Hẹn Mưa Ngày Mưa

Chương 3: Chương 3: Ngày đông. Trời mưa. Tớ thích cậu!




Nó có gửi cái này cho cậu! Nó đã lên máy bay hai tiếng trước rồi.

Tôi run run đưa tay cầm lấy cái hộp màu xanh, cười nhạt. Cả người như bị ai đó hút hết sức sống, vô lực dựa vào bức tường ở cổng sau của trung tâm học thêm. Trời đang mưa, còn có cả sấm sét. Tôi ngẩng đầu lên nhìn trời, nhìn màn mưa trắng xóa phun vào mặt, có cái gì đấy mặn chát nơi khóe môi. Là nước mắt đấy! Đều là tại mưa. Mưa xối lên người, mưa xâm chiếm da thịt. Tôi lạnh, tôi đau. Tim tôi như hàng triệu giọt nước mưa nhỏ bé kia, rơi xuống đất, vỡ tan tành.

Tôi khóc nấc lên.

- MƯA, chẳng phải cậu nói sẽ chẳng bao giờ rời xa tớ rồi sao? Chúng ta đã móc nghéo với nhau, tại sao cậu không giữ lời chứ? Hôm nay là ngày mưa, ngày mưa đấy, cậu mau xuất hiện đi! TỚ GHÉT CẬU!!!

Tại sao chứ, tại sao lại vậy chứ? Tim tôi nhói lên từng hồi. Hôm qua, tôi đã tưởng mình là người hạnh phúc nhất thế gian. Mưa hứa sẽ cho tôi biết mọi điều về cậu ấy, sẽ ở bên cạnh tôi mãi mãi. Cậu ấy còn hôn tôi. Tôi đã nghĩ hôm nay mình sẽ thật sinh đẹp để tỏ tình với cậu ấy. Vậy mà, tất cả đều là DỐI TRÁ. Mưa, cậu là kẻ nói dối!

- Nếu ngay từ đầu cậu đã định ra đi thì tại sao lại phải xuất hiện trong cuộc sống của tớ chứ? Đảo lộn mọi thứ của tớ, khiến tớ thích cậu rồi ra đi không nói một lời thế này cậu vui lắm chắc. Còn tớ, tớ đau lắm cậu biết không?

Tôi hét lên trong màn mưa. Không còn cậu ấy, tôi cô độc. Tôi không cần cơn mưa lạnh lẽo này làm bạn, tôi cần Mưa của tôi. Mưa của tôi ấm áp lắm!

Tôi không biết mình về nhà thế nào, chỉ nhớ được khuôn mặt hoảng hốt của bố mẹ. Tôi như người thất thần, nằm trên giường giương mắt trân trân nhìn trần nhà. Trên đó hiện ra khuôn mặt Mưa, nụ cười đó, ánh mắt đó, khuôn mặt đó. Toàn bộ kỉ niệm hiện như một thước phim quay chậm hiện ra trước mắt tôi, chân thực và sống động đến lạ. Tôi nhắm mắt, cuộn người lại trong chăn, cố đem tất cả đẩy ra khỏi đầu. Một vật cứng rơi xuống đất, va chạm với nền nhà lạnh ngắt. Thứ âm thanh bị giam cầm trong cái hộp nhỏ vang lên, nhẹ nhàng mà quen thuộc đến lạ. Trong phòng bỗng chốc ngập tràn trong cái âm thanh mê hoặc của Kiss the rain, giai điệu vẫn vậy nhưng sao nghe chua chát quá.

Tôi với tay lấy hộp nhạc, một mảnh giấy rớt ra.

“Gửi cậu,

Như đã hứa, tớ sẽ cho cậu biết mọi điều về tớ.

Tớ: Vũ Duy Anh.

Tuổi: bằng tuổi cậu.

Sinh nhật: 23 tháng 1.

Sở thích: tớ thích nghe nhạc, nhất là Piano, đặc biệt là Kiss the rain của Yimura (giống cậu nhỉ). Tớ còn biết chơi piano (giỏi không?), bài nhạc trong hộp nhạc là tớ chơi đấy. Còn thứ khác, cậu thích gì tớ thích nấy, he he:))

Trường: trường cậu, nhưng là tớ học buổi chiều.

Nơi ở: nói sao nhỉ, nhà tớ thật ra ngược đường nhà cậu đấy, phải đi cửa trước cơ.

Tớ kể chuyện cậu nghe nhé!

Lần đầu tiên tớ gặp cậu không phải là ở cổng sau trung tâm dạy thêm. Lần đó tớ gặp cậu trên trường,trong thư viện (cậu đi trực thì phải), thấy cậu làm việc mà cứ đeo headphone nghe nhạc, đôi lúc lại nhìn thấy cậu thẫn thờ đâu đó ngoài cửa sổ. Tớ chỉ thấy lạ thôi rồi cũng không quan tâm lắm. Lần thứ hai là thấy cậu ở lớp học thêm, cũng là bộ dạng không-thể-rời-tai-nghe ấy, đông đến ai cũng muốn về nhưng chỉ có mình cậu là luôn về sau cùng, khi nào cũng nhìn cái gì đó xa tít trong mưa. Tớ muốn biết cậu nghe cái gì, muốn tìm hiểu cô gái kì lạ như cậu rồi bất giác để ý đến cậu từ lúc nào không hay. Lần đầu tiên nói chuyện với cậu, tớ cố ý nói dối không có dù để được về ké dù cậu, mặc dù nhà tớ ở hướng ngược lại và mỗi lần như thế tớ phải đi đường vòng để về nhà đấy T^T. Nhìn cậu bất ngờ, rồi ngây ngô cho một tên con trai lạ là tớ về chung mà không có bất cứ cảnh giác nào khiến tớ muốn bật cười. Cậu còn ngây thơ lắm cơ, chạm một chút đã đỏ mặt, gần một chút thì mặt đã trông như quả cà chua chín đến không thể nào chín hơn. Tớ thấy cậu đáng yêu nên mới bẹo má cậu đấy! Nhờ cậu mà tớ thêm yêu ngày mưa đến, vì lúc đó tớ sẽ có lý do chính đáng để đi về cùng cậu.

Xin lỗi, tớ thất hứa với cậu! Tớ muốn nói với cậu tất cả nhưng tớ lại sợ, nếu cậu níu thì tớ sẽ chẳng đủ dũng cảm mà bước đi. Chắc cậu ghét tớ lắm!

Sau này không có tớ bên cậu những ngày mưa nhưng cậu cũng đừng buồn nhé, cũng không được khóc, khóc nhè xấu lắm. Cậu trong lòng tớ đẹp nhất khi cười mà!

Ở Việt Nam, bên cậu, tớ đã có một đông không lạnh, còn rất ấm áp vào những ngày mưa. Nếu có thể, tớ muốn đi bên cậu không chỉ những ngày mưa mà cả những ngày nắng, không chỉ là quãng đường nhỏ từ lớp học thêm về nhà mà tất cả mọi nơi cậu muốn đến, được không?

Có một điều tớ muốn nói với cậu rất lâu rồi, nhưng tớ sẽ chờ đến ngày được gặp cậu và nghe chính cậu trả lời.

Tạm biệt và hẹn gặp lại,

Tình đầu của tớ.”

Từng giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má, thấm ướt lá thư, tạo nên những “vệt mưa” nhỏ.

Có phải một ngày mưa của mùa đông nào đấy, Mưa lại đến bên tôi?!

***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.