

“Còn có một cô em gái, học lớp mười.” Ôn Dĩ Ninh cười hì hì: “Kết quả học tập tốt hơn em, có thể sau này sẽ trở thành học muội của anh.”

Nói đến người thân, ánh mắt của cô trở nên rạng rỡ đầy sức sống.

Đường Kỳ Sâm lại hỏi: “Em làm thêm nhiều như vậy, không thấy mệt hả?”

Hớn hở trên khuôn mặt nhỏ của Ôn Dĩ Ninh dần thu lại, cụp mắt, nhu thuận nói: “Em gánh vác được.”

Có vài phút im lặng, sau đó Đường Kỳ Sâm nhẹ giọng nói: “Vẫn là cô gái nhỏ, đối xử tốt với mình một chút.”

Câu nói này, khiến nước mắt Ôn Dĩ Ninh không kiềm chế được chảy ra.

Cô nắm chặt chiếc thìa trên tay, Đường Kỳ Sâm là một người đàn ông tỉ mỉ, toàn bộ những đồ dùng trong bếp trước khi Ôn Dĩ Ninh đến đều mới tinh, đến cả thìa và đôi đũa đều làm bằng bạc.

Ánh sáng bạc từ chiếc thìa dần biến thành vệt nước mắt mơ hồ.

Ôn Dĩ Ninh nghẹn ngào: “Ừm.”

Đôi con ngươi nhàn nhạt của Đường Kỳ Sâm nhìn cô chăm chú, nhìn cô gái trước mặt gắt gao kìm nén lại nức nở. Cô không còn dư lại nhiều dũng khí để gia cố cho trái tim vốn đã muốn dang rộng cánh bay đi. Cô có thể chịu được hiện thực khổ sở, mệt nhọc khổ cực, nhưng lại không thể chống đỡ được một người đàn ông ít nói lời ôn nhu.

Đường Kỳ Sâm im lặng đưa khăn giấy cho cô, để cho cô một phần không gian riêng, mà hành động nhỏ này đã triệt để chọc thủng tầng chắn cuối cùng vốn đang chặn lại dòng cảm xúc.

Đầu tiên là nghẹn ngào, sau đó trở thành nức nở, cuối cùng lệ rơi đầy mặt.

Trên mặt Đường Kỳ Sâm ba phần là thương xót, năm phần trầm mặc, còn hai phần nữa là thứ cảm tình đến chính anh cũng không thể nói rõ.

“Nếu có phiền phức gì thì có thể đến tìm tôi, bất cứ lúc nào.”

Có thể khiến cho Đường Kỳ Sâm mở miệng nói ra lời vàng ý ngọc không phải dễ dàng, chưa bao giờ dễ dàng hứa hẹn, lần này thật sự là tâm bất do kỷ(*).

(*) không thể kiểm soát lý trí, hành động không xuất phát từ ý định ban đầu

Lời vừa dứt, Ôn Dĩ Ninh đã nhào vào lồng ngực anh.

Trên người cô gái có mùi hương thanh đạm, cô bắt đầu khóc nức nở.

Nước mắt làm ướt đẫm tầng vải mỏng, giống như còn thấm cả vào da thịt anh. Không biết có phải do ảo giác của chính mình hay không, Đường Kỳ Sâm còn cảm giác được ấm áp và xúc động.

Lát sau, anh thở nhẹ một hơi, bàn tay đặt trên lưng cô vỗ nhè nhẹ: “Niệm Niệm, ngoan nào.”

Ôn Dĩ Ninh ôm thắt lưng anh, giống như đứa bé trôi dạt thật lâu cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng từ ngọn đèn hải đăng.

Đường Kỳ Sâm kiên nhẫn vỗ lưng cô, lại giống như vỗ về an ủi.

Ôn Dĩ Ninh càng khóc dữ hơn: “Vì sao lại tốt với em như vậy?”

Đường Kỳ Sâm im lặng, lúc mở miệng giọng nói đã khàn khàn, “Hai ta có duyên.”

Sau câu nói đó, Ôn Dĩ Ninh đã cho rằng quan hệ của hai người tiến thêm một bước nữa.

Cô bắt đầu chạy đôn chạy đáo tìm công ty thực tập, tối tăm mặt mũi chọn lựa, lại bận rộn gửi CV đi, nhưng chỉ cần có thời gian thì nhất định sẽ đến làm cơm cho Đường Kỳ Sâm. Cô gái này hầu hết thời gian trong ngày đều là vui vẻ nhiệt huyết, xinh đẹp rực rỡ, đứng trước mắt giống như một mặt trời nhỏ.

Dạ dày Đường Kỳ Sâm đã hoàn toàn khỏe lại, nhưng chỉ cần cô gửi tin nhắn thì đều về nhà ăn cơm.

Ngày hôm đó, về nhà hơi sớm.

Ôn Dĩ Ninh đang ở trong phòng bếp rán cá, điện thoại đặt bên cạnh chỉnh âm lượng lớn nhất, từ chiếc điện thoại phát ra một giọng hát nam: “Vẫn còn nhớ, em nói trên thế gian này có vô vàn điều tươi đẹp, chỉ là rất dễ dàng biến thành một cái thoáng qua........”

Năm giờ hơn, bầu trời ngoài cửa sổ chậm rãi chuyển mình, ánh nắng chiều phủ lên toàn bộ khung cảnh từng vòng ánh sáng nhàn nhạt dịu dàng.

Mà bóng lưng xinh đẹp của Ôn Dĩ Ninh chính là đóa hoa xinh đẹp nhất bên trong tầng tầng lớp lớp vòng sáng kia.

Đường Kỳ Sâm đứng ngoài cửa rất lâu, điện thoại trong tay giơ lên.

Ôn Dĩ Ninh quay đầu lại, bị anh dọa giật nảy mình. “Sao anh không lên tiếng gì vậy! --------- Này này, quay cái gì thế?”

Đường Kỳ Sâm cười cười, cúi đầu lưu video lại, cũng không giấu diếm: “Quay em nấu ăn.”

“Có cái gì hay mà quay.” Ôn Dĩ Ninh lấy cá ra đĩa.

“Lưu lại coi như sách dạy nấu ăn, sau này không có em ở đây thì cũng có thể tự mình học rồi làm theo.”

Ôn Dĩ Ninh xì một cái, “Anh mà xuống bếp em cũng theo họ anh luôn.” Cô đột nhiên dừng lại động tác trong tay, nghiêng đầu nhìn anh: “Em có thể nấu cơm cho anh thật lâu nữa.”

Đường Kỳ Sâm không kịp nghĩ nhiều, cười hỏi: “Bao lâu hả?”

“Đến khi nào anh ăn chán mới thôi.” Ôn Dĩ Ninh nghiêm túc đáp, không chút biến sắc quăng vấn đề lại cho anh.

Đường Kỳ Sâm hiểu được, nụ cười bên ngoài vẫn nhàn nhạt, nhưng sóng lòng bên trong đã cuộn trào.

Ôn Dĩ Ninh rửa sạch tay, sau đó đi đến trước mặt anh, “Anh sẽ chán chứ?”

Đường Kỳ Sâm còn chưa trả lời, cô gái đã kiễng chân, đặt lên má anh một cái hôn thật nhẹ.

“Mùi vị như vậy, anh sẽ chán chứ?”

Xét về phương diện tình cảm, Đường Kỳ Sâm là một người đàn ông rất vô vị, qua 31 cái xuân xanh, chính thức yêu đương cũng chỉ có một lần là khi đi học ở Mỹ, từng hẹn hò với một cô gái da trắng, nhưng chưa đến hai tháng thì kết thúc một cách chóng vánh. Bởi trường học cách nhau quá xa, việc học của mỗi người đều bận rộn. Đến tận bây giờ Đường Kỳ Sâm cũng không nhớ rõ số lần bọn họ nắm tay, đã xem được bao nhiêu bộ phim, thậm chí ngay cả một chút ấn tượng về một cái hôn môi nào đó cũng không có.

Ít đến đáng thương.

Nhưng đêm nay, tại thời khắc này, anh không thể không thừa nhận bản thân có một cái nháy mắt muốn chạy trối chết.

Cảm giác rung động đã rất lâu không gặp tựa như mũi tên đã lắp vào cung, lại sợ hãi không dám thả tay.

- ------

Ôn Dĩ Ninh bận rộn tìm nơi thực tập, Đường Kỳ Sâm bắt đầu bận rộn hạng mục đấu thầu của công ty, bận rộn khơi thông các mối quan hệ, toàn bộ nhân viên trong công ty đều ở trạng thái cực kỳ căng thẳng.

Suốt một tháng, số lần anh về nhà có thể đếm trên đầu ngón tay, nhiều lần dạ dày đau không chịu được cũng chỉ có thể vùi người trên ghế sô pha nhắm mắt giải lao. Trợ lý thật sự không dám lơ là tình trạng sức khỏe của anh, báo cáo với hai vị trưởng bối của Đường gia, ngay ngày hôm sau mẹ Đường liền dẫn theo bác sĩ gia đình, lực lượng cực kỳ hoành tráng tiến vào tòa cao ốc Từ Gia Hối(*).

(*) Tòa nhà này có khu mua sắm Từ Á Hối, nằm tại Thượng Hải

Hiện tại tòa nhà đặt trụ sở của Á Hối là Trung tâm Tài chính Thượng Hải, hoặc khi trước là Từ Gia Hối, hoặc là khi đó Bính Bính vốn muốn để vậy..

Mẹ Đường một thân phong thái khoan thai cao quý, rất có nét khí phách của vị Thái hậu thời cổ đại, sau khi giám sát con trai uống xong canh mới dời mắt đi, nói: “Đừng làm mình cực khổ quá, có khó khăn gì thì cứ nói với ba con.”

Đường Kỳ Sâm đắp một chiếc khăn nhung trên bụng, mệt mỏi nói: “Gần xong rồi, đợi kết thúc sẽ về nhà ăn cơm với ông bà nội.”

Mẹ Đường nói: “Không cần đợi, liền hôm nay luôn đi. Hôm nay đám con cháu đều về, con về Thượng Hải lâu như vậy rồi, còn vắng chỗ nữa sẽ khó ăn nói.”

Đường Kỳ Sâm đẩy người lên, mở lịch trình của ngày hôm nay ra, xóa một cái xã giao, thuận theo bà.

Đường gia là một gia tộc lớn, anh chị em đông đảo, lĩnh vực nào cũng có vài người làm to. Gia đình tụ họp xác định địa điểm là tại Đông Giang phủ, Đường Kỳ Sâm khoác chiếc áo bành tô, là người đến cuối cùng. Vừa vào, hai tay liền ôm quyền tạ lỗi, “Xin lỗi nhé, đến muộn rồi.”

Một cô em họ xinh đẹp cười rộ lên: “Vậy thì nhận phạt ba chén rượu.”

Người anh họ lớn hơn một chút ngồi cạnh cô ấy nói: “Em dám rót rượu cho anh ấy? Không sợ bác gái lườm chết sao?”

Trợ lý cũng đã quen thuộc với bọn họ, cản lại: “Rượu của Đường tổng để tôi uống thay ngài ấy đi.”

“Khoan đã.” Đường Kỳ Sâm lên tiếng: “Người mình không cần làm cái này.” Sau đó giả vờ nghiêm mặt lại, đáp lời cô em họ: “Hôm qua anh còn ăn cơm với lão tổng của em đấy, nếu em muốn đến núi tuyết chụp ảnh mùa hạ thì anh nói với vị ấy một tiếng là được rồi.”

Cô em họ á một tiếng, “Đường ca ca lại bắt nạt kẻ yếu. Không uống rượu thì cũng phải uống nước trái cây đi chứ.”

Sau phần mở màn náo nhiệt, tiệc tối bắt đầu.

Ăn được một nửa, trợ lý từ nhà vệ sinh trở về ghé vào tai anh nói: “Đưởng tổng, tôi nhìn thấy Ôn tiểu thư.”

Đường Kỳ Sâm tiếp tục uống hai thìa canh, sau đó mới đặt thìa xuống.

Bởi vì tối nay nhàn rỗi nên Ôn Dĩ Ninh qua đây làm mấy công việc lặt vặt, đi loanh quanh trong nhà bếp. Một tay xách thùng nước, mùa đông lạnh tê tái chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay.

Lúc Đường Kỳ Sâm gọi Niệm Niệm, Ôn Dĩ Ninh hơi ngây ra, sau đó mặt mày rạng rỡ, cười tươi rói đáp lại anh:

“Đường lão bản!”(*)

(*) Thật ra Đường lão bản chính là Đường tổng haha, chỉ là cảm thấy lão bản thân thiết hơn một chút nên trong cái phiên ngoại này ta để vậy. Trong truyện có một lần Sâm ca bắt Niệm Niệm gọi Đường tổng, có thể thật sự là vì muốn Niệm Niệm gọi cái danh Đường lão bản thân thiết này, hoặc có thể không phải, ta cũng không biết nữa hahaha

Đường Kỳ Sâm hơi nhíu mày, hỏi: “Em ăn cơm chưa?”

Ôn Dĩ Ninh cười hì hì.

Yên lặng trong chốc lát, Đường Kỳ Sâm vẫy tay gọi cô qua: “Lại đây.”

Gia đình tụ tập không tiện dẫn người vào, anh đưa Ôn Dĩ Ninh vào một phòng bao khác rồi nói: “Ăn cơm.”

Ôn Dĩ Ninh: “Vậy còn anh?”

Đường Kỳ Sâm nói: “Tôi còn chưa rời đi được.”

Ôn Dĩ Ninh hiểu: “Phiếu cơm dài hạn.”

Đường Kỳ Sâm cười cười, “Ăn đi.” Rồi rời đi.

Đám con cháu thích náo nhiệt, tụ tập lại càng thêm ồn ào huyên náo, Đường Kỳ Sâm thi thoảng nâng cổ tay nhìn thời gian. Trợ lý đứng bên cạnh, nhẹ giọng thăm dò: “Đường tổng?”

Đường Kỳ Sâm nói: “Cậu lái xe của tôi đi đưa Ôn tiểu thư về trường trước đi.”

Trợ lý tuân lệnh, yên lặng rời khỏi căn phòng. Chỉ là không bao lâu đã thấy quay lại, thấp giọng báo cáo: “Đường tổng, Ôn tiểu thư đã về trước rồi.”

Đường Kỳ Sâm không để ý lắm, ừm một tiếng coi như đã nghe thấy. Lại cùng đám con cháu chơi một lúc nữa, mười giờ tối đoàn người mới tấp nập ra về.

Hai cô con gái nhỏ của bác hai trong nhà Đường Kỳ Sâm là đại minh tinh, công ty sắp xếp cho quản lý và vệ sĩ đi theo. Đường Kỳ Sâm đi cuối cùng, mọi người ai cũng đều biết anh không thích lộ mặt trên báo. Mười lăm phút sau, cả đoàn lớn chỉ còn lại mấy người chị em có quan hệ tốt, vừa nói vừa cười chào tạm biệt.

Trợ lý đứng cạnh Đường Kỳ Sâm đột nhiên thốt lên: “Ồ? Là Ôn tiểu thư.”

Đường Kỳ Sâm nâng mắt lên nhìn, thấy được Ôn Dĩ Ninh đứng bên kia đường chờ xe bus.

Trợ lý cao giọng gọi: “Ôn tiểu thư.”

Mấy người khác còn chưa về nghe được thì đồng loạt nhìn sang, Ôn Dĩ Ninh cũng ngẩn ra, bị bọn họ nhìn có chút bối rối.

“Đường ca ca, không định giới thiệu một chút sao?” Có người nói.

Đường Kỳ Sâm: “Niệm Niệm, qua đây.”

Chờ khi Ôn Dĩ Ninh đến gần, anh rất tự nhiên giới thiệu: “Cô ấy là Ôn Dĩ Ninh.”

Cô em họ vừa lên tiếng oa một tiếng, trong mắt lộ ra kinh ngạc, sau đó cười hì hì đưa tay ra: “Xin chào! Mình là Phù Quả.”

Tuổi tác hai người xấp xỉ nhau, nhưng Ôn Dĩ Ninh vẫn không tự chủ được đứng về sau Đường Kỳ Sâm.

Phù Quả tươi cười nói, “A giao lần trước đằng ấy gửi dùng rất tốt đó!”

Ôn Dĩ Ninh lại ngẩn ra, phản ứng lại: “Bạn là Quả Quả?” Người đặt hàng siêu tốc độ.

Phù Quả cười ha ha, “Trúng phóc.”

Vậy là, Ôn Dĩ Ninh cái gì cũng đã hiểu.

Sau khi mọi người đều ra về, cô mới xoay người, trừng mắt nhìn Đường Kỳ Sâm.

Đường Kỳ Sâm rất bình tĩnh đón lấy ánh mắt của cô, “Người quen mà, giúp đỡ chuyện làm ăn.”

Vừa dứt lời, Ôn Dĩ Ninh đột nhiên nhào tới.

Đường Kỳ Sâm đứng không vững, theo bản năng ôm lấy eo cô.

Trái tim và cả cơ thể, giống như trong khoảnh khắc được lấp đầy.

***

Bát Bát: Thay mặt team cái bang sau Tết cảm ơn Tholonglanh muội muội đã ủng hộ tiền cho Bát mua chương và tặng quà tác giả, chương truyện này coi như phần đáp lễ nho nhỏ hehe, yêu thương rất nhiều nè:*:*:*

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.