Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng

Chương 48: Chương 48




“Như con quỷ đó nói, ta đã giết cả nhà họ Ninh khi ta còn sống” Mặt Tiết Xán không chút cảm xúc: “Vì vậy, chúng muốn trả thù „ †a.

Giết cả nhà? Tôi hoảng sợ.

“Tại sao anh lại muốn giết cả nhà họ Ninh?” Tôi thắc mắc.

“Bởi vì chúng sa vào tà đạo” Tiết Xán đáp: “Ta không giết chúng, chúng sẽ hại chết nhiều người hơn” Không biết có phải do tôi gặp ảo giác hay không, tôi nghĩ Tiết Xán không quá muốn đề cập đến nó.

Tôi ngại phải hỏi tiếp.

“So với việc này, ta thắc mắc tại sao họ lại muốn bắt nàng hơn” Tiết Xán nhíu mày nhìn tôi: “Ban đầu ta nghĩ vì nàng là thê tử của ta, chúng bắt nàng để trả thù ta. Nhưng bây giờ có vẻ như không phải vậy. Lúc nãy con quỷ bắt nàng, hắn ta có nói gì không?” Nhìn vào đôi mắt đen của Tiết Xán, tôi chân chừ một lúc lâu mới nhỏ giọng trả lời: “Tôi không biết” Nếu Tiết Xán đã có điều giấu tôi, tất nhiên tôi cũng không thể thẳng thắn với hắn.

Hơn nữa, mặc dù tôi biết người nhà họ Ninh bắt tôi vì muốn lấy máu của tôi, nhưng tôi thực sự không biết mục đích chính xác của họ.

Quỷ y nói không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra khi uống cạn máu của tôi, nhưng tôi cứ cảm thấy người nhà họ Ninh biết gì đó.

Nếu chỉ là dùng máu của tôi để tăng quỷ lực, họ tuyệt đối sẽ không tốn công tốn sức muốn bắt tôi.

Chắc chắn là họ có mục đích rõ ràng hơn.

Trong lúc tôi suy nghĩ lung tung, thang máy đã lên đến tâng mười tám.

Ngay khi cửa thang máy mở ra, tôi thấy đại sư Thừa Ảnh và Tiết Phong đang rầu rĩ đứng ở cửa.

Khuôn mặt già nua của đại sư Thừa Ảnh trở nên tái nhợt sau khi thấy Lâm Dũng nằm dưới đất.

“Hắn chỉ bị quỷ nhập, hao tổn chút dương khí, không có gì đáng ngại” Tiết Xán lên tiếng.

Lúc này đại sư Thừa Ảnh mới thở phào nhẹ nhõm: “Vậy tốt rồi, bằng không tôi cũng không biết nên nói thế nào với cha cậu ấy” Sau khi bố trí cho Lâm Dũng ổn thỏa, chúng tôi đi tới trước cửa nhà xác tâng mười tám.

“Nếu đây là một cái bẫy, chúng ta vẫn phải đi vào hả?” Tôi hỏi.

“Khi chúng tôi định đi vào thì phát hiện ở cửa ngoài bãy rập ra, nó còn có kết giới rất lợi hại” Tiết Phong trả lời: “Nếu chỉ để giữ chân chúng ta, người nhà họ Ninh không cần phải dùng kết giới bảo vệ lợi hại như vậy, vì thế tôi đoán, kết quả điều tra trước đó của chúng ta là chính xác” “Vậy trong đó thực sự có thi thể của người công nhân kia hả? Thế nên người nhà họ Ninh mới muốn dùng kết giới để canh giữ nơi này?” Tôi phỏng đoán.

“Đúng vậy” Tiết Xán nói: “Chắc do chúng ta đến quá bất ngờ, chúng chưa kịp mang thi thể đi” Tiết Xán bước chậm tới cửa.

Tôi không thấy Tiết Xán làm gì, chỉ thấy hắn gõ vào mấy chỗ khác nhau, sau đó một luồng quỷ khí dày đặc đột nhiên phả vào mặt.

“Xong rồi” Tiết Xán nói.

Đại sư Thừa Ảnh nhìn Tiết Xán đầy ngưỡng mộ: “Kết giới được xây dựng công phu như này mà chỉ phá trong giây lát, xem ra người nhà họ Ninh vẫn quá khinh thường người” Tiết Xán không nói gì, chỉ đẩy cửa nhà xác ra rồi vào trong.

Ở đây còn lạnh hơn căn nhà xác tầng dưới.

Nhà xác này không chứa nhiều thi thể, nhưng tôi nhìn thấy trên mỗi cái tủ đông đều được dán kín lá bùa màu vàng.

Tiết Xán nhanh chóng lướt qua từng cái một, cuối cùng đứng trước một cái tủ đông.

“Là cái này” Hắn nói một câu rồi giơ tay mở tủ đông.

Tiết Xán quá nhanh tay, tôi còn chưa kịp né tránh thì đã nhìn thấy thi thể bên trong tủ đông.

Lúc đầu thi thể của anh ta bị đứt thành từng mảnh nhỏ vì nhảy lầu tự tử, nhưng giờ nó đã được khâu lại nên trông cũng không quá thê thảm.

Đó là một gã công nhân da đen gầy teo, mặt gã xanh lè, hai mắt trợn tròn như thể nhìn thấy thứ gì đó kinh khủng trước khi chất.

Ánh mắt đó quá thảm thương, tôi không nhịn được mà hỏi: “Tại sao không khép mắt anh ta lại?” “Thi thể của người chết oan không khép mắt được” Tiết Phong nhỏ giọng đáp: “Đây chính là chết không nhắm mắt” Tôi không dám nhìn vào mắt của thi thể đó nên đành phải nhìn vào cơ thể của anh ta.

Con quỷ nhập vào người Lâm Dũng không nói dối, trên thi thể này đúng là được vẽ đầy bùa chú bằng máu.

Bùa chú đó rất rườm rà, nó có màu đỏ tươi và rải rác trên từng tấc da của cơ thể.

Khi thấy bùa chú, Tiết Xán hơi đổi sắc mặt và cúi người quan sát kỹ lưỡng.

Nhưng ngay lúc này, cánh tay của cái xác đột nhiên giơ lên.

Chỉ thấy sau khi cái xác giơ tay lên, nó lập tức bắt đầu liên tục lau chùi thân thể của mình.

Kí hiệu được vẽ bằng máu tươi trên người gã nhanh chóng bị gã lau loang màu ra và trở nên khó phân biệt.

Tiết Xán sâm ngay mặt lại, và nhanh chóng giữ lại hai tay của cái xác đó.

Cái xác đã bị Tiết Xán giữ chặt lại nhưng vấn giãy giụa không ngừng.

Khi thấy mình không thể nhúc nhích, gã trợn tròn mắt và làu bàu quay sang Tiết Xán, sau đó gã hét to lên bằng giọng khàn khàn chói tai.

“Hung thủ! Hung thủ giết cả nhà họ NinhI Đồ không biết xấu hổi Thả ta ral” Khi gã há miệng, hơi thở hôi thối liên tục phả ra khiến người ta kinh tởm.

Vẻ mặt của Tiết Xán càng lạnh hơn.

Ngay sau đó, hắn bất ngờ giơ tay bóp cổ của cái xác.

“Rắc” một tiếng.

Cổ của cái xác bị Tiết Xán bóp gãy, đầu nó nghoẹo sang một bên.

Tiếng hét thê thảm ngừng lại, nhưng tay chân của cái xác vẫn không ngừng vùng vẫy như muốn tiêu hủy bùa chú trên người mình.

Một tia kiên nhân cuối cùng trong mắt Tiết Xán đã biến mất.

Hắn siết chặt tay hơn, đầu của cái xác cứ thế mà lìa khỏi cơ thể.

Cuối cùng cái xác cũng ngừng cử động hoàn toàn.

Trong nhà xác tối om, tôi trợn to mắt nhìn cái xác bị Tiết Xán bóp đứt cổ, sợ hãi đến nỗi mặt mày trắng bệch.

“Cái xác này chuyển động được là do có quỷ hồn trong người hả?” Tôi hỏi với giọng run run.

“Không phải” Tiết Phong lắc đầu: “Do thây cản thi điều khiển thi thể từ xa, nhà họ Ninh là gia tộc lớn về huyền học của thế hệ Tương Tây, cản thi vốn là bản lĩnh xuất chúng của họ” “Nhưng sao họ lại muốn điều khiển xác chết? Để phá hủy bùa chú trên thi thể sao? Nhưng chẳng phải thuật hồi hồn sẽ mất hiệu lực sau khi bùa chú đã biến mất à?” “Bùa chú trên thi thể này bị mất thì họ cần phải giết thêm một người để bổ sung. Họ không tiếc khi từ bỏ thi thể này, có lẽ là vì không muốn để chúng ta nhìn thấy bùa chú trên thi thể” Tôi cau mày.

Chúng tôi đã biết người nhà họ Ninh thực hiện thuật hồi hồn từ lâu, tại sao họ còn sợ chúng tôi nhìn thấy bùa chú trên thi thể? Trong khi tôi đang nghi hoặc khó hiểu, Tiết Xán đã nâng cánh tay của thi thể đó lên và quan sát.

Một lát sau, hắn cười khẩy: “Thảo nào lại vội tiêu hủy cái xác” Lúc này không chỉ có Tiết Xán, đại sư Thừa Ảnh cũng nhận ra được gì đó mà nâng cánh tay của thi thể rồi thốt lên: “Bùa chú này sao lại vậy… Chẳng lẽ..” Ông ấy nhanh chóng nhìn về phía Tiết Xán, Tiết Xán gật đầu.

Sắc mặt của đại sư Thừa Ảnh trắng bệch.

Tôi và Tiết Phong đều hoang mang trước sự bí hiểm của họ.

“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?” Tiết Phong không nhịn được bèn hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.