Thời đại mới có gì khác? Đối với Lâm Tinh, không có gì khác. Ngày ngày cô
vẫn đi làm, đi phỏng vấn, viết bài. Hết giờ không đi đâu, về nhà, thổi
cơm. Lòng vẫn không rời Ngô Hiểu. Đối với cô, giao thời của thế kỷ, giao thời của thiên niên kỷ vẫn như một ngày bình thường. Tất cả chỉ là giới hạn tâm lý mà con người tự đặt ra.
Trong giới hạn ấy, với những
ai có những mê hoặc tồn tại trong lòng, sẽ mãi mãi là giới hạn của một
sinh mệnh, nhất là đối với những người già vào cuối đời. Hạ Vệ Hoa từ Mỹ về, đem theo ông cậu già cả, về Cát Hải quê cũ xem mặt trời thiên niên
kỷ mới, nhằm thỏa mãn nguyện vọng một đời. Sau ngày đầu năm họ lên Bắc
Kinh, Vệ Hoa tìm gặp Lâm Tinh. Cậu ta hẹn Lâm Tinh đến một biệt thự thuê tạm ở ngoại thành. Đấy là ngôi nhà của bạn ông cậu, tuy không hào hoa
sang trọng như biệt thự Kinh Tây, nhưng cũng rất tao nhã, yên tĩnh. Cậu
ta cùng ông cậu, bà mợ mời Lâm Tinh ở lại ăn bữa cơm trưa đạm bạc. Trong bữa ăn, hai ông bà già hỏi Lâm Tinh về cuộc sống của người dân đại lục
hiện nay, hỏi những chuyện quê hương, tất cả đều mới lạ. Ăn xong, hai
ông bà già đi nghỉ trưa, Lâm Tinh cũng cáo từ ra về. Vệ Hoa giữ cô lại.
Cô từ chối, bảo chiều này còn có việc, không thể ở lại.
Vệ Hoa
đưa tiễn Lâm Tinh. Trước biệt thự có một cái hồ nhỏ của chủ nhà, bên hồ
có một cây liễu đã rụng lá. Họ dẫm lên băng tuyết mặt hồ để ra đường
lớn. Cả hai trong tiềm thức có cái xa lạ của những người xa cách lâu
ngày. Lâm Tinh nói với Vệ Hoa mình đã lấy chồng, và đã phẫu thuật cấy
ghép thận. Cô nói với cậu ta toàn những chuyện vui. Có thể vì trông thấy cuộc sống của Lâm Tinh toàn những thuận lợi, trên khuôn mặt Vệ Hoa có
vẻ khó tả. Cậu ta nói: “Em chúc mừng hạnh phúc của chị. Lúc nào chị mời
em một bữa tiệc cưới bổ sung?”
Lâm Tinh nói: “Bao giờ Hoa tốt nghiệp về nước, nếu chị còn sống, chị sẽ chiêu đãi bổ sung.”
Vệ Hoa nói: “Chị đã mổ rồi, chắc chắn còn sống mấy chục năm nữa. Thế nào,
có cần em giúp chị sang Mỹ du học không? Hay là đi nghỉ, chị cũng cần
nghỉ ngơi cho thoải mái.”
Lâm Tinh không nói gì.
Vệ Hoa
nói: “Em nói thật đấy. Chị còn trẻ, việc gì mà như bà già nhà quê vậy,
cứ khư khư giữ lấy cái ngõ Dương Châu ấy suốt đời à? Con gái lấy chồng
rồi, chả nhẽ không còn chí tiến thủ nữa hay sao?”
Lâm Tinh đứng
lại. Cô không biết tại sao mắt mình ướt nước, một câu nói run rẩy bật
ra: “Chị phải giữ chỗ ấy. Chị không thể để anh ấy về không tìm thấy
chị.” Vệ Hoa không nghe rõ: “Ai về, ai tìm chị?”
Lâm Tinh nghẹn
lại, không thể trả lời, một giọt nước mắt lăn xuống. Cô không thể gượng
cười để che đậy đau khổ. Cuối cùng cô đối mặt với người bạn tin cậy
nhất:
“Anh Hiểu, đi rồi. Anh ấy giận chị, nhưng chắc chắn anh ấy
sẽ về, anh ấy hết giận sẽ trở về...” Lâm Tinh không nói tiếp được nữa,
lâu lắm rồi cô không rơi lệ, không nói với ai về Ngô Hiểu. Nhưng Vệ Hoa
xuất hiện, khiến cô nhớ lại những ngày trước kia, trước kia cô đã từng
có một mùa tình yêu đẹp như mơ.
Không cần phải giải thích, Vệ Hoa hiểu. Cậu ta nói: “Chị Tinh, em đã nhìn ra, bề ngoài chị rất kiên
cường, rất độc lập, rất chuyên chú sự nghiệp. Thực tế chị là một người
con gái yếu đuối, quá chân thật mà cũng không chịu thay đổi. Cho nên từ
lâu em đã nghĩ chị rồi sẽ thất bại. Chị với anh Hiểu vẫn còn trẻ con
lắm, không ai hiểu thế nào là tự bảo vệ, làm thế nào để tránh gây tổn
thương và thất bại cho nhau. Từ lâu em đã nghĩ hai người sẽ không bền.”
Lời phê bình của Vệ Hoa khiến cô thêm buồn, nhưng thừa nhận không sai, ít ra sự thật đã chứng minh lời cậu ta nói.
Họ đã lên đến bờ hồ không cỏ cây, ra đường cái, đến bến đợi xe buýt ngoại
thành. Vệ Hoa nói, chị cứ gọi taxi, em trả tiền. Lâm Tinh nói, ngồi xe
buýt cũng được, với lại, ở đây không có taxi. Lúc này tâm trạng Lâm Tinh cũng đã bình tĩnh lại. Hai người nhìn nhau, ánh mắt vô cùng thân thiết. Vệ Hoa lại hỏi:
“Dẫu vậy, chị cũng nên suy nghĩ về đề nghị của
em. Chị cũng cần thay đổi hoàn cảnh nghỉ ngơi, có thể chị sẽ quên chuyện buồn, vui vẻ sẽ trở lại.”
Lâm Tinh cúi đầu, không trả lời. Cho
đến lúc xe đến, cô mới ngước lên, nói: “Chào Hoa nhé!” Lần đầu tiên cô
chủ động ôm Vệ Hoa, nhưng đấy chỉ là cái ôm theo kiểu cáo biệt chào
nhau. Cô nói: “Chị cảm ơn Hoa, cảm ơn Hoa đã làm tất cả vì chị. Những
năm gần đây chị gặp không ít người tốt, Hoa là người làm chị cảm động
nhất. Nhưng chị phải về, nhà không thể không có người. Chào Hoa, người
bạn tốt của chị.”
Lâm Tinh bước lên xe, cho đến khi xe chuyển
bánh cô mới nhìn Vệ Hoa đứng tần ngần dưới kia. Bến xe này chỉ một mình
Lâm Tinh lên, cũng chỉ có một mình Vệ Hoa là người đi tiễn. Một mình cậu đứng kia, đứng bất động nhìn theo hồi lâu, cho đến khi xe chạy thật xa, không ai nhìn thấy ai.
Đầu thế kỷ, ngoài chuyện đi làm, sinh
hoạt bình thường ra, chỉ có thêm một khúc nhạc đệm nho nhỏ khiến tình
cảm Lâm Tinh xao động. Người cô mỗi ngày một khỏe. Sau phẫu thuật, lọc
máu mỗi ngày một lần rút xuống chỉ cần mỗi tuần ba lần, bây giờ mỗi tuần chỉ một lần. Không phải không có tiền, mà bác sĩ cho phép giảm bớt.
Theo dự đoán của bác sĩ, sau một thời gian ổn định, cô không cần thiết
phải lọc máu nữa.
Hôm thứ hai sau ngày gặp Vệ Hoa, tâm trạng cô
hoàn toàn bình tĩnh lại. Hôm ấy đúng ngày phải lọc máu, cô đến bệnh viện từ sớm. Trong hành lang bệnh viện cô bất ngờ gặp lại viên cảnh sát lớn
tuổi.
Viên cảnh sát lớn tuổi đến bệnh viện không phải để điều tra vụ án, mà để đưa bà mẹ gần tám mươi của ông đến khám bệnh. Thấy ông dìu một bà già lảo đảo đi, đúng là một người con hiếu thảo. Lâm Tinh bất
ngờ thấy một phần cuộc sống đầy xúc động của viên cảnh sát. Cô nhận ra
họ cũng chỉ là những con người bình thường. Cuộc sống của người già
người trẻ thật không dễ dàng, cho nên, ấn tượng của cô về viên cảnh sát
này bỗng trở nên thân thiết.
Tất nhiên, viên cảnh sát hôm nay vẫn mặc thường phục, gặp Lâm Tinh ông chào hỏi hết sức nhiệt tình. Những
người khác trông thấy sẽ cho rằng họ là hàng xóm hoặc cô là con gái một
đồng nghiệp của ông. Ông rất cẩn thận để mẹ già nua mắt kém chân chậm
ngồi xuống ghế, rồi đi tới nói chuyện với Lâm Tinh. Ông hỏi, gần đây có
tin gì của Ngô Hiểu không? Lâm Tinh lắc đầu. Ông lại hỏi, không thư từ
gì về à? Lâm Tinh lại lắc đầu. Cô không ngờ ông ta nói ra câu này:
“Anh Hiểu có gửi cho chúng tôi một lá thư.”
Lâm Tinh ngớ ra, không biết mình kinh ngạc hay buồn. Từ ngày hai người xa
nhau, đây là lần đầu tiên cô biết tin anh. Nhưng anh gửi thư cho viên
cảnh sát chỉ như người đi cùng đường, tại sao không đoái hoài đến người
vợ ở nhà mỏi mắt trông chờ?
Viên cảnh sát nhận ra vẻ kinh ngạc
của Lâm Tinh, ông giải thích: “Chúng tôi vừa kết thúc vụ án bố chồng cô. Bố chồng cô không tự sát, mà bị một cán bộ rất được ông ấy tín nhiệm,
cùng làm việc với nhau hai mươi năm trời, giết chết. Ôi, giữa người với
người thật khó nói. Vụ án vẫn chưa khởi tố, không biết anh Hiểu nghe
được ở đâu, gửi thư cho chúng tôi. Thứ nhất để bổ sung những việc anh ấy biết, thứ hai, cảm ơn cơ quan công an. Thư của anh ấy được lắm. Chúng
tôi định có thư trả lời, nói rõ với anh ấy mọi chuyện, mà cũng để nói rõ chuyện trước đây cô đã cố gắng giải cứu anh ấy như thế nào. Hai người
vì vụ án này mà hiểu nhầm nhau. Tôi cũng muốn làm một việc gì đó để sớm
gỡ cái mắc mớ này.”
Lâm Tinh hỏi: “Ông đã viết thư chưa?”
Viên cảnh sát nói: “Tôi viết rồi, nhưng không biết gửi đi đâu. Thư của anh
ấy không để địa chỉ. Nhưng theo dấu bưu điện, thư gửi từ Thượng Hải. Mấy hôm nữa tôi đi Thượng Hải, cô có cần tôi tìm giúp không?”
Lâm Tinh không dám tin, cô hỏi: “Tìm bằng cách nào?”
“Có thể nhờ Sở Công an Thượng Hải, tôi có nhiều người quen ở đấy lắm.”
Lâm Tinh không biết nói gì hơn, chỉ cúi đầu khom người: “Cảm ơn, cảm ơn ông nhiều.”
Mỗi lần lọc máu Lâm Tinh đều ngủ, nhưng lần này thì không. Suốt năm tiếng
đồng hồ mắt cô cứ mở chong chong. Cô ân hận vừa rồi không đòi xem lá thư của viên cảnh sát, có thể trong câu chữ cũng biết được tình hình hiện
tại của Ngô Hiểu. Lọc máu xong cô đi ngay, không biết Sở Công an có chịu lấy thư ấy ra cho cô xem không, cũng không biết viên cảnh sát lớn tuổi
sáng nay đưa mẹ đi khám bệnh rồi về nhà hay đến cơ quan.
Chưa ra
khỏi cổng bệnh viện, cô vô tình gặp bác sĩ Chủ nhiệm khoa tiết niệu ở
một chỗ rẽ. Ông đứng một nơi không xa Lâm Tinh, đang nói chuyện với một
người nào đó. Lâm Tinh đứng lại. Cô nhận ra người đang nói chuyện với
bác sĩ Chủ nhiệm khoa chính là người chơi dương cầm trong ban nhạc Thiên Đường. Bác sĩ Chủ nhiệm đang giảng giải gì đó cho anh. Người chơi dương cầm vừa nghe vừa gật đầu. Anh đứng quay mặt về phía này nhưng không
trông thấy Lâm Tinh. Lâm Tinh lại trông thấy rất rõ vẻ mặt của anh.
Không hiểu tại sao vẻ mặt anh lại làm Lâm Tinh bừng tỉnh.
Bác sĩ Chủ nhiệm và người chơi dương cầm bắt tay từ biệt. Bác sĩ Chủ nhiệm quay lại, vừa ngước mắt thì trông thấy Lâm Tinh.
Bác sĩ Chủ nhiệm cười, chào cô, cái cười không tự nhiên: “Ồ, cô Tinh đấy à, hôm nay đến phiên lọc máu nhỉ?”
Lâm Tinh nhìn bác sĩ Chủ nhiệm, với khẩu khí khẳng định và kiên quyết, hỏi: “Có phải anh ấy không, thưa bác sĩ?”
Bác sĩ Chủ nhiệm ngớ ra: “Cô hỏi gì?”
Lâm Tinh nhìn thẳng vào khuôn mặt bác sĩ Chủ nhiệm: “Có phải anh ấy đã chi
toàn bộ chi phí cho ca mổ, lọc máu và nằm viện của tôi?”
Bác sĩ Chủ nhiệm vờ ngơ ngác: “Ai chi gì?”
Lâm Tinh lắc đầu: “Thưa bác sĩ Chủ nhiệm, tôi biết bác sĩ là một trí thức,
một trí thức chân chính, cho nên bác sĩ không biết nói dối, xin bác sĩ
đừng giấu tôi.”
Bác sĩ Chủ nhiệm im lặng một lúc rồi trả lời cô: “Xem ra, để anh ấy nói với cô thì tốt hơn.”
Lâm Tinh cúi chào: “Xin cảm ơn bác sĩ.”
Lâm Tinh chạy ra khỏi cổng bệnh viện, ra phố người xe tấp nập qua lại, đã
không thấy bóng dáng người chơi dương cầm đâu. Cô lên xe buýt rồi chuyển sang xe điện, vội vã đến nhà người chơi dương cầm. Trước đây có lần cô
cùng Ngô Hiểu đến nhà anh. Trong số các thành viên ban nhạc Thiên Đường, chỉ có anh sống một mình. Anh ở trong một ngôi nhà kết cấu gạch gỗ theo kiểu cũ. Nhà có một phòng rộng lớn làm đại bản doanh của ban nhạc, cũng là nơi họ tập luyện, tán dóc và tụ tập vui chơi.
Người chơi
dương cầm không có nhà, cửa khóa. Cô ngồi chờ dưới cửa. Một cơn gió nhẹ, bụi rác trên mặt đất bay lên, uốn lượn như một con rắn. Cô cố chờ. Gần
tối thì anh về, một mình, cúi đầu đi lên lầu, không trông thấy Lâm Tinh. Lâm Tinh theo lên, khi anh mở khóa cửa, cô gọi: “Anh Hai.”
Người chơi dương cầm quay lại, ngạc nhiên: “Ôi, cô Tinh, cô đến có việc gì?”
Anh vừa nói vừa mở cửa, lối đi tối om. Anh bật đèn, muốn nhìn rõ biểu hiện
trên khuôn mặt Lâm Tinh. Nhưng đèn vừa bật sáng, Lâm Tinh đã quỳ thụp
xuống ôm lấy đầu gối anh, khiến anh hoảng loạn.
“Ôi, sao thế này?” Anh vội đỡ cô đứng dậy.
Lâm Tinh nói: “Anh Hai, em không có tiền để trả anh. Em cũng không có cách
nào để đền đáp công ơn của anh, chỉ còn biết vái lạy anh!”
Lâm
Tinh khấu đầu. Người chơi dương cầm kêu lên: “Cô đứng dậy!” Nhưng anh
không lôi nổi. Lâm Tinh nghĩ, món nợ này mình làm sao trả nổi, chỉ biết
khấu đầu, không biết làm gì hơn, nhất là đối với một người đàn ông. Ý
nghĩ ấy đè nặng lên lòng cô. Cô chỉ biết quỳ, quỳ cho đến khi người chơi dương cầm chẳng còn cách nào, than thở:
“Nếu quỳ lạy thì cô cứ quỳ lạy đi!”
Lâm Tinh ngước lên nhìn. Người chơi dương cầm đưa hai bàn tay thon dài ra,
mở cho cô trông thấy một mảnh giấy. Cô nhận ra đấy là một liên xé ra từ
phiếu chuyển tiền, trên đó ghi:
Anh Hai! Anh dùng khoản tiền này
để Lâm Tinh cấy ghép thận, đây là khoản nợ của tôi với cô ấy. Xin anh
đừng nói tiền của tôi gửi. Mong anh giúp đỡ.
Ngô Hiểu.
Hai tay Lâm Tinh run run cầm mảnh giấy có ghi lời nhắn, nghe thấy lời giải
thích như trút được gánh nặng của người chơi dương cầm: “Tiền gửi từ
Thượng Hải. Tất cả năm trăm ngàn đồng, tôi nộp cả vào bệnh viện. Có thể ở Thượng Hải dễ kiếm tiền. Cậu ấy vừa đi chưa được bao lâu mà đã kiếm
được một khoản lớn như vậy.”
Nét chữ nhỏ nhắn quen thuộc đã thức
tỉnh tình yêu của Lâm Tinh, cô như từ địa ngục từng bước lên thiên đàng. Cảm giác buồn vui lẫn lộn giống như đang mơ, giống như giấc mơ hư cấu
trong truyện đồng thoại.