Hẹn Ước Dưới Vầng Trăng

Chương 8: Chương 8




Victoria không biết làm sao để vượt qua được đêm nay. Ở bên Robert chỉ một lúc đã đủ tệ lắm rồi, nhưng giờ cô sẽ phải đối mặt với ngài Eversleigh, kẻ chắc chắn đã nghĩ cô là một phụ nữ hư hỏng.

Cô suy xét nhanh chóng đến khả năng giả vờ đau bụng. Cô sẽ nói mình đã tình cờ gặp tiểu thư Hypatia Vinton ngày hôm trước. Nhưng cô cũng không thể lấy đó làm lý do để có những triệu chứng tương tự cô ấy được. Chắc chắn phu nhân Hollingwood sẽ không buộc cô tham gia bữa tiệc tối nếu cô bị ốm. Nhưng rồi phu nhân H. là kiểu người thể nào cũng cho rằng Victoria cố tình tỏ ra buồn nôn để chọc giận bà ta. Đó sẽ là lý do để đuổi việc cô. Với Phu nhân Hollingwood, bất cứ điều gì cũng có thể trở thành lý do đuổi việc.

Thở dài thườn thượt, Victoria nhìn chiếc váy đặt trên giường. Đó không phải loại xấu xí như cô lo sợ, nhưng nó quá rộng và khi mặc lên người chắc chắn chẳng khác gì một chiếc bao tải. Hơn thế nữa nó lại màu vàng, thứ màu luôn khiến cô trở nên xám nhợt. Gạt thói phù phiếm của phụ nữ sang một bên thôi, dù sao cô cũng quyết định sẽ không để chiếc váy khiến cô muộn phiền rồi. Hơn nữa, cô cũng không cần thu hút sự chú ý. Victoria sẽ rất hạnh phúc nêu được đóng vai cô nàng không-ai-để-ý trong bữa tiệc đặc thù này. Thái độ nhu mì như vậy rõ ràng sẽ gây ấn tượng với bà chủ của cô và sẽ thêm vào những lợi ích đi kèm.

Vitoria kiểm tra đồng hồ trong phòng. Giờ là bảy giờ bốn mươi lăm phút - thời điểm để bát đầu chuẩn bị nếu cô muốn xuống tầng dưới vào lúc tám giờ hai mươi lăm. Chính xác tám giờ hai mươi lăm, cô nhăn mặt nghĩ. Không được sớm một giây và cũng không được chậm một giây. Cô biết chắc công việc của mình sẽ phụ thuộc cả vào đấy.

Cô cố gắng vấn tóc đẹp nhất có thể. Nó sẽ không được tinh tế như các tiểu thư khác, vì cô không có cô hầu gái nào để tạo kiểu tóc xoăn bồng bềnh hay uốn mái cho hợp mốt cả. Một búi tóc đơn giản nhưng nhã nhặn là kiểu đẹp nhất cô có thể làm.

Cô đưa mắt nhìn đồng hồ và biết đã đến giờ đi xuống dưới, và thế là cô rời phòng, đóng và khóa cánh cửa lại sau lưng, Khi cô đến phòng tranh, tất cả các vị khách của nhà Hollingwood đã có mặt, họ đang nhâm nhi rượu và hòa nhã trò chuyện. Ngài Eversleigh đứng trong góc, quay lưng về phía cô khi anh ta tán tỉnh một người phụ nữ tóc vàng. Victoria trút một hơi nhẹ nhõm khi cô vẫn thấy bẽ mặt về việc xảy ra vào chiều hôm nay.

Robert đứng dựa vào tường, vẻ mặt anh mang đủ điềm gở để dọa tất cả mọi người bỏ chạy, trừ những kẻ thích giao thiệp ngu ngốc nhất. Đôi mắt anh rất chăm chú và chúng tập trung ở khung cửa khi cô bước vào. Anh rõ ràng đang canh cô đến.

Victoria nhìn quanh. Dường như không có ai có ý định tiến về phía anh. Đám người tối nay hẳn ít ngu ngốc hơn mức trung bình rất nhiều.

Robert tiến một bước về phía cô, nhưng bị chen ngang bởi phu nhân Hollingwood, người ngay lập tức đã đến bên cạnh Victoria. “Cảm ơn cô vì đã trở nên mau lẹ”, bà ta nói. “Anh Percival Hornsby sẽ hộ tống cô đến dùng bữa tối. Tôi sẽ nhanh chóng giới thiệu cô với anh ta.”

Victoria theo sau bà chủ của cô, hầu như không tin nổi người phụ nữ này thực sự đã dùng cả cụm “cảm ơn” lẫn “cô” trong cùng một câu. Và rồi, chỉ ngay khi cô và phu nhân Hollingwood chuẩn bị băng qua căn phòng, cô nghe thấy giọng Robert.

“Cô Lyndon phải không? Victoria?”

Victoria quay lại, kinh hãi lấp đầy bụng cô.

“Trời ạ, đúng cô rồi!” Mặt Robert trông đầy vẻ ngờ vực khi thu hẹp khoảng cách giữa họ bằng những sải chân thong dong.

Victoria híp mắt. Anh đang định làm cái quái quỉ gì thế không biết?

“Ngài Macclesfield!”, phu nhân Hollingwood nói, bị xúc động đến hổn hển. “Đừng bảo rằng là ngài quen cô Lyndon đấy.”

“Tôi khá thân thiết với cô Lyndon.”

Victoria tự hỏi không biết có ai nghe ra hai tầng nghĩa trong giọng anh không. Cô rất mong có thể hạ nhiệt cơn giận và nói với anh chính xác những gì cô nghĩ về trò chơi nực cười của anh.

Phu nhân Hollingwood quay sang Victoria với nét mặt buộc tội. “Cô Lyndon, cô không hề nói với ta rằng cô quen ngài Macclesfield đây.”

“Tôi không biết ngài ấy là khách của bà, thưa phu nhân.” Nếu anh có thể nói dối, quỷ tha ma bắt anh đi, thì cô cũng có thể.

“Chúng tôi lớn lên cùng nhau”, Robert thêm vào, “Ở Kent”.

Hừm, Victoria tự thừa nhận, điều đó cũng không hẳn sai sự thật. Cô có thể đã chuyển đến Kent năm mười bảy tuổi, nhưng chắc chắn cô đã lớn lên chút ít trong thời gian ở đó. Bị lừa lọc và phản bội là cách để khiến con người ta trưởng thành hơn.

“Vậy sao?”, phu nhân Hollingwood hỏi, trông hứng thú kinh khủng và có chút khó chịu khi cô gia sư của mình lại từng có mối giao thiệp với một Bá tước.

“Phải, gia đình hai chúng tôi là bạn tốt của nhau.”

Victoria ho sặc đến mức cô phải xin thứ lỗi để đi lấy thứ gì đó uống.

“Ôi, đừng, hãy cho phép tôi”, Robert đàng hoàng nói, “Tôi không thể nghĩ mình thích làm việc gì hơn thế nữa”.

“Mình có thể nghĩ đến rất nhiều điều thích làm ấy chứ”, Victoria lầu bầu. Giậm lên chân anh chắc sẽ hay lắm, cũng giống như hất thẳng ly rượu lên đầu anh chẳng hạn. Cô đã từng dùng một chậu nước, và việc ấy khiến cô thích thú không gì bằng. Đã vậy rượu còn có thể nhuộm đỏ nữa.

Trong khi Robert đi kiếm cho cô một ly nước chanh, phu nhân Hollingwood quay sang cô. “Cô biết Ngài Macclesfield?”, bà ta rít lên, “Sao cô không nói cho ta biết?”

“Tôi đã nói rồi, tôi không biết ngài ấy là khách của bà.”

“Dù ngài ấy có lả khách hay không thì cũng không thích hợp. Ảnh hưởng của ngài ấy còn lớn hơn nữa. Khi ta thuê cô, đáng nhẽ cô nên cho ta biết mình là... Ôi, xin chào, ngài Macclesfield.”

Robert gạt đầu khi anh giơ lên hai ly nước. “Phu nhân Hollingwood, tôi mạn phép mang nước chanh về cho cả hai người đây.”

Phu nhân Hollingwood điệu đà nói lời cảm ơn. Victoria thì im lặng, thừa biết nếu cô có mở miệng thì điều cô nói cũng không phù hợp với không khí lịch sự này. Rồi sau đó, ngài Hollingwood tiến đến, hỏi vợ mình đã đến thời điểm ăn tối chưa. “À, đúng rồi”, phu nhân Hollingwood nói. “Tôi cần giới thiệu cô Lyndon với anh Hornsby.”

“Có lẽ tôi có thể hộ tống cô Lyndon”, Robert lên tiếng.

Miệng Victoria trễ xuống. Chắc chắn anh đã nhận ra đó là một sự lăng mạ kinh khủng với phu nhân Hollingwood. Là quý ông có tước vị cao nhất bữa tiệc, bổn phận của anh là hộ tống nữ chủ nhà.

Vicoria ngậm chặt miệng khi phu nhân Hollingwood thất kinh lắp bắp. “Nhưng... Nhưng...”

Robert tặng bà ta nụ cười ấm áp. “Đã quá lâu rồi, và tôi chắc chắn cô Lyndon có rất nhiều chuyện để ôn lại cùng tôi. Tôi thậm chí còn chưa biết thêm thông tin gì về tình trạng em gái cô ấy kìa.” Anh quay sang nhìn Victoria với vẻ mặt quá ư là quan tâm. “Eleanor thân mến thế nào rồi?”

“Ellie vẫn khỏe”, Victoria nghiến răng.

“Con bé vẫn xấc xược như mọi khi chứ?”

“Không được bằng anh”, Victoria bắn trả. Rồi cô câm bặt.

“Cô Lyndon!”, phu nhân Hollingwood rú lên. “Làm sao cô dám dùng cái giọng đó để nói chuyện với ngài Macclesfield? Nhớ lấy vị trí của mình.”

Nhưng Robert chỉ cười khùng khục. “Cô Lyndon và tôi luôn nói chuyện thẳng thắn với nhau. Đó là một trong những lý do chúng tôi rất thích thú mỗi khi ở cạnh nhau.”

Victoria vẫn đang tự trừng phạt bản thân vì vừa nãy đã để anh kích thích mà buột miệng phản bác, cho nên lần này cô ngoan ngoãn ngậm miệng, dù cô thật sự muốn tuyên bố ít nhất cô cũng chẳng thích thú gì với việc bầu bạn cùng anh.

Quá lúng túng, phu nhân Hollingwood không biết phải xử lý tình huống trái lễ nghi này thế nào. Bà ta chắc chắn không hài lòng dù là chút nhỏ nhoi trước ý nghĩ cô gia sư nhà mình nghiễm nhiên được cặp đôi với vị khách có địa vị cao nhất trong bữa tiệc.

Victoria nhanh chóng nhận ra sự xem nhẹ này có thể dẫn đến một tội lỗi, vội vàng hòa giải. “Tôi chắc chắn Bá tước và tôi không cần thiết phải ngồi với nhau. Chúng tôi có thể…”

“Ô, nhưng cần thiết chứ”, Robert cắt ngang, phô nụ cười vui vẻ cho các quý cô xem. “Cả một thời đại rồi.”

“Nhưng sự sắp xếp chỗ ngồi của phu nhân Hollingwood…”

“Chúng ta không phải một nhóm cứng nhắc. Anh Hornsby hẳn sẽ rất vui mừng được thế chỗ tôi để ngồi gần vị trí đầu bàn, tôi đảm bảo đấy.”

Phu nhân Hollingwood trở nên tái mét. Hornsby không phải và cũng sẽ không bao giờ được trở thành người quan trọng. Nhưng trước khi bà ta có thể phản đối, Robert đã gọi quý ông kia đến hỏi.

“Percy này”, anh dùng chất giọng hòa nhã nhất của mình, “cậu không phiền nếu hộ tống phu nhân Hollingwood đi dùng bữa tối chứ? Tôi sẽ biết ơn cậu rất nhiều nếu cậu đồng ý đổi chỗ ở bàn ăn với tôi”.

Percy chớp mắt. “Nh… Nh… Nhưng tôi ch… chỉ…”

Robert thân thiết vỗ mạnh vào vai anh ta để ngăn lại tràng lắp bắp tiếp theo. “Cậu sẽ có một khoảng thời gian tuyệt vời cho xem. Phu nhân Hollingwood là một người hoạt ngôn đáng kinh ngạc.”

Percy nhún vai và chìa cánh tay ra cho phu nhân Hollingwood. Bà ta chấp nhận vì quả thực bà ta cũng chẳng thể làm gì khác mà không xúc phạm đến một Bá tước. Nhưng bà ta quăng ánh nhìn hung dữ qua vai về phía Victoria.

Victoria đau đớn nhắm mắt. Kiểu này chắc chắn phu nhân Hollingwood sẽ tin rằng thảm họa này là do cô gây ra. Không cần biết toàn bộ là do Robert nói ra, rằng anh là người khăng khăng yêu cầu. Phu nhân H. sẽ tìm cách đổ mọi tội lỗi lên đầu gia sư.

Robert cúi người và mỉm cười. “Không quá khó khăn, phải không nào?”

Cô quắc mắc với anh. “Nếu tôi có một cái chĩa, thề với Chúa tôi sẽ dùng nó để xiên anh.”

Anh chỉ cười khoái trá. “Một cái chĩa à? Chắc chắn đó là do cách giáo dục ở thôn quê của em. Hầu hết phụ nữ tôi quen hẳn sẽ chọn một con dao găm. Không thì cũng là dao rọc giấy.”

“Bà ta sẽ lấy đầu tôi”, Victoria rít lên khi nhìn thấy cặp đôi khác xếp hàng để đi bộ vào phòng ăn. Bởi Robert đã đổi vị trí với anh chàng Hornsby, anh sẽ là người cuối cùng vào phòng ăn và ngồi ở vị trí cuối cùng trên bàn.

“Đảo lộn việc sắp đặt chỗ ngồi không phải tận thế”, Robert nói.

“Với phu nhân Hollingwood thì đúng là như thế đấy”, Victoria vặc lại. “Tôi có thể biết anh đần độn cỡ nào, còn tất cả những gì bà ta thấy là một Bá tước cao quý.”

“Cũng thi thoảng mới khéo vậy thôi’, anh lẩm bẩm.

Câu nói khiến anh nhận thêm một cái trừng mắt giận dữ khác. “Bà ta đã khoe khoang về sự hiện diện của anh tại bữa tiệc trong suốt hai ngày qua”, Victoria thêm vào, “Anh mà ngồi với cô gia sư thì bà ta sẽ không vui nổi”.

Robert nhún vai. “Tôi đã ngồi với bà ta tối qua rồi. Bà ta còn muốn gì nữa?”

“Tôi thậm chí còn không muốn ngồi với anh ngay từ đầu! Tôi sẽ hoàn toàn vui vẻ với anh Hornsby. Tôi thậm chí còn vui vẻ hơn với khay thức ăn trong phòng của tôi. Càng lúc tôi càng thấy anh đáng khinh.”

“Ừ, em nói điều đó nhiều lắm rồi.”

“Tôi hẳn sẽ rất may mắn nếu bà ta đơn thuần chỉ đuổi việc tôi. Tôi đảm bảo bà ta đang mơ đến nhiều cách tra tấn đau đớn kể từ lúc chúng ta nói chuyện rồi.”

“Nâng cằm lên, Torie. Đến lượt chúng ta rồi.” Robert khoác tay cô và dẫn cô vào phòng ăn, đến chỗ của mình. Các vị khách khác có vẻ hơi giật mình khi thấy Robert ngồi cuối bàn. Anh cười dịu dàng và nói: “Phu nhân Hollingwood đã tặng tôi một món quà. Cô Lyndon đây là người bạn từ thời thơ ấu của tôi, và tôi muốn ngồi cạnh cô ấy”.

Các vị khách khác bực bội gật đầu, rõ ràng đã giải tỏa phần nào cho lời giải thích mang lỗi vi phạm lễ nghi nghiêm trọng thế này.

“Cô Lyndon à”, một người đàn ông trung niên to béo ồm ồm nói. “Tôi không nghĩ chúng ta đã từng gặp mặt. Gia đình cô ở đâu?”

“Cha tôi là mục sư ở Bellfield, thuộc hạt Kent.”

“Rất gần với Castleford”, Robert thêm vào, “Chúng tôi chơi với nhau từ thuở bé”.

Victoria cố lắm mới ngăn được một tiếng khịt mũi. Chơi với nhau từ thuở bé à, hẳn thế nhỉ. Bọn họ đã làm những việc mà không đứa trẻ nào nên làm.

Trong khi cô ngồi ở đó với cái đầu bốc khói, Robert lại đi giới thiệu cô với tất cả mọi người ở khu vực cuối bàn của họ. Người đàn ông ngồi bên tay trái cô là đại úy Charles Pays, thuộc hải quân hoàng gia. Victoria nghĩ anh ta khá đẹp trai theo kiểu khác hẳn Robert. Người đàn ông to béo là ông Thomas Whistledown, và quý cô ngồi bên tay phải ông ta là cô Lucinda Mayford. Victoria nhanh chóng được đại úy Pays cho biết cô ta là một quý cô giàu có đang tìm cách để câu được cho mình một tước hiệu. Và cuối cùng, ngồi chéo góc với Robert là phu nhân William Happerton, một quả phụ không mấy tốn thời gian để hướng dẫn Robert gọi cô ta là Celia.

Victoria cho rằng phu nhân Happerton đang nhìn Robert hơi chăm chú một chút, điều có vẻ đủ trở thành lý do để cô hướng sự chú ý của mình về phía đại úy Pays. Chứ không phải, cô lý luận, là cô ghen tuông dù là chút xíu chăng nữa. Vì đòi hỏi thực thi công bằng, nên cô cần phải quay lưng lại với Robert.

“Kể tôi nghe đi, đại úy Pays”, cô nở nụ cười và nói, “Ngài ở trong hải quân rất lâu phải không?”.

“Bốn năm, cô Lyndon ạ. Đó là một cuộc sống nguy hiểm, nhưng tôi rất thích nó.”

“Nếu anh thích thú như vậy”, Robert chen ngang, “Vì cái quái gì anh không đến đại lục[1] làm công việc của mình?”.

[1] Ý chỉ đại lục châu Âu (trừ nước Anh ra).

Cơn giận sôi lên, Victoria quay sang Robert nói: “Đại úy Pays thuộc hải quân, có nghĩa ngài ấy phải phụng sự trên một chiếc thuyền. Và sẽ rất khó khăn để lái một con thuyền trên đại lục, thưa ngài. Mà đã là thuyền thì phải đi trên mặt nước”. Và rồi, trong khi tất cả mọi người há hốc miệng trước cái cách cô đối đáp với một Bá tước như thể anh là một kẻ thiểu năng, cô nói thêm: “Bên cạnh đó, tôi không biết là ngài có liên quan đến cuộc nói chuyện của chúng tôi đấy”.

Cô Mayford sặc súp làm ông Whistledown phải quay sang vỗ lưng cho cô. Ông ta trông có vẻ rất thích thú được ra sức giúp đỡ.

Victoria quay trở lại với đại úy Pays. “Ngài đang nói...”

Anh ta chớp mắt, rõ ràng không thấy thoải mái với cái cách Robert trợn trừng với anh ta qua đầu Victoria. “Tôi á?”

“Vâng”, cô đáp, cố gắng nghe như một quý cô ngọt ngào và nhã nhặn. Dù sao thì cô cũng mau chóng phát hiện thật khó để nghe ngọt ngào và nhã nhặn qua hàm răng răng nghiến chặt. “Tôi rất muốn được nghe thêm về công việc của ngài.”

Robert cũng đang gặp các rắc rối tương tự với cơn tam bành của anh. Anh không thấy những màn tán tỉnh của Victoria với tên đại úy đẹp trai kia thú vị chỗ nào hết. Dù anh biết thừa cô đang làm thế để chọc tức anh thì cũng không quan trọng - kế hoạch của cô đang tiến triển thuận lợi như mơ. Nó bỏ lại anh với nỗi ghen tuông bức bối, và điều anh thực sự muốn làm đó là hất chiếc dĩa găm đầy đậu Hà Lan về phía đại úy Pays.

Anh chắc hẳn cũng làm thế rồi, nếu chúng không nằm im lìm trong món súp. Thay vào đó anh chọc thìa xuống bát, nhưng nó chẳng khiến anh khá hơn và cũng không giảm tình trạng căng thẳng của anh xuống.

Anh lại nhìn về phía Victoria. Lưng cô kiên quyết quay về phía anh. Anh hắng giọng.

Cô không cử động.

Anh lại tiếp tục hắng giọng.

Nếu có chuyện xảy ra, thì chính là việc cô thậm chí còn ngả người gần hơn về phía Pays.

Robert cúi xuống và nhìn các khớp ngón tay trở nên trắng bệch vì nắm chiếc thìa quá chặt. Anh không muốn Victoria, nhưng quỷ bắt anh đi, anh cũng không muốn bất cứ ai có được cô.

Hừm, đấy cũng không phải toàn bộ sự thật. Anh muốn cô. Đến tàn tệ. Anh chỉ không muốn mình muốn cô. Anh ép bản thân nhớ lại tất cả những bẽ bàng và bất lực vào khoảnh khắc cô phản bội anh. Cô đúng là kiểu đàn bà mưu mô xấu xa nhất trần đời.

Ấy thế mà anh vẫn muốn cô.

Anh rên lên.

“Có gì không ổn sao?” là lời hỏi han vui vẻ của nữ quả phụ bên kia chiếc bàn.

Robert quay đầu lại để nhìn phu nhân Happerton. Cô ta để mắt đến anh cả tối, còn anh thì chả tâm trí đâu mà đáp lại lời mời mọc không lời của cô ta. Cô ta chắc chắn là thừa hấp dẫn, mặc dù rõ ràng cô ta sẽ trở nên lôi cuốn hơn nữa nếu màu tóc tối hơn. Đen, là chính xác nhất. Giống màu tóc của Victoria.

Phải đến tận khi nhìn xuống anh mới nhận ra mình vừa xé chiếc khăn ăn thành hai nửa. Chiếc khăn ăn bằng vải của anh.

“Thưa ngài?”

Anh ngước lên. “Phu nhân Happerton. Tôi hẳn phải xin lỗi cô rồi. Tôi không dễ hòa đồng cho lắm”, anh mỉm cười hư hỏng. “Cô nên quở mắng tôi đi.”

Anh nghe Victoria lầu bầu điều gì đó. Anh liếc trộm về phía cô. Sự tập trung của cô với đại úy Pays không hoàn toàn chăm chú như cô muốn anh tin tưởng.

Một người hầu xuất hiện bên tay phải của Robert, đưa ra một đĩa - có thể là gì nhỉ - đậu Hà Lan. Victoria tự xúc cho mình một thìa đầy, rồi tuyên bố: “Tôi yêu đậu Hà Lan”. Cô quay sang Robert. “Theo tôi nhớ thì ngài ghét cay ghét đắng chúng. Thật đáng tiếc là chúng ta lại không được phục vụ món súp đậu.”

Cô Mayford tiếp tục ho, rồi đảo người sang trái để tránh những cú đập của ông Whistledown lên lưng cô.

“Thực sự thì”, Robert tươi cười nói, “Tôi đột nhiên lại thấy thích đậu Hà Lan. Nhưng chỉ tối nay thôi, đương nhiên là vậy”.

Victoria đằng hắng và hướng sự chú ý trở lại với đại úy Pays. Robert dùng dĩa xúc vài hạt đậu, đảm bảo không có ai đang nhìn, nhắm mục tiêu, và hất.

Và trượt. Những hạt đậu bay vèo ra khắp các hướng nhưng không có hạt nào trong số chúng tìm được cách đụng vào Victoria hay Pays. Robert càu nhàu bất mãn. Buổi tối của anh thế này đây. Nó được bắt đầu thú vị ra trò ấy chứ. Tra tấn Victoria lẫn phu nhân H. trong phòng tranh mới vui khủng khiếp làm sao.

Bữa ăn tiếp tục. Không một ai trông có vẻ thích thú, rất có thể trừ ông Whistledown ra, người hình như quên đi tất cả những lời nói kháy để nhoài tới nhoài lui. Thực sự thì một khi thức ăn được bưng lên, ông ta dường như quên bẵng tất cả mọi thứ.

Đến lúc dùng xong món tráng miệng, năm trong số sáu vị khách ngồi ở cuối bàn đều trông rã rời. Người thứ sáu, ông Whistledown, trông no nê tràn trề.

Victoria chưa bao giờ lại cảm thấy mang ơn điều gì bằng lời đề nghị các quý cô lui ra phòng tranh của phu nhân Hollingwood. Cô không mong muốn có được mối quan hệ gần gũi với bà chủ của cô, người chắc chắn đang quyết tìm cách tốt nhất để đuổi việc cô. Nhưng kể cả vậy, phu nhân H. cũng đáng mến hơn Robert, kẻ đóng góp lời sau cùng vào cuộc trò chuyện chung là: “Quả thực vô vùng khó khăn để tìm được sự giúp đỡ tích cực. Đặc biệt là cô gia sư”.

Trong phòng tranh các quý bà quý cô đồn đãi với nhau chuyện này chuyện nọ. Victoria, đóng vai trò là cô gia sư, không được chia sẻ “chuyện này” hay “chuyện nọ”, cho nên cô giữ im lặng. Những cái trừng mắt thường xuyên từ phu nhân Hollingwood càng làm cô tin chắc mình nên giữ mồm giữ miệng.

Sau nửa giờ, các quý ông tham gia với họ để chuyện trò nhiều hơn. Victoria để ý Robert không xuất hiện và trút một hơi nhẹ nhõm. Cô đơn giản không muốn tranh đấu với anh thêm nữa. Ngay khi có thể, cô sẽ lịch sự xin phép được về phòng nghỉ.

Cơ hội ấy xuất hiện chỉ vài phút sau đó. Tất cả mọi người trừ Victoria đều tụ họp trong những nhóm nhỏ hơn để nói chuyện. Cô đi men về phía cửa, nhưng khi chỉ còn cách ba bước nữa, một giọng đàn ông khiến bước chân cô khựng lại.

“Quả là hân hạnh khi lại được gặp cô, cô Lyndon.”

Victoria quay lại, gương mặt cô đỏ gay. “Ngài Eversleigh.”

“Tôi không biết cô sẽ cho chúng tôi vinh dự được diện kiến cô tối nay đấy.”

“Tôi là người thay thế vào phút cuối cùng.”

“À, phải rồi, cơn đau bụng của tiểu thư Vinton.”

Victoria cười rúm ró và nói: “Nếu ngài thứ lỗi cho tôi, tôi phải quay lại phòng của mình”. Cô gật đầu nhanh gọn rồi lướt khỏi phòng tranh.

Từ bên kia căn phòng, Robert híp mắt khi nhìn thấy Eversleigh cúi người chào một cách gần như chế nhạo. Robert quay về phòng tranh hơi chậm, bởi anh phải ngừng lại ở phòng tắm để tự làm dịu bản thân. Khi anh đến nơi thì liền phát hiện Eversleigh đang dồn Victoria vào góc.

Và cái cách hắn ta đang nhìn cô khiến máu Robert sôi lên sùng sục. Đại úy Pays, với tất cả vẻ ưa nhìn sáng chói, tương đối vô hại. Nhưng Eversleigh thì hoàn toàn không có chút đạo đức và e dè nào cả.

Robert bắt đầu băng qua căn phòng, lúc đầu anh muốn vặn cổ Eversleigh, rồi lại quyết định sẽ cảnh cáo một hai câu thay vào đó. Nhưng trước khi anh có thể đến chỗ hắn ta, phu nhân Hollingwood lại đứng dậy và tuyên bố chương trình giải trí tối nay. Bao gồm hát và chơi nhạc cụ trong phòng nhạc cùng chơi bài dành cho các quý ông thích may rủi.

Robert cố gắng chặn Eversleigh lại khi đám đông phân tán, nhưng phu nhân Hollingwood đã bất ngờ tiếp cận anh một cách đầy chủ tâm, và anh nhận ra mình bị mắc kẹt trong cuộc nói chuyện đến gần một giờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.