Dịch: CP88
Giang Liên Tuyết cúp điện thoại, sau đó chụp một tấm ảnh gửi qua.
Một cái thùng giấy lớn mở ra, bên trong có năm, sáu cái hộp đóng gói, hai cái đã bị Giang Liên Tuyết mở ra, chiếc túi kẻ caro đặt trên ghế sô pha, Ôn Dĩ Ninh nhìn kỹ một chút thì nhận ra đây là mẫu mới ra mùa xuân năm nay. Giang Liên Tuyết mới chỉ tra thử một cái chứ chưa tổng hợp cả đám túi trong đó. Tính toán một chút, một cái thùng mười mấy vạn cứ như vậy được đưa đến cửa.
Giang Liên Tuyết còn ở đầu bên kia chất vấn: “Không phải là cậu ta ăn con rồi đó chứ!”
Nhà vệ sinh có người mở cửa đi vào, Ôn Dĩ Ninh vội tắt chế độ rảnh tay, nhỏ giọng nói: “Không phải, không phải!”
“Vậy vì sao cậu ta lại đưa nhiều túi về đây thế này, con nói cái gì kích thích đến cậu ta phải không?!”
Ôn Dĩ Ninh trong giây lát mờ mịt, “Con đâu nói gì đâu.”
Cô ra ngoài có hơi lâu, sau khi trở lại phòng bao, Phó Tây Bình lập tức nhường chỗ: “Mới có mấy phút thôi mà đã có người nhấp nhổm không thể ngồi yên rồi. Sao hả? Ghế này của em có gai bên dưới sao? Nói anh đó Đường Kỳ Sâm!”
Đường Kỳ Sâm hỏi: “Còn chưa thua đủ?” Sau đó đặt lá bài cuối cùng xuống, thắng con tám bích của cậu ta, Phó Tây Bình ách một tiếng, ném chiếc bật lửa về phía anh, “Có thể thấy được không thể nói xấu người khác.”
Thẻ đánh bạc đã thắng gần đủ, Đường Kỳ Sâm phất phất tay ra hiệu cho người bên cạnh thay vị trí cho anh. Anh đi về phía Ôn Dĩ Ninh, “Đừng để ý cậu ta, cái miệng đó rất khiếm khuyết.”
Ôn Dĩ Ninh cực kỳ bất đắc dĩ nói: “Anh gửi cho mẹ em nhiều túi xách như vậy làm gì?”
“Nhận được rồi?”
“Dọa sợ bà ấy, còn tưởng em ở bên ngoài làm chuyện xấu gì rồi.” Ôn Dĩ Ninh vẫn không hiểu rõ lý do là vì sao.
“Không có chuyện xấu, đều là chuyện tốt cả.” Đường Kỳ Sâm cười cười, “Không cần biết là dì Thúy dì Lục hay dì Hồng, sau này sẽ không có ai dám ở trước mặt bà khoa tay múa chân nữa.”
Ôn Dĩ Ninh lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, lúng túng hồi lâu mới cố vuốt thẳng xong cái lưỡi: “Anh, anh. Lão bản anh.....”
Đường Kỳ Sâm đưa tay vòng về sau gáy cô, khẽ dùng sức một cái liền ấn đầu cô đến bên vai mình. Cánh môi anh nhẹ nhàng đặt hờ bên tóc cô, tiếp lời: “Lão bản yêu em.”
Ôn Dĩ Ninh được đút cho một thìa đường, tế bào toàn thân đều là ngọt.
“Làm gì làm gì đấy!” Một người bàn cầm mic đứng cách đó không xa rống: “Ném thức ăn cho chó đấy à? Có suy nghĩ cho Tây Bình không vậy? Kỳ Sâm anh cũng đủ tàn nhẫn nha.”
Phó Tây Bình bắt chéo chân đánh bài, nghe được thì vô cùng không hài lòng, “Lư Đình Nam tên nhóc nhà ngươi có câm miệng được không? Muốn kéo lão tử cùng chết à! Niệm Niệm, ném đi, cứ ném vào anh đây này, có bao nhiêu thức ăn cho chó cứ ném hết lên đầu anh!”
Chỗ này đều là đàn ông trên ba mươi, thả lỏng tinh thần vẫn có thể trở nên ngang tàng ngông nghênh, Đường Kỳ Sâm quen rồi, nắm tay Ôn Dĩ Ninh rồi nói: “Không thích thì chúng ta về nhà.”
Ôn Dĩ Ninh nói không sao. Chính xác là cô cũng không muốn dập tắt hào hứng của Đường Kỳ Sâm. Hành động đêm nay của anh cũng được xem như là chính thức dẫn cô tiến vào cái vòng tròn này, Ôn Dĩ Ninh cũng không muốn lưu lại cho bọn họ ấn tượng là một cô gái hẹp hòi khác người.
Phó Tây Bình cũng không đánh bài nữa, cười đi về phía Ôn Dĩ Ninh: “Đừng sợ, sau này đến thêm mấy lần nữa rồi em sẽ hiểu con người của bọn họ. Nhiều lắm cũng chỉ là thêm mấy phần cầm thú thôi, một người duy nhất không bằng cầm thú ở đây chính là vị Đường lão bản bên cạnh em rồi.”
Đường Kỳ Sâm cười nhẹ mắng một câu, ngày hôm nay anh cũng có chút khác ngày thường, vẻ nghiêm túc lạnh lùng nhạt đi mấy phần, nhường chỗ cho lười biếng an nhàn lên sân, ngược lại có thêm mấy phần lưu manh mà không thô tục.
Phó Tây Bình nói: “Dĩ Ninh, đi, đi chọn mấy chai rượu với anh.”
Ôn Dĩ Ninh mím mím môi, liếc nhìn Đường Kỳ Sâm.
Cái ánh mắt này của cô khiến Đường Kỳ Sâm hết sức thỏa mãn, vỗ nhẹ mu bàn tay cô, “Đi đi, muốn ăn cái gì thì nói cậu ta mua cho.”
Ôn Dĩ Ninh đi theo Phó Tây Bình ra khỏi phòng bao, trên hành lang phủ một tấm thảm trải dày dùng để chống ồn, bước chân giẫm lên mềm mại mà nhẹ nhàng. Mấy anh chàng phục vụ anh tuấn cao gầy tình cờ đi qua nhìn thấy Phó Tây Bình đều sẽ cung kính cúi chào: “Chào Phó tổng.”
Phó Tây Bình đều cười hiền hòa đáp lại, nếu là phục vụ nữ thì nụ cười sẽ càng vui vẻ hơn. Đi một đoạn đường như thế, rất có cảm giác cưỡi ngựa đi trong mùa xuân. Ôn Dĩ Ninh cũng đoán được anh ta rủ mình cùng đi chọn rượu chỉ là muốn khéo léo kéo cô ra đây, hẳn là có lời muốn nói.
Quả nhiên sau đó anh ta đưa cô lên sân thượng, “Trong đó chán muốn chết, ở đây hóng gió tự nhiên.”
Phó Tây Bình chống khuỷu tay lên lan can, ngậm điếu thuốc chưa châm trong miệng, một hồi sau mới lên tiếng: “Dĩ Ninh, em có thể đến với Đường Kỳ Sâm, anh biết cũng là không dễ dàng gì. Hiện tại nhắc lại những chuyện trong quá khứ đã không còn ý nghĩa gì nữa, có chút sát phong cảnh. Nhưng anh nghĩ vẫn nên giải thích với em một chút.”
Ôn Dĩ Ninh yên lặng nhìn về phía anh ta, cũng không có gì kiêng kỵ hay lảng tránh.
Phó Tây Bình nói: “Năm đó anh đến chỗ Kỳ Sâm trêu chọc anh ấy có phải đối xử tốt với em là vì nguyên nhân khác hay không. Anh ấy bị anh làm cho phát phiền mới qua loa thừa nhận cho xong chuyện. Kỳ thực anh còn nhìn ra anh ấy sắp nổi giận vì anh cứ luyên thuyên không ngừng rồi, sau đó trùng hợp thế nào cửa không mở, em lại đứng ngoài nghe được. Em xem, hiểu lầm gây ra náo loạn lớn như vậy, cũng khiến em cảm thấy uất ức. Chuyện này là anh không đúng, anh và anh ấy lớn lên với nhau từ nhỏ nên mới không biết giữ mồm giữ miệng, không ngay ngắn nghiêm túc. Sau đó gần nửa năm anh ấy không thèm đoái hoài gì đến anh, còn nói bát tự của anh và anh ấy quá xung khắc, muốn đi Ngũ Đài Sơn mời một vị đạo trưởng về làm phép xua đuổi ma quỷ.”
Ôn Dĩ Ninh mỉm cười, cũng dựa vào lan can, tầm mắt rơi xuống cảnh đêm của bến Thượng Hải.”
“Suốt mấy năm nay anh chưa từng thấy Kỳ Sâm được vui vẻ như thế. Con người anh ấy quá giỏi thu liễm cảm xúc, thiệt thòi cho em phải cố gắng hiểu cho anh ấy, ở cái vị trí này, thật sự là không dễ dàng. Cũng mong em chăm sóc cho anh ấy nhiều hơn.” Phó Tây Bình rất thẳng thắn, đôi ba câu liền đem toàn bộ ý tứ của mình truyền đạt xong.
Từ nơi hai người đứng nhìn ra có thể thấy cảnh đêm của đoạn sông Hoàng Phố phồn hoa nhất. Ánh đèn cao xa, trời trong trăng sáng. Ngẫu nhiên sẽ có tàu thủy chạy trên sông, đèn màu ôm lấy thân thuyền, vận tốc chầm chậm, giống như đang phiêu theo ngọn lửa năm xưa.
Ôn Dĩ Ninh thu lại tầm mắt, nhìn Phó Tây Bình rồi cười cười: “Tây Bình ca, anh không cần nói xin lỗi nữa, khi đó em đúng là oan ức, nhưng không phải bởi vì nguyên nhân này. Khi em còn trẻ tính tình rất bướng bỉnh, làm gì cũng thẳng đuột như ruột ngựa, còn tùy hứng đến mức thích khăng khăng theo suy nghĩ của mình, suy bụng ta ra bụng người. Đó cũng là khuyết điểm của em, hơn nữa khi đó lão bản, lão bản anh ấy......”
Ôn Dĩ Ninh dừng lại một chút, thở nhẹ ra một hơi, “Đúng như anh nói, anh ấy quá thu liễm rồi, cũng quá chậm chạp, suy nghĩ lại khó đoán. Năm đó em quá nóng nảy, không có một chút kiên nhẫn, đoán cũng không đoán được.”
Xét đến cùng, vết thương và hiểu lầm tạo thành đều là do mỗi bên đều quá cứng nhắc với suy nghĩ bản thân, không chịu thử suy xét những nguyên nhân khác. Lời nói của người ngoài có khó nghe thế nào cũng không phải là mấu chốt. Một không đủ dứt khoát, một không nghe lọt bất cứ một lời giải thích nào, kết cục cuối cùng cho đoạn tình cảm cũ chỉ có thể là một đao hung hăng chặt đôi.
Thời gian đã qua thật lâu, gương vỡ lại lành.
Hai người họ rốt cuộc đã vượt qua từng ấy khổ sở phiền đau của hồng trần, cuối cùng cũng chỉ có chính họ là người trong cuộc mới hiểu được.
Phó Tây Bình hiểu rõ ràng ý của cô, có thể thấy được cô đúng là đã lý trí suy xét xong cả rồi.
Hơn mười giờ, Đường Kỳ Sâm vẫn mang theo Ôn Dĩ Ninh đi trước. Vừa lên xe, điện thoại của Giang Liên Tuyết gọi tới, bà ấy nói những chiếc túi kia đều đã gói lại hết rồi, điền địa chỉ của Ôn Dĩ Ninh, ngày mai sẽ mang đi gửi chuyển phát nhanh.
Ôn Dĩ Ninh nói: “Được rồi, địa chỉ gửi vào wechat cho mẹ, gửi qua Thuận Phong(*) đi.”
(*) cũng là công ty giao hàng nhanh như Viettel Post, Giao Hàng Nhanh bla blo thôi
“Vậy nhớ trả tiền chuyển phát nhanh cho mẹ. Bạn trai con gây chuyện, đừng hòng nghĩ mẹ phải nhả ra tiền.” Giang Liên Tuyết vô cùng nhuần nhuyễn bày ra cái tính tình chanh chua lại vắt chày ra nước, sau đó thuận miệng hỏi: “Con đang ở đâu?”
Ôn Dĩ Ninh dùng tay che loa điện thoại, “Bên ngoài.”
Giọng của Giang Liên Tuyết nhất thời vút lên: “Bên ngoài nào? Ôn Dĩ Ninh kia, mẹ đã dặn con cái gì hả? Đừng có mà nghe tai này lọt tai kia! Nếu thật có cái gì nhất định phải bắt cậu ta đeo bao cao su, đừng có mà ngu ngốc đi uống thuốc tránh thai!”
Giọng của bà quá lớn, trong xe cũng chỉ có từng ấy không gian, Đường Kỳ Sâm không thể không nghe thấy.
Lục phủ ngũ tạng của Ôn Dĩ Ninh đều muốn nhảy lên, vô cùng bất đắc dĩ, vô cùng không biết phải trả lời bà như thế nào.
Đúng lúc này, Đường Kỳ Sâm đưa tay qua, “Đưa tôi, để tôi nói chuyện với bác.”
Ôn Dĩ Ninh hạ giọng nói với đầu bên kia: “Mẹ có thể không nhắc đến chuyện này nữa được không? Người ngồi ở ngay cạnh con đây, anh ấy muốn nói chuyện với mẹ.”
Giang Liên Tuyết vừa rồi còn hùng hổ la hét bên kia điện thoại nhất thời đình chiến, nhưng lại rất sĩ diện không phục cái từ “sợ” này, cứng miệng chống đỡ, “Mẹ mới không nói với cậu ta, chỉ nhỏ hơn mẹ có chút tuổi thì có gì mà nói? Không nói không nói!”
Bắn ra một tràng, sau đó không chút lưu tình cúp máy.
Ôn Dĩ Ninh khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm, lại quay sang áy náy nói với Đường Kỳ Sâm: “Tính tình mẹ em là vậy đấy, tuy độc mồm độc miệng nhưng lại rất tốt. Bà ấy chỉ hơi thẳng thắn thôi, anh đừng để bụng.”
Đường Kỳ Sâm mỉm cười, sắc mặt vẫn rất trầm tĩnh, nói: “Là tôi không suy nghĩ chu toàn, lẽ ra phải đi một chuyến tự mình chào hỏi.”
Trái tim Ôn Dĩ Ninh mềm nhũn, câu nói này của Đường Kỳ Sâm quá có nội hàm, căn bản đã vượt qua cái định lực của cô rồi.
Cô nghĩ không ra, cái đề tài này cũng không biết phải tiếp lời thế nào.
Đường Kỳ Sâm đánh mắt nhìn cô, “Làm sao thế?”
Ôn Dĩ Ninh lắc đầu, chuyển chủ đề về trên người Giang Liên Tuyết, “Mẹ sinh em khi chưa đến 19 tuổi.”
Đường Kỳ Sâm bật cười, “Chẳng trách.” Nghĩ đến câu “chỉ lớn hơn vài tuổi”, cảm thấy cũng không sai.
“Ba em thì sao?”
“Mất lâu rồi.” Tiếng của Ôn Dĩ Ninh nhỏ đi, bàn tay đặt trên đùi cũng vô thức siết chặt.
Đường Kỳ Sâm ôn hòa nói: “Tôi nhớ em còn có một người em gái.”
Đề tài này là cô bắt đầu trước, ngữ khí của Đường Kỳ Sâm rất tự nhiên, câu hỏi phát ra cũng chỉ là mấy vấn đề bình thường. Những chuyện này Ôn Dĩ Ninh chưa bao giờ chủ động nói với anh, khi trước Đường Kỳ Sâm không hỏi, cũng không nghĩ nhiều, cô đồng ý nói, anh cũng nguyện ý nghe. Sau khi ở bên nhau một thời gian Đường Kỳ Sâm có thể cảm giác được Ôn Dĩ Ninh đối với vấn đề này vẫn có tâm lý phòng bị rất chặt chẽ. Gần như là dựng lên một vòng bảo hộ nhốt kín mình trong đó, im hơi lặng tiếng.
Không có gì bất ngờ, cô không trả lời.
Đường Kỳ Sâm cũng không truy hỏi, vỗ nhẹ cánh tay cô rồi chậm rãi nói: “Thắt chặt dây an toàn, tôi bắt đầu cho xe chạy đây.”
Ôn Dĩ Ninh không nhúc nhích.
Đường Kỳ Sâm liền mở dây an toàn của mình, sau đó nghiêng người rướn qua ghế phụ giúp cô cài lại, cùng tiếng “cạch” rất nhỏ vang lên, Ôn Dĩ Ninh lên tiếng: “Em gái em mất rồi.”
Động tác của Đường Kỳ Sâm hơi dừng lại.
“Tự sát, từ tầng sáu nhảy xuống.” Tốc độ nói rất chậm, từng chữ từng chữ như móc ra từ cuống họng, cô lại nói: “Bệnh trầm cảm.”
Nói xong mấy chữ này, Ôn Dĩ Ninh giống như đã nhịn thở rất lâu, cả khuôn mặt trắng bệch không còn một giọt máu. Cô như một miếng bọt biển hút nước dùng tốc độ chóng mặt chìm xuống, trạng thái biến hóa vô cùng rõ ràng, ánh mắt mờ mịt không có tiêu cự.
Đường Kỳ Sâm bắt lấy tay cô, thoáng dùng sức, “Niệm Niệm.”
Ba hồn bảy vía của Ôn Dĩ Ninh trong phút chốc thức tỉnh, chậm rãi hồi hồn.
Cô nhìn sang Đường Kỳ Sâm, ánh mắt vẫn còn giãy dụa trong mơ hồ chưa hoàn toàn thoát ra khỏi, đến hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
Đường Kỳ Sâm không nói gì, vòng tay ôm cô vào ngực, lòng bàn tay ấm áp theo mái tóc cô vuốt nhẹ, “Được rồi, được rồi Niệm Niệm, đều đã qua.”
Không có những lời nói an ủi sáo rỗng, cũng không có ôn nhu săn sóc quá khoa trương. Có đôi lúc, thiện ý hay lòng tốt ngược lại sẽ tăng thêm áp lực cho người khác. Bởi vì phần lớn những đau khổ khốn cùng đều không thể san sẻ đi, bạn không thể nào hiểu được tâm tình của người trong cuộc, cũng không thể hoàn toàn hiểu rõ chân tướng sự thật.
Đường Kỳ Sâm ôm cô vào ngực, lấy cảm giác tồn tại cho cô hiểu được mình không lẻ loi bước đi, cũng không cô độc một mình, đoạn đường này vẫn có người nguyện ý cùng cô bước tiếp.
Ôn Dĩ Ninh ngửi được mùi hương thoang thoảng trên quần áo anh, trái tim đều được sưởi ấm. Cô ngẩng đầu lên, trên môi anh nhẹ nhàng hôn liên tiếp mấy cái. Đường Kỳ Sâm cười, “Con gà mổ thóc hả?”
Ôn Dĩ Ninh á một tiếng, dịch môi xuống dưới, trên cằm anh không nhẹ không nặng cắn một cái.
Bởi vì dùng đầu răng nhọn nên dù chỉ dùng chút sức cũng vẫn sẽ rất đau. Nhưng khuôn mặt của Đường Kỳ Sâm không chút đổi sắc, rộng lượng hỏi: “Thoải mái hơn chút nào chưa?”
Ôn Dĩ Ninh từ trong lồng ngực của anh ngồi thẳng lên, khuôn mặt trở về tươi cười ban đầu, tối tăm giữa hai hàng lông mày đã được quét đi hơn nửa.
Thứ hai, nguyên một tuần lễ nhiệt độ cao được ảnh hưởng từ cơn bão ở vùng duyên hải làm cho giảm nhiệt đi không ít, nóng nảy bực bội cũng cùng tiêu tan, sắc trời âm u có mấy phần tiêu điều khi bước qua thu. Tòa tháp trung tâm tài chính thế giới đứng sừng sững giữa những tòa nhà cao ốc xung quanh, trời đất làm nền cho bức tranh, dòng xe cộ nối đôi không dứt giữa mạch thành thị trở thành một buổi thịnh yến lưu động.
Ngày diễn ra cuộc họp giữa năm của Hội đồng quản trị tại tập đoàn Á Hối, bảy giờ ba mươi phút sáng, toàn bộ thành viên hội đồng quản trị và lãnh đạo cấp cao của các ban ngành đi vào phòng hội nghị. Cánh cửa gỗ đỏ đóng chặt, đến cả những công việc đơn giản như thiêm trà rót nước cũng là do chính người phụ trách của phòng hành chính chịu trách nhiệm.
Bàn hội nghị dài được xếp chỗ dựa theo tỷ lệ cổ phần nắm giữ và chức vị. Đường Kỳ Sâm ngồi ghế đầu tiên hàng bên trái cạnh ghế chủ tịch, Đường lão gia tử năm nay hơn 70 tuổi, mấy năm qua tuy vẫn đảm nhiệm chức chủ tịch Hội đồng quản trị, nhưng đã lui về tận hưởng cuộc sống an nhàn, thực quyền trong tay đều chuyển cho Đường Kỳ Sâm, chỉ có một năm hai lần tham gia buổi họp giữa năm và đầu năm của Hội đồng quản trị.
Đường Thư Vanh vẫn là người đức cao vọng trọng được mọi người kính ngưỡng. Ngày thường an nhàn thư thái sống cuộc sống vô lo tự tại của mình, nhưng khi khoác lên người một thân âu phục ngay ngắn, khí thế và uy nghiêm vẫn y nguyên như ban đầu.
Trừ 15 phút ngắn ngủi ăn trưa, trọn vẹn một ngày cửa phòng họp đều khép chặt.
“Em vừa lên chỗ tài vụ ký tên, trùng hợp gặp được trợ lý Kha từ trong phòng họp đi ra, chắc là đi nhà vệ sinh. Sắc mặt anh ấy cực kỳ khó nhìn, thật sự là chưa bao giờ thấy.” Sắp đến giờ tan tầm, đồng nghiệp làm xong công việc ngồi với nhau tranh thủ nói chuyên phiếm.
“Cuộc họp không thuận lợi sao?” Có người hỏi.
“Chắc cũng không đến nỗi.” Có người nói: “Nhưng không phải hạng mục đầu tư hệ thống dẫn đường kia của tập đoàn vẫn không được thông qua sao? Có phải lần này lại bị bác bỏ rồi không?”
“Ôi, các chị không nghe nói gì à? Em trai của Đường tổng muốn tranh giành gia sản với ngài ấy đấy.”
“Thôi đi, Đường Diệu có Minh Diệu rồi, bản thân mình cũng đã tiền đồ thênh thang, tranh làm cái gì cho nhọc lòng!”
“A. Cũng đúng.”
Những mẩu chuyện vụn vặt này Ôn Dĩ Ninh nghe tai trái rồi lại lọt qua tai phải. Nhưng cuộc họp này mở thật sự dài, ngồi trong đó cả một ngày, không biết anh có bị đau dạ dày hay không?
Sáu giờ ba mươi phút, kết thúc thảo luận của một hạng mục cuối cùng.
Sau khi tan họp, Đường lão gia tử lại cùng Đường Kỳ Sâm nói chuyện hơn hai tiếng mới rời đi. Còn lại vài phần công tác lẻ tẻ cần đi đến kết luận, đến tận mười giờ Đường Kỳ Sâm mới trở lại văn phòng tổng giám đốc. Căn phòng rộng lớn chỉ có một chiếc đèn trần chiếu xuống, kim loại lạnh lẽo đặt nơi này càng khiến cho không gian trở nên u tối hơn, thậm chí là không cảm nhận được một chút nhiệt độ. Kha Lễ theo sát phía sau, cánh cửa vừa được anh ta thuận tay đóng lại, Đường Kỳ Sâm đã vội vàng kéo ngăn tủ thứ hai tìm lọ thuốc của mình, sau đó lấy ra hai viên thuốc con nhộng.
Kha Lễ nhanh chân lấy cho anh một cốc nước ấm, Đường Kỳ Sâm tống liền lúc bốn viên vào miệng, sau đó nuốt xuống. Khuỷu tay của anh chống trên mặt bàn, đầu cúi thấp, không ngừng thở dốc. Kha Lễ lo lắng, “Ngài vẫn ổn chứ?”
Đường Kỳ Sâm phất phất tay, Kha Lễ liềm im lặng.
Trong lòng anh ta rõ ràng, ổn thế nào được.
Cuộc họp Hội đồng quản trị lần này thật đủ lao tâm khổ tứ, Đường lão gia tử rõ ràng là có chuẩn bị mà đến, trước giai đoạn bỏ phiếu quyết định đã lên tiếng, trong giọng nói mang theo ý tứ dẫn dắt rõ ràng. Thành viên trong Hội đồng quản trị vẫn có bạn cũ tâm phúc của ông, một người mở miệng nói, những người còn lại liền đua nhau phụ họa. Đường Kỳ Sâm vẫn đẩy mạnh hạng mục, thông qua nghị quyết. Nhưng điều kiện tiên quyết là ------- hợp tác với Minh Diệu, cùng nhau hoàn thành công đoạn phát triển và mở rộng hạng mục.
Chính bản thân Đường Diệu còn chưa lộ diện, nhưng đã có thể làm đến kín kẽ không chừa một lỗ hổng. Sau khi hội nghị kết thúc, căn chuẩn thời gian gọi đến cho Đường Kỳ Sâm, lời nói uyển chuyển hoa mỹ, bảo vệ mặt mũi cho cả hai. Cuối cùng nói, mong đợi anh cả đến chỉ bảo, anh em nắm tay cùng tiến, cũng chúc Á Hối ngày càng thành công, giang sơn có thêm màu sắc.
Đường Kỳ Sâm cười khách khí hàn huyên, anh tới tôi đi, người tiến ta lùi, bầu không khí hòa hòa hợp hợp.
“Lão gia tử ngày càng tín nhiệm Đường Diệu, chuyện này, thật sự ngài ấy đã sai lầm rồi.” Kha Lễ tức giận.
Thuốc chậm rãi có tác dụng, dạ dày căng chặt chầm chậm dãn ra, Đường Kỳ Sâm ngồi thẳng hơn một chút, sau đó nói: “Hạng mục này mãi không có quyết sách thông qua, trong nhóm mấy người lớn tuổi đó cũng có không ít kẻ thích cậy già lên mặt, bỏ đi, loại mặt mũi này không thể không cho. Nếu kiên quyết muốn ngăn cản, giữa hai phe cũng rất khó coi. Ông nội chỉ là muốn dàn hòa hai bên, nghĩ ra một phương pháp tối ưu nhất. Vừa rồi ông đã ở lại trò chuyện với tôi, cậu nghe rõ chưa?”
Kha Lễ gật đầu, “Đã rõ.”
Đường Kỳ Sâm lạnh giọng, “Tôi sẽ coi như nể tình với cậu ta một lần này.”
Kha Lễ chần chừ, “Vậy Đường Diệu?”
Đường Kỳ Sâm không nói nữa. Trong lòng anh hiểu rõ chuyến này Đường Diệu về đây không phải vì tiền, cũng không phải vì quyền.
Mệt mỏi cả một ngày, Kha Lễ thật sự không muốn để anh phải tiếp tục suy nghĩ chuyện công việc, liền nói: “Nếu ngài còn có chỗ nào không thoải mái thì nói với tôi, tôi gọi cho bác sĩ Trần.”
Đường Kỳ Sâm day mi tâm, “Đừng cho cậu ta tới đây, nghe cậu ta lải nhải chỉ thêm phiền.”
Kha Lễ tiếp lời: “Lão Trần cũng vì muốn tốt cho ngài.”
Đường Kỳ Sâm nặng nề thở ra, cả người chôn trong ghế da, không muốn suy nghĩ nữa, chỉ có mấy ngón tay đặt trên tay vịn gõ đều đều.
Kha Lễ nhìn sắc mặt không tốt của anh, dáng vẻ mệt mỏi khó mà giấu, cả một ngày tranh đấu như vậy, cả người cũng giống như già đi mấy tuổi. Anh ta không yên tâm, ngập ngừng một chút, cuối cùng vẫn lên tiếng: “Đường tổng, hay là tôi gọi điện cho Dĩ Ninh nhé?”
Đường Kỳ Sâm lúc này mới mở mắt ra, khàn giọng hỏi: “Cô ấy chắc là tan ca với đồng nghiệp rồi?”
“Vâng, lão Dư đưa về, còn tự mình gửi tin nhắn báo cho tôi. Đúng rồi, Dĩ Ninh có để lại chỗ lão Dư cái gì đó, sau tan họp lão Dư có mang đến chỗ tôi nhưng khi đó ngài và lão gia tử đang nói chuyện.” Kha Lễ bây giờ mới nhớ đến, anh ta về phòng làm việc của mình lấy đồ, đưa cho Đường Kỳ Sâm.
Một cái túi giấy nhỏ xinh, mở ra xem, là sổ ghi chép hội nghị của cô.
Đường Kỳ Sâm mở ra, nhìn thấy trên mấy tờ giấy mới tinh vẽ một bức tranh phác họa ------
Một cái bàn hội nghị, ngồi đầy những nhân vật tai to mặt lớn, người ngồi ở chính giữa, đẹp trai phóng khoáng, tóc vuốt keo về sau, mày rậm mắt sáng, khuôn mặt cool ngầu.
Ôn Dĩ Ninh viết một dòng chú thích bên dưới: “Giá trị nhan sắc có thể cân cả nhóm, mẹ ơi soái quá đi [ hoa si ][ miệng chảy dãi ](*)~”
(*) mấy cái này là biểu tượng icon mọi người hay dùng đó, bởi vì trong truyện không để hình được nên tác giả để tên của icon
Lại lật một tờ -------
Trên bàn tròn vẽ đầy những món ngon, bánh ngọt, đùi gà, pizza, cơm, chính giữa là một con vịt béo tròn.
Ôn Dĩ Ninh viết: “Tặng lão bản phiếu ăn, sau khi thấy được thỉnh mau đi ăn cơm ~”
Một bức cuối cùng, sau khi Đường Kỳ Sâm mở ra thấy được, toàn bộ băng tuyết trên khuôn mặt đẹp trai cứ như vậy toàn bộ tan ra, khóe miệng giương lên một độ cong vui vẻ.
Ôn Dĩ Ninh vẽ một mỹ nữ mặc áo tắm hai mảnh, hai tay ghép thành hình chữ V nâng khuôn mặt, vẻ mặt si mê được khuếch đại, đôi mắt cũng vẽ thành cực cực lớn, tràn đầy tình yêu, trong hai con mắt đều viết chữ “Đường“.
Bên dưới có dòng chú thích: “Lão bản! Yêu anh nha! (づ ̄3 ̄)づ~”
Lúc Đường Kỳ Sâm cười lên, đường vân nơi khóe mắt cũng trở nên sâu hơn, thật giống một đêm gió xuân hiu hiu, bầu không khí xung quanh dần ấm áp lại. Kha Lễ đứng bên cửa sổ nhận điện thoại, lúc xoay người lại đột ngột sợ run đứng tại chỗ. Bất kể là rất lâu trước đây, hay là cực lâu sau này, Kha Lễ đều nhớ kỹ một khắc này của đêm nay, vẻ mặt này của Đường Kỳ Sâm.
Khuôn mặt anh giống như mặt hồ được phủ kín bởi ánh tà dương, tình cảm lâm râm che đậy ôn nhu. Loại hạnh phúc kia giống như muốn từ giữa hai hàng lông mày của anh tràn ra.
Sau khi cuộc họp Hội đồng quản trị giữa năm kết thúc, các hạng mục đều được đăng lên báo ngày, đảo mắt một cái đã đến cuối tháng tám, lập thu đến, chịu đựng cái nắng gắt của cuối thu tháng chín, trước và sau lễ Quốc khánh, tại thành phố Thượng Hải sẽ tình cờ thấy được gió cuốn lá rụng, cảnh đậm ý thu.
Ngày hôm đó là thứ bảy, Đường Kỳ Sâm mang theo Ôn Dĩ Ninh đến dinh thự lần trước.
Phó Tây Bình tổ chức sinh nhật 34 tuổi, dặn đi dặn lại Ôn Dĩ Ninh nhất định phải đến. Sinh nhật là một chuyện rất riêng tư, với xuất thân này của bọn họ, cũng không muốn trắng trợn phô trương, mấy người chơi thân tụ tập, mang theo tâm ý mà đến là đủ. Phó Tây Bình rất coi trọng tình cảm, quy tắc của anh ta cũng chính là, quà nhất định không lấy, chỉ cần người đến.
Đường Kỳ Sâm suốt một tháng đều bận rộn ở nước ngoài công tác, với Ôn Dĩ Ninh gần như không có lấy một lần hẹn hò đàng hoàng. Trùng hợp đúng ngày hôm nay tụ lại, nhớ nhung nhấn chìm, gặp mặt, liền ngay ở trên xè đè người xuống hôn sâu mười mấy phút. Đến phòng bao Phó Tây Bình đặt sẵn lại lôi kéo người cùng ngồi trên ghế sô pha anh anh em em.
Đường Kỳ Sâm nửa ôm Ôn Dĩ Ninh, hơn nửa người cô đều nằm trong ngực anh. Ánh sáng trong phòng vốn đã lờ mờ, ngày sinh nhật dĩ nhiên so với ngày thường chừng mực sẽ rộng hơn một chút, quần ma loạn vũ, cũng không nhìn rõ ai với ai.
Ôn Dĩ Ninh bị ánh đèn này làm cho choáng váng, cô không nhìn nữa, chôn mặt vào trước ngực Đường Kỳ Sâm. Lắng nghe nhịp tim, cảm nhận nhiệt độ từ trên người anh, cuối cùng nổi lên ý xấu, ngửa đầu rồi nhẹ nhàng cắn vào yết hầu của anh một cái.
Đường Kỳ Sâm hít vào một ngụm khí lạnh, cả người cũng run lên. Ôn Dĩ Ninh còn chưa hiểu vì sao, Đường Kỳ Sâm đã ôm eo cô rồi dùng sức nhéo, trầm giọng ghé sát tai cô, “Đừng có cắn chỗ đó.”
Ôn Dĩ Ninh cụng cụng cái đầu vào ngực anh.
Đường Kỳ Sâm bất đắc dĩ nói: “Mẫn cảm.”
Bầu không khí trong phòng bao vốn đang sôi động, cánh cửa đột nhiên mở ra, bởi vì bên trong ồn ào náo nhiệt nên không ai chú ý thấy có thêm một người. Mãi đến khi người đứng gần cửa nhất phát hiện ra, mới cầm mic “móa” một tiếng, vui vẻ nói: “An An đến rồi!”
Một tiếng rống này đủ để khiến cho đầu óc phần lớn người ở đây tỉnh lại hơn nửa.
Phó Tây Bình là người phản ứng lại đầu tiên, trong lòng thầm kêu không ổn, nhanh chân tiến lên đón, “Đại nữ hoàng điện ảnh, không phải em nói ở phim trường bận rộn không qua được sao?”
Mỗi lần An Lam ra ngoài đều sẽ trang bị đầy đủ, mũ lưỡi trai và kính râm, vừa rồi đi vào lấy xuống, trên người mặc chiếc áo khoác gió rộng thùng thình. Vào đến đây rồi cũng không có gì phải lo lắng nữa, khuôn mặt đẹp đẽ tinh xảo bày ra trước mặt mọi người, thần thái sáng láng nói: “Ngạc nhiên không?! Sinh nhật vui vẻ Tây Bình ca!”
Trên mặt Phó Tây Bình là vui mừng không thôi, nhưng trong lòng thật không biết phải miêu tả thế nào.
Đường Kỳ Sâm dẫn theo Ôn Dĩ Ninh đến đây, mà tâm ý của An Lam đối với anh có ai ngồi đây không biết? Đường Kỳ Sâm là người bao che, An Lam cũng sẽ không chịu thua.
Đây gọi là cái gì?
Chính thức gặp mặt sao?
Người khó xử nhất sẽ là ai?
Phó Tây Bình theo bản năng liếc mắt về phía Ôn Dĩ Ninh, trái tim đập thình thịch thình thịch.
An Lam đến dĩ nhiên Đường Kỳ Sâm cũng đã nhìn thấy, nhưng anh không đứng dậy mà ngồi nguyên trến ghế sô pha, thậm chí cả cánh tay ôm lấy vai Ôn Dĩ Ninh cũng không nới lỏng nửa phần.
An Lam lướt qua mọi người, ánh mắt thẳng tắp rơi xuống người anh. Bởi vì ánh sáng nơi này không đủ nên họ không thể thấy rõ vẻ mặt của cô ta, nhưng u ám trong thoáng chốc phủ xuống, lại càng có thể cảm nhận rõ tâm bão ngay dưới chân An Lam.
Phó Tây Bình đúng lúc này bước lên, không chút biến sắc chặn giữa bọn họ, cười giả lả nói với An Lam: “Nào nào, anh với An An đi uống rượu.”
An Lam cười đến mức lộ ra môi hồng răng trắng, khuôn mặt của cô ta trời sinh là dành cho màn ảnh lớn, ngũ quan tinh xảo lại có cảm xúc, khí chất có đủ, đặt giữa đám người không thể nào không nhận ra. Cô ta không theo Phó Tây Bình, mà giống như vô tình, ngữ khí nhàn nhã nói: “Tây Bình ca, giới thiệu một chút đi chứ.”
Phó Tây Bình bị đẩy vào thế khó, cái nòng súng này anh ta đương nhiên sẽ không ngu mà xông lên đón lấy. Bầu không khí tĩnh lại chưa đến hai giây, Đường Kỳ Sâm đã đứng lên, nắm tay Ôn Dĩ Ninh đi đến trước mặt An Lam.
“Đây là Dĩ Ninh, bạn gái của anh.”
Ôn Dĩ Ninh mỉm cười, tự nhiên lại hào phóng nói: “Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, chào cô, An Lam.”
An Lam vui buồn không hiện rõ, duy trì nụ cười khách khí, “Xin chào.”
Coi như một cái cảnh nối giữa các tiết mục, không đến nỗi khiến cho cả hai bên đều lúng túng. Đường Kỳ Sâm chẳng sao cả, cũng chẳng nghĩ đến cần phải trốn tránh làm gì, sau này sẽ còn phải chạm mặt nhau nhiều, anh không thẹn với lòng, cũng chưa từng mắc nợ ai. Vài câu giao lưu đơn giản là xong, Đường Kỳ Sâm cũng không có ý định để cho hai người họ sau này có gì để phải gặp lại. Để trong lòng An Lam hiểu được, một lần dứt khoát. Ôn Dĩ Ninh có thể xuất hiện trong cái vòng tròn này của bọn họ cũng chính là thái độ của Đường Kỳ Sâm.
Đạo lý đối nhân xử thế của An Lam có thể xem là đã được tôi luyện đến thành thục, trưởng thành giữa cái giới danh lợi này dĩ nhiên cũng không phải vai nữ phụ ngực lớn nhưng não teo. Cô ta có tài năng, có bối cảnh, được vạn người vây quanh, giống như con khổng tước xòe đuôi kiêu sa mà cao quý, chắc chắn sẽ không tự mình làm mất thể diện ở nơi đông người.
Cả đêm cô ta cùng bạn bè vui đùa nói chuyện, đôi mắt nhìn thẳng về phía mọi người, đeo lên một tấm mặt nạ ngụy trang tinh xảo, không để cho kẻ khác nhìn thấy một chút dấu vết thương tâm. Chỉ khi đến cuối cùng, men say ba phần mới đem theo ánh mắt si mê oán hận đặt trên người Đường Kỳ Sâm, nhưng cũng chỉ là trong một cái chớp mắt, rất nhanh lại trở về vui cười.
- -----
Cuối tuần khí trời thư thái, chủ nhật Đường Kỳ Sâm lại đi Hàng Châu công tác. Trước khi đi còn để lại cho Ôn Dĩ Ninh một đống phiếu mua đồ, mấy cái trung tâm thương mại lớn xung quanh đều có, tấm nhiều nhất là 50 ngàn. Anh không phải người đàn ông ôn nhu lãng mạn, mà đối với người mình đều dùng phương thức thực tế để đối xử. Sau lần trước anh tặng túi cho Giang Liên Tuyết, Ôn Dĩ Ninh đối với những thứ này đã không còn cảm thấy ngạc nhiên. Anh đưa bao nhiêu đều nhận lấy, cất đi, tính toán một ngày nào đó sẽ trả lại cho anh.
Chậm rãi trải qua ngày chủ nhật, thứ hai đi làm.
Ôn Dĩ Ninh mang theo tinh thần thoải mái đến công ty, cô vừa xuất hiện, một đồng nghiệp nữ gần đó cực kỳ khuếch đại đẩy đổ một cốc nước trong tay, lênh láng lên mặt bàn.
Ôn Dĩ Ninh dở khóc dở cười, “Làm sao thế? Trên mặt chị có ria mép à? Dọa em sao?”
Đồng nghiệp nữ kia luống cuống tay chân thu dọn, lại nhìn cô mấy cái, dáng vẻ muốn nói lại thôi, giữa hàng lông mày hiện lên lo lắng.
Ôn Dĩ Ninh không hiểu ra làm sao.
Tầm mắt của cô lướt về hướng đối diện, lại phát hiện trên mặt của mấy người đồng nghiệp khác đều cùng một dạng ------ phức tạp, đánh giá, chần chừ, thậm chí còn có tránh không kịp.
Ôn Dĩ Ninh dần cảm nhận được không bình thường, cũng có cảm giác trở thành trung tâm bị mọi người vây xem.
Mãi đến khi đồng nghiệp vừa làm đổ nước kia nhỏ giọng nói với cô: “Dĩ Ninh, chị lên mạng xem một chút đi.”
Ôn Dĩ Ninh lấy điện thoại ra, mở weibo.
#6 trên hotsearch: “An Lam nhấn thích.”
Nội dung là một bài viết nặc danh bóc trần nữ hoàng điện ảnh họ A nào đó và bạn trai họ T từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, tình cảm phát triển theo năm tháng, nhưng năm nay bị một cô gái họ W nào đó chen chân, bóp chết đoạn tình cảm vừa mới nảy sinh này.(*)
(*) Họ của Sâm ca là 唐 [táng] - T, của Niệm Niệm là 温 [wēn] - W
An Lam lúc sáu giờ năm phút ấn thích, chỉ chưa đến 20 giây sau đã bỏ thích, nhưng vẫn bị fans chụp ảnh lại, đồng thời cấp tốc chia sẻ về, cứ như vậy leo lên hotsearch.
Số lượng bình luận của bài viết nặc danh này vốn không có nhiều, chưa tới 500 cái, nhưng bình luận nhiều lượt thích nhất lại đặc biệt bắt mắt -------
“Thanh mai trúc mã chính là Đường Kỳ Sâm, CEO của tập đoàn Á Hối, cô gái họ W là nhân viên của công ty anh ta, tốt nghiệp chuyên ngành Ngôn ngữ Anh của Đại học Phục Đán Thượng Hải, tên đầy đủ là Ôn Dĩ Ninh, khỏi cần cảm ơn!”