Hẹn Hò Trực Tuyến Trong Game Kinh Dị

Chương 2: Chương 2: Sinh Tử môn




Mặc dù ứng dụng có viết rõ quy tắc trò chơi của phó bản trước mắt, đầu trọc vẫn giới thiệu lại một lần: “Đây là một phó bản thể loại sinh tồn, nghĩa như tên, chính là nghĩ biện pháp sống sót, đừng tự tìm đường chết.”

Người mới nghe được hai mặt nhìn nhau, có người vẫn còn chưa từ bỏ ý định tiếp tục truy hỏi: “... Thật… sẽ chết sao?”

Tên mặt sẹo hừ lạnh một tiếng: “Mày cứ thử xem, muốn chết cũng không ai cản đâu.”

Sắc mặt người mới trắng bệch: Tôi chỉ là hỏi một chút.”

Tên mặt sẹo lại hoạnh thêm vài câu.

“Được rồi.” Đầu trọc ngăn mặt sẹo lại, phó bản này không ít người mới, điều đó đồng nghĩa có rất nhiều nhân tố chưa xác định. Trong phó bản sinh tồn trước đó, bởi vì một người mới tìm đường chết mà suýt chút nữa đã hại cả đoàn, cũng bởi vậy đầu trọc mới phải đặc biệt nhắc nhở: “Sẵn sàng tâm lý, chúng ta chuẩn bị tiến vào.”

Lâm Quát thả điện thoại vào túi, rút một tờ giấy đưa đến trước mặt nữ sinh.

Nữ sinh nhẹ giọng nói “cảm ơn”, sau khi lau nước mắt lại phát hiện mọi người đều đã đi vào biệt thự, chỉ có Lâm Quát vẫn còn đang chờ mình.

Trông thấy nữ sinh đã lau khô nước mắt, lúc này Lâm Quát mới đi vào trong biệt thự.

Nữ sinh lập tức theo sát, đỏ mặt nói: “Tôi tên Lý Nhất Nam, tiểu ca ca thì sao.”

Lâm Quát: “Lâm Quát.”

Lý Nhất Nam nhớ kỹ cái tên này, đúng lúc đó, “Phòng livestream Cẩu Tài Tiến” đã bắt đầu nổi lên mưa đạn:

[Cường thế vây xem thần S]

[Lần đầu tiên gặp được thần S ở phòng livestream, phải chụp màn hình lại]

[Streamer này là người mới hả, đặt tên kiểu củ chuối như vậy rõ ràng là không muốn sống nữa]

[Tôi xem streamer này mười phút rồi, rốt cuộc có gì đặc biệt đâu, vậy mà có thể thu hút được thần S, chả hiểu kiểu gì]

[Đặt tên livestream thế này sẽ không thực sự có người vào chứ]

[Mặc kệ, không ảnh hưởng tôi gào thét, a a a a a, thần S!]

[Quỳ lạy thần S, phù hộ tôi gặp ải tất qua]

Là người chơi số 1 trên bảng xếp hạng, Thịnh Văn luôn được buff bùa “bái thần S mãi bất tử“. Theo cơ chế hệ thống, người chơi giữ số điểm tích lũy cao nhất trong ứng dụng livestream khi có hoạt động sẽ tiến hành thông báo, ngay sau khi Thịnh Văn bấm nhầm vào cái phòng livestream này, dòng chữ [S tiến vào “phòng livestream Cẩu Tài Tiến”] thống trị màn hình trang chủ suốt 30 giây, lập tức dẫn tới vô số thủy hữu.

Thịnh Văn mở bảng điều khiển, thử điều chỉnh độ mờ của thanh bình luận xuống. Sau khi hoàn tất, nhân vật chính trong video không bị mưa đạn che khuất lập tức hiện lên rõ ràng. Thanh niên với đường nét khuôn mặt tươi sáng, ngũ quan thanh tú xinh đẹp, chỉ là đôi con ngươi trong suốt kia từ đầu đến cuối luôn hiện ra một loại khí tức lạnh băng “người sống chớ gần”, cho dù có ga lăng với nữ sinh đang khóc trước mặt thì loại cảm giác xa cách kia vẫn không thay đổi hay giảm xuống chút nào.

“Lâm Quát.” Thịnh Văn đọc lên cái tên này.

Bảy người tham dự phó bản tiến vào biệt thự, Lâm Quát đi cuối cùng, may là vóc người cậu cao, chỉ liếc một cái đã lập tức xem đến rõ ràng không xót chút gì.

Từ ngoài nhìn vào, nếu như không có vầng trăng tròn đỏ tươi kia làm nền thì căn biệt thự này không có gì đặc biệt. Sau khi tiến vào mới biết, thông với cửa trước của biệt thự chính là một dãy hành lang dài dằng dặc, có cửa gỗ dày đóng chặt ngăn cách hai bên.

Hành lang dài như vậy cũng chỉ có ba, bốn ngọn đèn chiếu sáng, xem ra công suất còn nhỏ hơn cả đèn áp tường.

Đám người dừng bước, đầu trọc và tên mặt sẹo đi phía trước đang bàn bạc gì đó.

Đầu trọc đếm dãy cửa trước mặt: “1, 2, 3...10, 11, 12, 13.”

Con số “13” này vừa ra khỏi miệng, Lý Nhất Nam bị dọa đến kêu ra tiếng.

Tên mặt sẹo trừng cô: “Con mẹ nó mày…”

Lý Nhất Nam lập tức rụt cổ, không dám thở mạnh lấy một cái.

Lâm Quát ngửa đầu đón ánh nhìn của tên mặt sẹo, trong mắt cậu không hề có ác ý nhưng lại bức gã phải chùn bước, sau đó vượt qua đám đông, trước tiên xem xét mấy cánh cửa.

Lý Nhất Nam khẩn trương nhìn theo bóng lưng Lâm Quát, lấy dũng khí hô: “13 là con số không may mắn, ở một số nước phương Tây, 13 tượng trưng cho cái ác, ma quỷ, bệnh tật, cùng với tai hoạ.

Cô làm tin tức, so với những người khác được coi là “kiến thức rộng rãi”: “Số 13 và cửa có liên hệ với nhau, có phải… có phải là…”

“Sinh Tử môn!” Đầu trọc tiếp lời.

Nghĩa như tên, Sinh môn kết nối sự sống, Tử môn kết nối Địa Ngục.

Sắc mặt Lý Nhất Nam càng trắng hơn, mà không chỉ riêng cô, sắc mặt tên mặt sẹo cũng thay đổi, đám người mới khác lại càng lộ rõ vẻ sợ hãi.

Lâm Quát vẫn tiếp tục bước chân, cửa hai bên hành lang không đối xứng, nếu như dùng dây nối lại sẽ xuất hiện liên tiếp hình chữ “S“. Cậu nhìn hết 13 cánh cửa, lần lượt gõ gõ. nhận thấy chúng hoàn toàn tương tự, vô luận trên cửa khắc vân gỗ đào hay là vết cắt, ngay cả độ mòn của tay nắm cửa cũng giống hệt nhau.

Cửa nào Sinh môn cửa nào Tử môn dường như chỉ có thể dựa vào vận khí, nhưng ai cũng không thể cam đoan mình có vận khí tốt như vậy, bởi nếu quả thực may mắn, bọn họ đã chẳng bị hệ thống máy chủ chọn trúng rồi kéo vào trò chơi kinh dị này.

Lâm Quát đứng trước cánh cửa cuối cùng kia, suy tư một hồi, lấy điện thoại ra nhìn một chút.

“Đệt!” Hiển nhiên tên mặt sẹo cũng phát hiện cửa đều giống nhau. Gã kéo một người mới ra, chỉ vào một cái trong đó hung tợn nói: “Mở ra!”

Người mới đã mềm nhũn hai chân, không khác bùn nhão ngồi liệt trên mặt đất: “Không... tôi không muốn chết.”

Lâm Quát bình tĩnh xem một màn này, tên mặt sẹo mặc dù rất e sợ cậu, thế nhưng vì sống chết trước mắt cũng chỉ có thể kiên trì cứng rắn: “Nhìn cái rắm, loại người mới này muốn dùng lúc nào mà không được? Nếu mày thích làm anh hùng như thế, không bằng mở cửa thử đi?”

Tên mặt sẹo thấy Lâm Quát nhếch môi không nói gì, cậy mạnh kéo người mới cầm vào tay nắm cửa kim loại.

Người mới đã sớm bị dọa đến không còn sức lực, cứ thế để tên mặt sẹo lôi lôi kéo kéo không có cách nào phản kháng, đành phải thê lương xin tha: “Anh, anh ơi... van anh, tôi không muốn chết.”

m thanh quanh quẩn mãi trong hành lang, tựa như móng vuốt mèo cào thẳng vào lòng người.

Nhưng lúc này chẳng ai dám đứng ra lên tiếng, cũng không đành lòng nhìn người mới đành phải quay đầu hoặc nhắm mắt lại, bọn họ xấu hổ thừa nhận, lúc này chỉ nghĩ hi vọng có người làm thí nghiệm Sinh Tử môn. Thậm chí Lý Nhất Nam cũng không dám nói nhiều một câu, chỉ sợ người thí nghiệm Sinh Tử Môn lại biến thành mình.

Trên mặt Lâm Quát vẫn không có biểu cảm gì, bởi vì toàn thân luôn tản ra thái độ xa cách, giờ phút này cậu không có động tĩnh lại càng trở nên đặc biệt thờ ơ.

Lâm Quát lấy điện thoại ra, thấy mưa đạn trôi qua chằng chịt:

[Streamer kỳ thị giới tính, búa thật*]

*Búa thật: tiếng lóng internet, ý chỉ có bằng chứng rõ ràng.

[Đây chính là cùng giới đẩy nhau khác giới hút nhau sao?]

[mưa đạn đang nói cái quái gì vậy?]

[Kéo thanh chạy video về hai mươi phút trước, streamer này đã cứu một em gái đó]

[Ọe, đây là hành động của những thằng bỉ ổi, uổng phí cái tướng mạo kia]

[Đặt tên phòng livestream như vậy thì còn có thể tốt đẹp nỗi gì? Nếu không phải có thần S ở đây, tôi căn bản sẽ không bấm vào]

[13 cánh cửa mà bọn họ chỉ có 7 người, vận khí kém chút thôi, cả đoàn bị diệt cũng chưa chắc có thể tìm tới Sinh môn]

[Vừa bắt đầu đã chết? Có người thả đạo cụ không?]

[Phòng livestream của mấy người này tôi đều đã dạo hết một lượt, không ai thả đạo cụ]

[Đã như vậy, thật tò mò bọn họ làm sao vượt ải]

[Tò mò +1]

[Chẳng phải nói 13 là điềm xấu, như vậy 1-12 chính là may mắn sao, có thể nào Tử môn chỉ có cánh cửa thứ 13 hay không]

[Tôi xem đánh giá phó bản ⟨Kẻ xâm nhập⟩ độ khó là hai sao, không thể nào chỉ có 1 Tử môn]

[Vậy có phải 1, 3 và 13 đều là Tử môn hay không]

[Coi như có liên quan đến 13, anh bạn làm thế nào xác định thứ tự mấy cánh cửa]

[Các anh chị em, mọi người có phải quên thần S đang trong phòng livestream rồi hay không?]

[!!!]

[Cầu thần S giải đáp]

Thịnh Văn xem livestream, phó bản khu thành dưới với hắn mà nói quả thực chính là trò trẻ con, hắn thậm chí chỉ liếc mỗi tiêu đề phó bản cũng biết cái “Sinh Tử môn” này qua bằng cách nào.

Hắn nhìn thời gian mình tiến vào phòng livestream, 25 Phút.

Treo máy đủ 30 phút sẽ ban thưởng điểm tích lũy, nhưng mà phó bản khu thành dưới thực sự không có cái gì đáng xem, Thịnh Văn cảm thấy 5 phút còn lại trôi quá chậm. Nhìn mưa đạn điên cuồng cầu hắn giải đáp, hắn liền gõ chữ chuẩn bị tiết lộ những manh mối mà bản thân phát hiện, coi như giết thời gian.

Gõ chữ_ing

Trong video, Lâm Quát quét mắt qua mưa đạn, thản nhiên nói: “Sinh Tử môn? Tắt bình luận để bảo đảm trí thông minh.”

Thịnh Văn: “…”

[???]

[Tôi đây là bị streamer sỉ nhục hai lần sao?]

[Ha ha, tôi sẽ nhìn xem cậu vượt Sinh Tử môn thế nào]

[Có bản lĩnh vậy cậu mở cửa đi? Vừa đứng ngoài quan sát đồng đội mở cửa vừa chế nhạo mưa đạn, vẻ bề ngoài quan trọng đến thế à?]

Lâm Quát không tìm được chỗ tắt bình luận, cậu cũng không vì vậy làm mất quá nhiều thời gian. Lấy điện thoại ra vốn chẳng phải để xem mưa đạn hay cầu thủy hữu thả đạo cụ như đầu trọc, thấy được cái muốn thấy rồi lập tức nhét điện thoại lại trong túi.

Tiếp theo nhìn về phía tên mặt sẹo và người mới bị bắt ép mở cửa kia.

Người mới bị tên mặt sẹo cưỡng chế nắm tay vào chốt cửa, “Kít” một tiếng, khóa cửa vang động.

Đám người nín thở chờ đợi, chỉ sợ sau cánh cửa kia sẽ xông ra quái vật gì đó. Khe cửa vừa hé mở, lập tức có tia sáng từ trong nhà chiếu ra, soi sáng đám người đứng ở ngoài.

“A... tôi không muốn chết không muốn chết!” Xuất phát từ bản năng sinh tồn, người mới bỗng nhiên phản kích đẩy tên mặt sẹo ra, liền muốn bỏ chạy khỏi biệt thự.

Lâm Quát cản hắn lại.

“Là Sinh môn.” Lân Quát nói.

Người mới lập tức đứng hình.

Cửa bị đẩy mở rộng, là một gian phòng chất đống tạp vật. Bên trong không có nhiều đồ, nhìn một chút đã thấy hết.

“Lý…” Lâm Quát mở miệng gọi.

Lý Nhất Nam nhanh miệng nói: “Lý Nhất Nam.”

Cậu cũng không vì quên tên người khác mà cảm thấy quẫn bách, ngược lại nói: “Tùy ý chọn một cánh cửa mở ra.”

Lý Nhất Nam thoáng ngây người.

Lâm Quát nhìn cô, kiên nhẫn chờ đợi cô mở cửa.

Lý Nhất Nam căng thẳng nuốt nước bọt, không biết vì sao, cô luôn cảm thấy chàng trai có vẻ ngoài xuất chúng này mặc dù luôn toát ra cảm giác xa cách, nhưng đồng thời cũng khiến cho người ta cảm thấy an toàn.

Giữa ánh mắt chăm chú của Lâm Quát và mọi người, Lý Nhất Nam cẩn thận từng li từng tí lựa chọn một cánh cửa, từ từ đẩy mở.

Là phòng khách.

Lý Nhất Nam lập tức nhẹ nhàng thở ra, cô dùng ánh mắt mừng rỡ nhìn về phía Lâm Quát, vẻ mặt cậu vẫn lạnh nhạt như vậy, nhưng cô lại cảm thấy ẩn dưới phần lạnh nhạt kia dường như đã sáng tỏ toàn bộ.

Cậu ấy đã sớm biết đây là Sinh môn!

Lâm Quát lại nhìn đến tên mặt sẹo và đầu trọc: “Đến phiên người cũ, một trong hai ai mở cửa trước?”

Tên mặt sẹo cứng đờ.

“Không dám?” Lâm Quát khịt mũi coi thường: “Vậy thì tại sao kỳ thị người mới và phụ nữ?”

Biểu cảm của đầu trọc rất khó coi, có điều anh ta so với tên mặt sẹo thông minh hơn, thấy dáng vẻ này của Lâm Quát, đoán chừng cậu đã phát hiện được manh mối gì rồi, liền kéo ra một nụ cười nói: “Có thể chia sẻ phát hiện của cậu không? Mọi người đều là một team, có vinh cùng vinh có nhục cùng nhục.”

Một câu lập tức chuyển mũi giáo về phía Lâm Quát, đám người mới vừa rồi còn trừng mắt nhìn hai gã như kẻ thù, giờ ngược lại đều nhìn Lâm Quát, nếu cậu còn không nguyện ý chia sẻ phát hiện, rất có thể sẽ bị ánh mắt của bọn họ ăn tươi nuốt sống.

“Đúng đúng đúng.” Tên mặt sẹo tiếp lời: “Cậu che giấu manh mối cũng vô dụng, nếu chúng ta đều chết hết, còn lại mình cậu cũng tuyệt đối không thể sống nổi qua 5 ngày.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.