Bản thân tắm rửa, còn có người ở bên hỗ trợ canh chừng, loại trải nghiệm này vô cùng mới lạ. Lâm Quát vuốt mặt, vì dùng ống dẫn mềm, nước chảy không đều như đầu vòi hoa sen, tai trái Lâm Quát nghe tiếng nước róc rách, tai phải đôi khi còn nghe ra tiếng hít thở từ đầu dây bên kia.
Dung tích phổi của “Cơn Gió Ngọt Ngào” hẳn phải không tồi, lần đầu tiên Lâm Quát có liên tưởng, có lẽ “Cơn Gió Ngọt Ngào” là một cô gái cực kỳ cường tráng. Rất tốt, Lâm Quát nghĩ như vậy, điều kiện sinh hoạt ở vây Thành quá khắc nghiệt đối với phái nữ, nữ sinh yếu đuối muốn sống sót càng thêm khó khăn, con gái như “Cơn Gió Ngọt Ngào” cũng không tệ, ít ra về mặt thể lực sẽ không đến mức bị yếu thế.
Dường như đột nhiên có linh cảm, loa điện thoại truyền đến một tiếng trầm thấp, nếu không phải Lâm Quát luôn phân một tai nghe ngóng, căn bản sẽ không nghe thấy âm thanh này: “Nhóc streamer!”
Giọng “Cơn Gió Ngọt Ngào” lộ ra mấy phần nghiêm nghị.
Lâm Quát gạt bỏ ý nghĩ trong đầu, biết “Cơn Gió Ngọt Ngào” đang trông chừng giúp mình, vì vậy sau tiếng gọi này của cô nhóc, Lâm Quát theo bản năng nhìn ra cửa.
Nhà vệ sinh dùng cửa hợp kim nhôm, để tăng tính chống thấm nên đã lắp thêm khối kính một chiều. Thời điểm Lâm Quát nhìn sang, tức thì bắt gặp bóng người đứng ngay trước cửa.
Là ai khỏi nói cũng biết, mà nguyên nhân xuất hiện cũng không hề khó đoán.
Lâm Quát đã tính đến chuyện Lâm Chi sẽ thử nghiệm mật mã tử vong vào đúng 0 giờ đêm, bởi vậy cũng không quá bất ngờ. Nhưng nếu tắt nước ngay sẽ khiến Lâm Chi đoán được cậu có đề phòng, vì vậy cậu chỉ đơn giản cách xa vòi nước một chút, tay lướt qua giá inox với lấy khăn tắm và quần áo, lau hết nước đọng xong liền mặc đồ vào.
Cậu thao tác rất nhanh, thuần thục mặc quần áo, lúc này mới duỗi tay khoá vòi. Vào đúng thời khắc tiếng nước ngừng lại, bóng đen ngoài cửa liền biến mất.
“Cơn Gió Ngọt Ngào” trong video call nhẹ nhàng thở ra.
Tóc Lâm Quát vẫn còn đọng nước, cậu dứt khoát quấn luôn khăn tắm vào cổ. Lâm Quát cầm điện thoại lên, nói với bóng người mơ hồ trong video call: “Doạ đến em rồi.”
Dường như cậu nghe thấy tiếng thở phào của đối phương, mặc dù trong tưởng tượng đây là một cô gái đặc biệt, nhưng dù sao vẫn là con gái, đã là con gái thì lá gan tương đối nhỏ. Vì vậy Lâm Quát nghiêm túc nói: “Xin lỗi.”
Tự nhiên còn nhận an ủi ngược, Thịnh Văn cũng bớt lo lắng phần nào, vì không muốn phủ thêm bầu không khí căng thảng cho Lâm Quát, hắn liền nói đùa: “Ca ca, giọng em có phải rất giống nam không?”
Lâm Quát mím môi, thực ra cậu không biết nói dối, nhưng lại cảm thấy sẽ gây tổn thương đến “Cơn Gió Ngọt Ngào”, suy tư nói: “Rất đặc biệt.”
“A.” Thịnh Văn nhịn không được, tiếng cười trầm thấp tràn qua màn hình, thậm chí chẳng muốn kiềm chế giọng điệu nữa: “Tạm thời chắc không có nguy hiểm, ca ca mau nghỉ ngơi đi. Em đóng livestream nửa tiếng, hiện tại còn năm phút, ca ca chuẩn bị một chút.”
“Cảm ơn.” Không hiểu sao Lâm Quát cảm thấy giọng nói này khá quen, dường như đã từng nghe ở đâu đó. Có điều chuyện này chẳng liên quan gì tới phó bản, xoắn xuýt cũng vô nghĩa, vì vậy cậu dứt khoát không nghĩ nhiều thêm.
Đầu kia nói: Tạm biệt ca ca~”
Lâm Quát còn lời muốn nói với “Cơn Gió Ngọt Ngào”, trước khi đối phương kịp cúp máy lập tức hỏi: “Vậy… cuộc gọi này mất bao nhiêu điểm tích lũy?”
“Trước mười phút 50 điểm tích lũy, sau mỗi một phút thu 5 điểm tích lũy.”
Lâm Quát nhìn thời gian cuộc gọi, 28 phút, nghĩa là 50 cộng 90, tổng cộng 140 điểm tích lũy. Cậu tính nhanh một lượt, cùng với 7800 điểm trước đó, cậu nợ “Cơn Gió Ngọt Ngào” 7940 điểm tích lũy.
Lâm Quát quẫn bách gọi: “A Phong*.”
*Tên Hán Việt của Cơn Gió Ngọt Ngào là “Tượng Điềm Phong“.
Cậu nhớ tới những người từng thiếu tiền mình, mỗi lần cầu xin cậu kéo dài kỳ hạn trả nợ, đầu tiên đều sẽ thân mật gọi cậu một tiếng “A Quát”, làm vâỵ thường có lợi về mặt tình cảm, Lâm Quát sẽ không tiện từ chối.
Thịnh Văn đứng hình: “Gì cơ?”
Lâm Quát nói: “Anh sẽ trả cho em… nhưng mà có thể tương đối lâu.”
Thịnh Văn mất nửa ngày mới phản ứng kịp, hắn lại cười: “Được nha, em đợi ca ca.”
Lâm Quát thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn.”
Thịnh Văn: “Thế nhưng…”
Lâm Quát nghiêm túc lắng nghe, xong cũng tò mò quan sát màn hình đen ngòm trước mắt, chờ người bên kia lên tiếng.
Thịnh Văn: “A Phong” không hợp với em, gọi là “A Điềm” đi.
Lâm Quát: “...”
Thịnh Văn lui một bước, cho Lâm Quát thêm sự lựa chọn: “Cũng có thể gọi 'A Văn'.” Hắn giải thích: “ 'Điềm Phong' chẳng nghe thấy chẳng nhìn thấy làm sao biết ngọt hay không, hơn nữa trong tên của em đúng lúc có chữ 'Văn'*.”
*”Văn” trong tên của Thịnh Văn nghĩa Việt chính là “nghe“.
Lâm Quát “ừm” một tiếng: “Được.”
Bên kia đột nhiên im lặng.
Lâm Quát: “Sao vậy?”
Thịnh Văn: “Đang chờ anh gọi tên em lần đầu tiên.”
Lâm Quát sờ lên mũi, mất tự nhiên gọi: “A Văn.”
Thịnh Văn: “Rất hài lòng, bái bai ca ca.”
Lâm Quát dơ tay làm ra động tác “bái bai”: “Tạm biệt… tạm biệt A Văn.”
Thịnh Văn: “Ừm, hẹn gặp lại.”
Kết thúc video call, phòng livestream cũng khôi phục. Mưa đạn đều đang gào thét lần này tắt livestream quá lâu, Lâm Quát hiện tại không rảnh đôi co với bọn họ, nhét điện thoại về túi, ánh mắt hướng về tay nắm cửa hợp kim nhôm.
Sức tưởng tượng của con người là vô tận, bóng đen sau cửa đã biến mất, Lâm Quát lại vẫn đề cao cảnh giác, chưa biết chừng Lâm Chi đang cầm dao phay trốn ngay bên cạnh, thời khắc cậu vừa mở cửa thò đầu ra, một dao bổ xuống, để thử nghiệm xem mật mã tử vong của cậu có phải “bị chém chết” hay không.
Nhưng mật mã tử vong của Lâm Quát không phải “bị chém chết”, như vậy liệu cậu vẫn bị dao phay găm trên cổ hay không đây?
Đổi lại là người bình thường khác, chỉ mới tưởng tượng ra một màn này đã bị doạ muốn khóc thét, nhưng Lâm Quát ngược lại phát hiện thấy điểm mù, cậu nghĩ, liệu có lại doạ đến “Cơn Gió Ngọt Ngào”, à không, giờ là A Văn.
Nghĩ tới đây, Lâm Quát nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa, sau đó chậm rãi đẩy ra. Cửa vừa mở, tầm nhìn tức thì trở nên bao quát, cậu nhìn thấy gian phòng đối diện, là phòng của Lâm Chi, cửa phòng không đóng, Lâm Chi đứng ngay đó nhìn cậu chằm chằm.
“Một ngày mới bắt đầu rồi.” Lâm Chi nhếch miệng cười.
Lâm Quát không lên tiếng, phủ khăn tắm lên đầu, sau khi rời khỏi nhà vệ sinh liền rẽ phải đi thẳng về phòng riêng.
Lâm Chi không đi theo, có điều ánh mắt vẫn luôn dán trên người Lâm Quát, theo từng động tác của cậu, con ngươi trong hốc mắt xoay chuyển với biên độ lớn.
Lâm Quát về đến phòng, không do dự quay người chốt cửa, cực nhanh gọn lẹ.
Hiện tại cậu còn chưa rõ sức mạnh của Lâm Chi, chắc hẳn đã là Tà Thần, chỉ bằng một cách cửa gỗ cũ kỹ thực sự ngăn không được, nhưng có còn hơn không, ít ra vẫn có thể giúp cậu câu thêm chút thời gian tìm cách đối phó.
Lâm Quát thuận tay ném khăn lông ướt lên bàn, sau đó nằm xuống giường.
Lâm Quát mở to mắt nhìn trần nhà, căn phòng này do ba mẹ cậu để lại, cậu đã ngủ ở đây hơn hai mươi năm. Khi chưa bị cuốn vào Vây Thành, mỗi tối trước khi ngủ cậu đều mở to mắt như vậy, thả lỏng mình, trần nhà trong tầm mắt quen thuộc đến gần như khảm sâu vào tâm trí.
Cậu nhớ rõ vết tích trên trần nhà, Lâm Chi hồi nhỏ còn nghịch hơn con trai, cứ thích đá bóng trong phòng cậu, kết quả bóng bị đá lên cao, đập vỡ bóng chụp đèn trên đỉnh đầu. Về sau Lâm Quát dứt khoát tháo mảnh chụp đèn vỡ kia xuống, chỉ giữ lại bóng đèn, xung quanh vẫn còn rất nhiều vết tích của ốc vít.
Lâm Quát hơi ngồi dậy, căn phòng này cũng có vết tích như thế.
Cậu không cho rằng phó bản sẽ cấu tạo ra cả những chi tiết nhỏ vậy, hơn nữa ban đầu lúc cậu muốn nói về Vây Thành với Lâm Chi, lời đã đến miệng nhưng làm sao cũng không nói được. Như vậy có khả năng, chưa biết chừng phó bản này chính là thế giới thực, bị hạn chế lời nói cũng đúng lúc xác minh một điểm này.
Thu được đáp án kia, sắc mặt Lâm Quát thoáng chốc chìm xuống. Nếu đúng là vậy, Lâm Chi phải giải thích thế nào? Là Tà Thần chiếm giữ thân thể cô bé hay vì nguyên nhân khác?
Lâm Quát mím môi, bỗng nhiên nhớ đến phó bản ⟨Kẻ Xâm Nhập⟩, cậu trong phòng đọc sách lật đến ⟨Tập châm ngôn⟩ kia, “giác quan không lừa gạt con người, lừa gạt con người chính là khả năng phán đoán”, khi ấy nhìn qua manh mối này tưởng chừng không chút liên quan đến phó bản, nhưng lại là mấu chốt phá cục.
Nếu không có manh mối này, Lâm Quát sẽ không nghĩ tới ⟨Kẻ xâm nhập⟩ chỉ bằng dòng chữ trên lại chôn xuống một cái bẫy lớn như vậy cho người tham dự.
Qua đó tổng kết, Lâm Quát lại hiểu thêm một bậc về phó bản Vây Thành, có lẽ phó bản sẽ đào mộ cho người tham dự, nhưng không thiết lập ngõ cụt, thậm chí còn cung cấp một manh mối phá cục cực kỳ trọng yếu. Lâm Quát dựa vào trực giác, manh mối phá cục của phó bản ⟨Mật Mã Tử Vong⟩ lần này khả năng chính là vết tích trên trần nhà.
Hệ thống máy chủ rõ ràng có thể dựng lên thế giới phó bản tại sao vẫn chọn thế giới hiện thực, mà vai trò của Lâm Chi trong phó bản này rốt cuộc là gì. Trực giác cho Lâm Quát biết chỉ cần nắm rõ những nghi vấn này liền có thể phá cục. Nhưng hiện tại manh mối cậu nắm được quá ít, tâm trí như bị sương mù bao phủ, nhất thời không thể nào tìm ra lời giải đáp.
Lâm Quát vừa ngồi dậy lại nằm xuống giường. Đã tới hừng đông, Lâm Chi giành được quyền thử nghiệm mật mã tử vong lần nữa. Tương tự, Lâm Quát vẫn chưa nắm rõ nếu sai mật mã tử vong sẽ mang đến thương tổn gì, vô luận thế nào cũng phải vượt qua đêm đầu của phó bản trước đã.
Vừa nghĩ như vậy, đêm nay Lâm Quát không định ngủ nữa.
Cậu mở to mắt, mặc cho đại não chuyển động.
Thực tình phó bản đơn rất thích hợp với cậu, sau khi thu được manh mối cậu không cần nghĩ trăm phương ngàn kế thuật lại cho đồng đội, cũng không có đồng đội liên lụy hay ảnh hưởng đến tư duy của cậu, lại càng không có bất cứ ai lợi dụng lừa dối cậu. Lâm Quát cũng biết mình dễ bị lừa, vì vậy gặp phải chuyện hệ trọng sẽ luôn đề phòng trước tiên, nhưng mánh khoé như trường hợp của Lý Nhất Nam tinh vi hơn một chút, cậu liền ngã vào hố.
Xem ra, Lâm Quát vẫn cần cải thiện bản thân nhiều hơn, thế nhưng cải thiện thế nào đây. Lâm Quát chậm rãi nghiền ngẫm, nhưng mãi vẫn chẳng thể hiểu rõ, cậu tự giễu nở nụ cười, giờ không phải lúc suy tính mấy thứ ấy, thay vào đó nên nghĩ tìm cách chuyển mật mã tử vong ra ngoài, dùng biện pháp nào để chuyển? Bao giờ chuyển đi? Bên ngoài không hẳn đã an toàn hơn trong nhà, muốn chuyển mật mã tử vong đi, chỗ nào mới an toàn đây?
Có lẽ giường chiếu quá quen thuộc, cho dù đầy đầu suy nghĩ, Lâm Quát bất tri bất giác vẫn ngủ thiếp đi.
Đột nhiên…
~~~
Editor: hí ae =)))