Lâm Tinh không nhớ
mình đã từng ngủ ngon như thế này bao giờ chưa. Cô phát hiện mình đang
đi vào một đêm trắng nguyên thủy, để tâm linh nhắm mắt cảm nhận hình ảnh tưởng tượng. Giấc mơ trong sáng bay tới, bay tới. Không còn nhớ câu
chuyện trong mơ nhưng còn nhớ được vô số màu sắc sặc sỡ, từng đám nổi
trôi, như mây, như sương mù, như ảo ảnh, mơ hồ, lại như giơ tay ra là có thể nắm bắt. Cho đến khi tỉnh lại cô vẫn còn tìm kiếm. Cô đoán chừng
ánh nắng mềm mại trên ri-đô cửa sổ chính là cội nguồn giấc mơ.
Dưới nắng, cô trông thấy máu của mình. Máu ấm nóng và căng đầy trong những
ống chất dẻo chằng chịt. Cô không nhớ rõ mình đã nằm, đã ngủ bao lâu
trong phòng bệnh sáng sủa này. Căn phòng ấm áp, vì vậy từng sợi thần
kinh của cô chùng xuống, nhẹ nhàng. Chưa bao giờ cô được nghỉ ngơi thoải mái như lúc này. Cô muốn ngước lên nhìn chung quanh, song cái cổ mềm
nhũn không còn sức lực, nhưng vô cùng hạnh phúc trông thấy Ngô Hiểu đang ngồi ở cuối giường.
Ngô Hiểu nói: “Em ngủ một lúc nữa đi.”
Cô lại lặng lẽ nhắm mắt. Trước lúc nằm xuống, cô đã được nhắc nhở, ít nhất phải bốn tiếng đồng hồ mới có thể lọc được hết máu trong cơ thể. Trước
đấy cô không thể nghĩ, lọc máu lại lâu đến thế, cũng may mỗi tuần chỉ
một lần. Trong phòng có bốn máy lọc máu. Bốn bệnh nhân đều lớn tuổi, chỉ một mình cô có người thân ngồi canh bên giường. Cô trông thấy những nụ
cười hâm mộ của bác sĩ và y tá.
Lọc máu xong đã quá trưa. Hai
người từ bệnh viện đi ra phố. Nắng chói chang làm cả hai cùng phải nheo
mắt, khiến Lâm Tinh như vẫn đang lạc vào giấc mơ vừa rồi. Họ vào một nhà hàng ăn nhỏ, cùng gọi thức ăn, những món ăn rẻ tiền, không gọi đồ uống, chỉ uống nước trà rót từ cái ấm không lấy gì làm sạch sẽ. Nước trà miễn phí. Lâm Tinh vẫn lưu luyến với giấc mơ. Thức ăn đã đưa lên. Hai người
cùng ăn. Sau đấy họ cùng rời giấc mơ đẹp để bàn chuyện hiện thực nhất.
Lâm Tinh nói: “Em nghĩ, thôi đi, anh chỉ kiếm được chút ít tiền, đổ cả
vào lọc máu, còn lấy đâu ra tiền ăn nữa.” Ngô Hiểu dùng nước trà thay
rượu, cụng ly với Lâm Tinh, không trả lời. Anh hỏi: “Em còn buồn nôn nữa không?” Lâm Tinh lắc đầu: “Hết rồi.” Ngô Hiểu gật đầu. Buồn nôn là do
u-rê trong máu kích thích dạ dày. Cô vừa lọc máu xong, lọc hết u-rê, ít
nhất trong ba ngày không buồn nôn. Cho nên không thể không lọc máu, lọc
cho đến khi hết sạch u-rê trong máu mới thôi... Còn tiền thì sao? Mỗi
lần lọc máu mất bảy trăm đồng. Lâm Tinh không dám nghĩ. Nếu không đủ,
mình sẽ hai tuần mới lọc một lần, buồn nôn cố chịu đựng. Không được, bác sĩ bảo ít nhất một tuần một lần. Chúng mình có thể ăn ít, nào, cạn ly,
bữa cơm này coi như bữa ăn nhà hàng cuối cùng của chúng mình, lần sau tự nấu lấy. Anh nói, Lâm Tinh khóc. Những năm gần đây cô chỉ khóc khi nghe hung tin bố mẹ gặp tai nạn, nhưng mấy hôm nay nước mắt của cả cuộc đời
đã chảy ra hết. Cô tự nhủ mình phải kiên cường như trước kia, nhưng rồi
vẫn không cầm nổi nước mắt, không rõ vì nỗi bất hạnh hay niềm hạnh phúc
đến bất ngờ.
Lâm Tinh không muốn để Ngô Hiểu thấy mình khóc. Có
những người con trai rất ghét nước mắt con gái. Cô quay mặt ra ngoài cửa sổ, vờ nhìn hàng cây và người qua lại ngoài phố. Cô nghĩ, anh Hiểu,
chúng mình vừa quen nhau, anh không cần thiết phải sống vì em. Em cũng
không muốn chịu sức ép tâm lý. Vì em biết, tình yêu như vậy sẽ không bền lâu. Những gì không bền lâu thì không cần bắt đầu.
Ngô Hiểu bình tĩnh hơn cô. Anh như bàn bạc một việc bình thường: “Anh có thể tìm một
quán bar khác, mỗi ngày phục vụ hai nơi, cũng có thể ở ba nơi, nhiều nơi mời anh lắm. Anh sẽ bàn với ban nhạc, như vậy sẽ có tiền.”
Lâm
Tinh không nói gì thêm. Cô biết Ngô Hiểu vẫn còn một con đường khác, đấy là tìm ông bố giàu có. Nhưng cô biết Ngô Hiểu sẽ không tìm. Cô cũng
không muốn anh đi tìm bố. Bởi anh tự kiếm sống và tình yêu dành cho cô
đã đủ niềm tin cho cuộc đời. Cô chỉ có thể làm tê liệt ý nghĩ tình yêu
này liệu kéo dài bao lâu? Trên đời này có thể có tình yêu lâu bền, nhưng Ngô Hiểu quá trẻ, tình yêu của anh dành cho Lâm Tinh và quá trình đến
với nhau tất cả đều biểu hiện sự rung động riêng của tuổi trẻ. Ai biết
được tình yêu xung động sẽ dẫn đến một kết quả như thế nào. Nhưng ai
cũng biết kết quả cuối cùng của sự rung động, bồng bột phần lớn ngược
lại với tình cảm ban đầu.
Kể từ hôm ấy, Lâm Tinh rơi vào những
suy tư khó thoát ra nổi. Có lúc, hạnh phúc cũng là một gánh nặng, nhất
là những gì vốn dĩ không đủ tư cách có nó. Cho nên, nếu hai người sống
chung, cô cũng không thoát khỏi tâm lý cô đơn, cô đơn đến từ nỗi sợ về
tương lai.
Giữa những người yêu say đắm thường có nhiều cam kết
xúc động trái tim. Cô còn nhớ, Ngô Hiểu bảo sẽ đưa cô đến tận chân trời
góc biển, rõ ràng chỉ là lời nói đẹp đẽ nhưng vẫn làm cho trái tim Lâm
Tinh hy vọng, vì cô trông thấy sự lãng mạn ở Ngô Hiểu. Điều mà cô chưa
nhìn ra là, chàng thanh niên bồng bột này là người thích xây tổ ấm gia
đình. Nếu nói những người chơi nhạc khó tránh khỏi tính chóng chán, vậy
Ngô Hiểu là một trường hợp đặc biệt. Anh rất dấn thân và không chán ghét những niềm vui trong đời. Khái niệm về gia đình của anh có màu sắc
hưởng lạc. Ngoài cái tính trang điểm cho bản thân, anh còn thích thổi
nấu, đi chợ, dọn dẹp và hứng thú với việc trang hoàng nhà cửa. Có lúc
anh lấy đâu về mấy cuốn báo ảnh, cắt những ảnh phong cảnh trong đó ra,
lồng vào khung kính tự tạo; có lúc đem về mấy cành hoa khô, cắm vào
những chai lọ để ở những chỗ thích hợp. Một hôm anh đưa về một con gà
mới nở, loay hoay nửa ngày làm chuồng cho nó. Mấy hôm sau con gà quay ra chết, anh đem xuống đất, tìm một cái hố bên gốc cây chôn nó, lại lấy
một mảnh gỗ làm cho nó một tấm bia. Ngày sinh lần thứ hai mươi mốt của
Lâm Tinh, cô đến tòa soạn nhận lương, lúc về, vừa bước vào cửa đã trông
thấy trên trần nhà treo đầy dây hoa giấy và bóng màu, đếm được hai mươi
mốt quả. Ngô Hiểu đưa cho cô cái kim, hai người vừa hò reo vừa nhảy lên
chọc thủng bóng. Bóng vỡ, phát ra tiếng nổ lốp bốp giòn giã... Hai mươi
mốt tiếng nổ làm cho phòng khách ngập tràn không khí vui tươi và vô lo
trong đau khổ. Anh còn làm tặng Lâm Tinh cái cặp sinh nhật, trên đó khắc hình mũi tên Jupiter xuyên hai trái tim, vẽ thêm hai đứa trẻ một trai
một gái đứng quay mặt vào nhau. Đứa bé trai nói: Tinh Tinh, hôm nay sinh nhật bạn. Đứa bé gái nói, mình rất thích sinh nhật. Trò vui trẻ con lây nhiễm sang Lâm Tinh. Cô lấy làm lạ tại sao mới qua một đêm mà trái tim
mình trở nên giàu có và dịu dàng đến vậy.
Ngô Hiểu vẫn ăn mặc
tươm tất chỉnh tề, cũng rất thích chung quanh mình gọn gàng, sạch sẽ.
Phòng khách của Lâm Tinh trước đây là khu vực chung cho cả ba cô gái
cùng làm biếng quét dọn, Ngô Hiểu đến, mọi chuyện thay đổi. Phòng khách
không những sạch sẽ, nhà bếp, nhà vệ sinh cũng gọn gàng, không một hạt
bụi. Lúc đầu Aly và Hân cảm thấy lạ và phấn khởi, được anh cảm hóa, bản
tính con gái lại được thức tỉnh, phân công nhau làm vệ sinh trong nhà.
Nhưng hai cô vốn lười, ích kỉ, nay buộc phải quen với ý thức tập thể và
vệ sinh, ví dụ vào phòng khách phải bỏ giày dép, áo quần đồ đạc không
thể vứt bừa bãi. Nếu để bừa bãi, Ngô Hiểu gõ cửa buồng các cô nhắc nhở,
lâu dần họ đâm trách móc anh. Xem ra sự việc gì cũng có hai mặt lợi và
hại.
Tất nhiên buổi tối Lâm Tinh không để Ngô Hiểu ngủ ở sofa
phòng khách nữa. Hai người chính thức bước vào thời kỳ ở chung. Trước
đấy Lâm Tinh rất khó chịu khi phải ngủ chung giường với người khác,
nhưng nay thì hai người đêm nào cũng ôm nhau ngủ. Ngô Hiểu rất thích Lâm Tinh gãi ngứa cho anh. Anh bảo thích hơn tự gãi. Lâm Tinh gãi cho anh,
gãi ngứa trở thành bài học trước khi đi ngủ mỗi tối. Lâm Tinh gãi ngứa
giống như nghệ thuật mát xa, mạnh nhẹ vừa độ thích thú. Ngày nào Ngô
Hiểu cũng đáp lại bằng động tác xoa bóp. Những lúc ấy Lâm Tinh chủ động
hỏi anh: Anh có muốn không? Nếu muốn thì cứ làm. Cô hỏi, Ngô Hiểu quay
lại, bảo không được, làm như thế bác sĩ giết anh mất! Lâm Tinh gãi lưng
cho anh, nói rất thành thật: Anh muốn, em để anh làm, chỉ cần anh thoải
mái. Nhưng Ngô Hiểu không cho vào bên trong người Lâm Tinh như đêm đầu
tiên. Ngược lại điều này làm cho Lâm Tinh buồn. Cô chỉ sợ anh không thỏa mãn rồi lâu ngày sẽ chán. Cô cảm thấy mình phải bảo đảm sức hút mạnh mẽ về tình dục đối với anh. Cho nên hôm nào cô cũng dành thời gian soạn
sửa trang điểm, thậm chí thử dùng các biện pháp trước đây đã nghe nói để thỏa mãn sinh lý của anh. Làm như vậy cũng rất hiệu quả. Cô không hề có cảm giác bẩn thỉu đê hèn, thậm chí mỗi lần thấy Ngô Hiểu đạt đến cao
trào, tâm lý cô cũng thấy khoái cảm, cùng đạt hiệu quả. Thời gian này
hai người sống rất hòa hợp.
Về sau cô đọc được trong sách, từ
những năm năm mươi ở phương Tây phổ biến quan niệm đột phá về tình dục:
mục đích của tình dục không phải để sinh dục, mà là nhằm thỏa mãn khoái
cảm của bản thân. Cô rất đồng tình với quan niệm ấy. Quan niệm này khiến cô càng thẳng thắn coi sự việc ấy là nhân tính cơ bản và quyền sống của con người. Mỗi lần cô và Ngô Hiểu khỏa thân với nhau, trong lòng cô rất thỏa mãn nghĩ, OK, chúng ta thật sự vui vẻ!
Cuộc sống vui vẻ
đương nhiên chủ yếu ở tinh thần, là thứ cảm giác không thể thay thế.
Hàng ngày, mỗi lúc Ngô Hiểu ra đi, Lâm Tinh buồn, không biết làm gì,
đứng ngồi không yên, đếm từng giờ từng phút đợi chờ. Buổi tối cô ra phố
ngóng nhìn bóng anh, dù mưa hay gió. Ngô Hiểu lòng đau thắt, mắng Lâm
Tinh, không cho ra phố chờ, nhưng cô vẫn đi. Cô rất thích cảm giác trông thấy anh xuất hiện trong đám người qua lại.
Tinh thần được tận
hưởng hạnh phúc nhất ấy là những khi cô nửa nằm nửa ngồi trên giường, ôm cái chăn, nhìn Ngô Hiểu lau nhà, bận luôn tay vì cô. Cô bảo anh nằm lên giường cùng xem ti vi, đọc báo. Cô đưa trà đưa nước đến, ra sức phục
vụ, lấy đấy để nhân đôi hưởng thụ. Được yêu là hạnh phúc, yêu người cũng là hạnh phúc. Hương vị mỗi thứ một khác nhau.
Hạnh phúc không
phải là những thứ như xe hơi, nhà lầu, tiền bạc và gà vịt thịt cá cụ thể như mọi người vẫn mong muốn, mà là cảm giác nội tâm. Cảm giác của cô
đối với Ngô Hiểu đến mức độ mê đắm, kể cả khuyết điểm của anh. Khuyết
điểm chủ yếu của anh là quá trầm mặc. Nhưng có lúc anh cũng tỏ ra hiếu
thắng, tranh giành hơn thua đến độ không biết nhường phụ nữ. Có lần, lúc đi ngủ, bụng Lâm Tinh sôi ùng ục. Cô hỏi anh có nghe thấy không. Ngô
Hiểu nhất định nói bụng anh đang sôi. Lâm Tinh bảo chính là bụng mình.
Ngô Hiểu bảo, Anh nhận ra rồi, bụng anh sôi hay không mà cũng không biết hay sao. Hai người tranh cãi, sờ bụng nhau không phân thắng thua, cuối
cùng anh nổi cáu. Đừng thấy Ngô Hiểu ít nói, Lâm Tinh biết tính anh. Lúc nổi cáu, anh thể hiện cái bướng bỉnh vô lối của một cậu bé, bình thường không thấy. Có lần, anh đưa cô đi phố, một thanh niên chừng ba mươi
tuổi đi từ phía trước đến, không biết là cố ý hay vô tình chạm vai cô,
chạm rồi còn ngoái đầu nhìn lại. Ngô Hiểu lập tức xông tới to tiếng, chỉ dăm câu ba điều thế là đánh nhau, cô không sao ngăn nổi. Cho đến khi
cảnh sát đến can thiệp, hai người mới buông nhau. Anh kia mắt thâm tím,
Ngô Hiểu xước cả mũi, ai cũng bị thương. Lâm Tinh sợ bị bắt vào đồn công an, vội vã kéo Ngô Hiểu đi, trách anh: Đánh nhau làm gì, không cần
thiết. Ngô Hiểu lau máu trên mũi, mắng cô im mồm. Lâm Tinh im mồm thật.
Cuối cùng cô có cảm giác mình như được bảo vệ, cho nên cũng không ác cảm đối với lỗi lầm của anh.
Cho dù hòa thuận hay cãi lộn, có lúc
thống nhất, có lúc mâu thuẫn, nhưng cả hai sống với nhau rất vui vẻ. Lúc mới đầu có phần cực khổ, về sau Ngô Hiểu có được hợp đồng biểu diễn với một quán bar, khó khăn cũng giảm bớt. Từ buổi trình diễn violon của
Trần Mỹ gây tiếng vang toàn thành phố, sau đấy thanh niên diễn tấu nhạc
cụ cổ điển trở thành mốt. Ngô Hiểu mỗi tháng cũng kiếm được năm ngàn,
cộng với tiền lương, tiền Aly và Hân thuê nhà của Lâm Tinh, một nửa dùng cho Lâm Tinh chữa bệnh, một nửa nữa đủ cho cuộc sống vui vẻ của hai
người.
Có lúc Aly kéo hai người ra quán, kéo Lâm Tinh đến nơi Ngô Hiểu biểu diễn uống một ly cocktail. Lâm Tinh nhận ra, giữa Aly và Ngô
Hiểu có chuyện kỳ lạ. Trong số bạn trai của Aly, Ngô Hiểu là một loại
khác hẳn. Trong mắt Aly, hình như anh không phải là con người thời đại.
Bề ngoài Aly thích những người có tiền nhưng bản chất lại rất hâm mộ Lâm Tinh. Tất nhiên cô ta chỉ hâm mộ vậy thôi, cũng không muốn bắt chước và kiềm chế. Bởi cô ta biết bản chất mình đã chôn vùi trong những giấc
mộng hằng đêm.
Ngô Hiểu nhận ra Aly là một cô gái bi thảm. Đã có
lần anh nghiêm túc hỏi Aly: Tại sao phải rời bỏ quê hương phiêu bạt tận
đây? Tại sao nghĩ một đường làm một nẻo đối với những người đàn ông như
khách làng chơi? Câu hỏi khiến Aly phải trào nước mắt. Aly kể hồi xưa cô cũng có một người yêu như anh. Nhưng anh kia bạc tình đi yêu người
khác, khiến cô từ đấy rơi vào cảnh trầm luân thất vọng, đánh mất ước
nguyện được sống bình thường. Ngô Hiểu rất cảm động. Sự đồng cảm quá mức khiến Lâm Tinh phải cảnh báo, Aly và Hân ở Bắc Kinh thực chất là các
“em”. Những “em” loại này thường kể cho bạn trai mới quen những câu
chuyện tình bi thảm: một thiếu nữ ngây thơ bị bạn trai phụ tình dẫn đến
tuyệt vọng đối với tình yêu và cuộc sống, những mong được đồng tình và
tha thứ, mà cũng là để giữ thể diện. Lâm Tinh nói với Ngô Hiểu, đừng
nghe bọn chúng tụng kinh đau khổ, dung tục đến rụng cả răng. Anh thấy
bọn chúng ăn nhậu vui vẻ như thế nào với những người có nhiều tiền thì
biết. Thật ra chúng có thể từ bỏ bất cứ thứ gì, chỉ trừ những chuyện ấy.
Về sau Lâm Tinh không nhận lời mời của Aly. Cô cảm thấy Ngô Hiểu tiếp xúc
nhiều với bọn chúng không có gì tốt. Cho đến một hôm cô từ bệnh viện lọc máu về, vừa đẩy cửa bước vào phòng khách, thấy Ngô Hiểu và Aly ngồi ở
sofa cùng xem một tờ báo ảnh. Một cánh tay với các móng tô màu hoa hồng
đặt trên vai Ngô Hiểu. Còn Ngô Hiểu lại say mê với hình một cô ca sĩ
ngoại quốc tóc vàng mắt xanh, hoàn toàn không nhận ra sự thân mật của
Aly đang từng bước lấn tới. Bị người khác lợi dụng vậy mà anh vẫn cười
hồn nhiên với Lâm Tinh. Lâm Tinh tái mặt. Cô biết đã đến lúc phải mời
hai cô gái này đi nơi khác.
Ngay tối hôm ấy, Ngô Hiểu vừa đi, cô
gọi Aly và Hân ngồi lại, nêu yêu cầu thu hồi nhà. Tất nhiên Aly và Hân
cảm thấy bất ngờ, hỏi cô đã phát tài rồi hay là kiếm cớ để tăng tiền
thuê nhà. Lâm Tinh khéo léo giải thích: Các bạn biết đấy, mình ốm, bác
sĩ bảo bệnh này phải có nơi yên tĩnh nghỉ ngơi... Aly và Hân cùng nói,
Bọn này cứ tối tối là đi, thường qua đêm ở ngoài, có làm ồn đâu? Lâm
Tinh đành thay đổi lý do, cô nói: Mình với anh Hiểu, như các bạn biết,
chắc chắn phải sống chung, sống cùng các bạn thật bất tiện. Nhưng Aly và Hân cùng nói: Lúc đầu bọn mình đề xuất tiền nhà trả hàng tháng, nhưng
đằng ấy yêu cầu trả trước một năm. Bây giờ mới được nửa năm, đằng ấy đã
đuổi bọn này đi rồi. Nếu đưa ra tòa, đằng ấy sẽ thua. Bàn đi bàn lại
chẳng đi đến kết quả, nét mặt ai cũng không vui.
Không còn cách
nào, bọn chúng không đi, mình đi. Hôm sau Lâm Tinh cùng Ngô Hiểu xem
quảng cáo trên báo tìm chỗ ở. Ngô Hiểu từng đề xuất thuê nhà ở riêng,
tất nhiên anh tán thành trăm phần trăm. Hai người rất hợp ý, thậm chí có cảm giác hạnh phúc. Họ đi xem nhà trong khu nội thành, cùng gia chủ mặc cả giá, thỉnh thoảng còn tranh luận với nhau. Đi xem nhà cũng là cơ hội để Ngô Hiểu mặc sức tưởng tượng và thiết kế thế giới riêng của hai
người. Anh rất thích như thế. Còn Lâm Tinh lại quan tâm đến giá cả và vị trí. Hai người thường tranh luận bắt nguồn từ quan niệm và xuất phát
điểm khác nhau. Cuối cùng, mọi suy nghĩ đều nằm ở hiện thực kinh tế:
trong túi có bao nhiêu tiền, cách nơi làm việc bao xa. Lâm Tinh vốn có
bản năng phân tích của một phóng viên, Ngô Hiểu trầm mặc ít nói cũng
khiến cho cuộc tranh luận bất phân thắng bại. Phía chiếm ưu thế rất
nhanh chóng đi đến quyết định. Tối về, họ thu xếp đồ đạc và thảo luận
việc cho thuê căn buồng này như thế nào.
Hai người chọn một căn
gác riêng biệt trong ngõ Dương Châu. Nhà cũ một phòng một sảnh, không có đồ dùng, không có điện thoại, nhưng có đường ống ga và hơi ấm để sưởi,
vị trí trung tâm. Hai người cũng không muốn dùng đồ gỗ của người khác,
ngủ trên giường người lạ quả là ngượng. Không có điện thoại cũng chả
sao. Họ muốn tìm một nơi kín đáo, có cảm giác xa dân cư. Trước kia Ngô
Hiểu có cái điện thoại di động hiệu Ericson. Đáng tiếc trong khi cãi
nhau với bố, anh bỏ đi, để quên cả điện thoại.
Nhà mới nảy sinh
tình cảm mãnh liệt mới đối với cuộc sống. Hai người sôi nổi thảo luận
cách sắp xếp đồ dùng gia đình và lợi dụng không gian sống, những mong
tìm được những ý tưởng hay cho không gian hai chục thước vuông nhỏ hẹp.
Thoạt đầu, họ sơn lại tường. Ngô Hiểu định sơn màu đỏ làm Lâm Tinh khiếp hãi. Màu đỏ tiêu biểu cho màu nguy hiểm, và quá kích thích. Ngồi trong
căn phòng màu đỏ chỉ trong chốc lát sẽ đau đầu choáng váng. Nhưng Ngô
Hiểu lại bảo màu đỏ tượng trưng cho lãng mạn, tượng trưng cho dũng khí
và lòng tin, có thể nâng cao hưng phấn đối với cuộc sống. Lâm Tinh phát
hiện Ngô Hiểu chọn màu không xuất phát từ lý luận và cảm giác của âm
nhạc, có phần nghệ thuật hóa, màu sắc trong nhà không nên quá mạnh. Lâm
Tinh kiên quyết giữ quyết định cuối cùng: phòng khách sơn màu vàng nhạt, phòng ngủ sơn màu lam nhạt. Màu vàng vui tươi phấn chấn, cũng là màu có mối liên hệ thân thiết với ánh nắng. Màu lam yên tĩnh, sạch sẽ, gợi
không khí tự nhiên, dễ liên tưởng đến bầu trời và mặt biển. Nhưng để
chiếu cố tâm lý Ngô Hiểu, hai người đi siêu thị chọn ri-đô màu đỏ thẫm
nhằm thỏa mãn ý thích màu sắc của anh. Loại vải ấy rẻ tiền, màu sắc cũng thích hợp. Cả hai cùng vừa ý. Dù về tâm lý hay về khái niệm âm nhạc,
màu đỏ có chức năng thức tỉnh tâm hồn, lại có cái cao sang kiểu tôn giáo Roma, đồng thời tạo hương sắc cho thị giác.
Về mặt bày biện đồ
dùng lớn, Lâm Tinh rất kiên cường. Những đồ dùng nhỏ giao quyền cho Ngô
Hiểu, cho dù một vài điểm không hợp ý. Ví dụ, anh treo nhiều khuôn mặt
tươi cười và đau khổ của những ngôi sao ca nhạc phương Tây, làm cho chủ
đề của căn phòng thêm nổi bật. Dưới con mắt Lâm Tinh, chủ đề của đồ dùng trong gia đình có thể lựa chọn màu sắc và không khí nào đó, ví dụ dịu
dàng, ví dụ mùa hè, ví dụ hoài cổ, vân vân, không nên làm nổi bật một
nghề nghiệp nào đấy, ví dụ âm nhạc. Hơn nữa, Lâm Tinh ngầm có ý ghen tị
với âm nhạc. Cô thấy tranh giành Ngô Hiểu không phải là những cô gái
lăng nhăng không có nội tâm như kiểu Aly, mà ma lực của âm nhạc là vĩnh
viễn tồn tại. Nhưng thấy Ngô Hiểu rất vui khi treo nhiều ảnh như vậy, cô không nỡ làm anh mất hứng. Cô thích trông thấy vẻ vui mừng của Ngô
Hiểu, mong anh trong cái không gian nhỏ bé của hai người tìm thấy cảm
giác chủ đạo. Hơn thế, lòng nhiệt tình của Ngô Hiểu đối với âm nhạc
không hề giảm, không thể ly gián.
Đến nơi ở mới tâm tình con
người cũng khác trước. Bệnh của Lâm Tinh cũng dần ổn định. Cô bắt đầu
đưa tập bản thảo viết về tập đoàn Trường Thiên ra sửa chữa theo ý ông
Tổng biên tập. Cô gửi thư cho cậu thanh niên Vệ Hoa vẫn đưa cô đi thăm
các cơ sở, đề nghị cậu ta cung cấp thêm tư liệu để viết về đạo đức của
ông Ngô Trường Thiên, chú trọng đạo đức cá nhân và doanh nghiệp, tạo nên sức mạnh của doanh nghiệp. Vệ Hoa trả lời thư rất nhanh chóng, nhưng tư liệu ít đến độ đáng thương. Cậu ta chỉ nói những câu cách ngôn quản lý
doanh nghiệp của ông, còn những sự việc cụ thể thì bổ sung không bao
nhiêu. Nhưng Vệ Hoa dành phần lớn nội dung thư là để nhớ lại những ngày
gặp Lâm Tinh ở Cát Hải, đồng thời nói cậu ta đã gửi cho cô mấy lá thư
nhưng vì địa chỉ không rõ ràng, nên bị trả lại. Trong thư Vệ Hoa báo
tin: cậu ta không làm việc ở Tập đoàn Trường Thiên nữa, mà chuẩn bị đi
học ở Mỹ. Ở Mỹ cậu ta có một ông cậu thuộc tầng lớp trung lưu tài trợ
học phí, mong hôm nào lên Bắc Kinh xin thị thực nhập cảnh sẽ đến thăm
Lâm Tinh.
Lâm Tinh không trả lời thư cậu ta. Cô và Vệ Hoa đến với nhau từ hai hướng, đi theo hai hướng khác nhau, chỉ gặp nhau nơi giao
điểm ngắn ngủi. Nếu cảm tình tốt đẹp, bao nhiêu năm sau mỗi người một
phương có thể vẫn còn nhớ đến nhau.
Ngoài việc sửa chữa bản thảo, cô vẫn tiếp tục chữa bệnh. Cô quan tâm chủ yếu đến cuộc sống trước mắt. Căn phòng ở ngõ Tĩnh Nguyên cũng đã cho thuê, Aly và Hân thuê thêm. Hai cô không muốn cho ai vào ở cùng, vậy là mỗi cô thêm ba trăm đồng biến
căn phòng ấy thành nơi chứa đồ đạc. Hai cô cũng đã đến thăm chỗ ở mới
của Lâm Tinh và Ngô Hiểu, hết lời khen cách bài trí của họ. Nhất là Aly
ánh mắt lộ vẻ ghen tị. Không biết có phải tâm lý ấy không, cô ta lặng lẽ kéo Lâm Tinh ra một góc, hỏi tình cảm cô với Ngô Hiểu đã vững chắc đến
mức độ nào rồi. Tất nhiên Lâm Tinh trả lời vững chắc không thể phá vỡ
nổi. Aly nói, Vậy thì tốt. Trong lời nói như có ẩn ý. Lâm Tinh hỏi thế
nào? Aly nói không có chuyện gì, gần đây tớ thấy anh ấy hay đi với một
cô. Hai người cùng đến cùng đi, ra vào có đôi. Nghe nói cô kia yêu âm
nhạc lắm, chỉ thích tiếng kèn saxo.
Lâm Tinh hoàn toàn coi những
lời Aly chỉ là đưa chuyện, thậm chí có thể là những lời xúc xiểm. Nhưng
câu nói cuối cùng rõ ràng đã đánh trúng Lâm Tinh, khiến trái tim cô bỗng thức dậy. Quyến rũ Ngô Hiểu chỉ có thể là âm nhạc chứ không thể là gái. Nhưng nếu như gái và âm nhạc hợp sức với nhau thì cũng đáng sợ. Càng
nghĩ càng nghi, bởi liền mấy hôm suốt cả buổi chiều Ngô Hiểu không ở
nhà, bữa tối cũng bảo ăn với anh em trong ban nhạc. Thông thường mười
hai giờ đêm xong việc, anh về đến nhà. Nhưng hai hôm nay mãi tận ba giờ
sáng mới về, anh bảo bạn bè mời đi ăn đêm. Lâm Tinh biết có những bà nhà giàu rủng rỉnh tiền rất thích anh, lôi anh đi ăn uống, nhận anh làm con nuôi. Lâm Tinh vẫn cho rằng, Ngô Hiểu biểu diễn ở nhiều nơi, rất nhẹ dạ với những chuyện ấy. Cô cũng nghĩ sẽ có một cô gái trẻ đẹp, mê nhạc
xuất hiện bên chàng hoàng tử âm nhạc này.
Aly và Hân ra về rồi,
cô vội kiểm tra Ngô Hiểu. Cô hỏi: Có phải gần đây có một cô gái mê nhạc
của anh? Ngô Hiểu cau mày nghi ngờ: Bao giờ? Em bảo ai? Lâm Tinh càng
bực mình. Khẩu khí của Ngô Hiểu cho biết, hình như có nhiều người mê
nhạc của anh. Lâm Tinh nhấn mạnh, Cái cô gái trẻ, gần đây! Ngược lại,
Ngô Hiểu rất thẳng thắn: Các cô gái trẻ đều thích anh. Lâm Tinh không
còn biết nói gì. Đúng vậy, cũng giống như con trai thích Trần Mỹ, chuyện bình thường. Lâm Tinh thừa nhận, dù là tướng mạo hay tiếng kèn của anh, có nhiều người thích là điều không lạ. Lâm Tinh hỏi và không tìm thấy
chỗ sơ hở, cũng cho qua, nhưng trong bụng vẫn chưa hết nghi ngờ.
Bởi có những nghi ngờ, Lâm Tinh phải chú ý đến những chuyện nhỏ nhặt. Cô
chú ý đến lời nói, cử chỉ của Ngô Hiểu. Buổi tối cô gọi điện nhiều hơn
đến quán bar nơi anh biểu diễn, nói chuyện vài câu với anh, phân tích
giọng điệu giọng điệu của anh. Về sau, phát triển đến mức lén lục túi áo túi quần của anh, xem có gì khả nghi hay không. Một hôm, hơn ba giờ
sáng anh mới về, Lâm Tinh hỏi anh đi đâu, trả lời vẫn là bạn mời đi ăn
đêm. Cô hỏi bạn nào? Bạn trai hay gái? Anh nói, đông lắm, họ nhất định
kéo anh đi bằng được. Cô hỏi, ăn ở đâu? Anh nói ở đâu, ở đâu đấy. Chờ
cho Ngô Hiểu vào nhà vệ sinh, cô lại lục túi, kết quả tìm thấy tờ hóa
đơn thanh toán của một nhà hàng, với số tiền chỉ đủ cho hai người ăn.
Không thể bình tĩnh nổi, chờ cho Ngô Hiểu từ nhà vệ sinh ra, đang định
lên giường, Lâm Tinh đưa tờ hóa đơn chứng cứ: Đây, đây là cái gì? Mặt
Ngô Hiểu đỏ bừng. Mặt đỏ cho thấy sự thật không thể chối cãi. Đang nửa
đêm, Lâm Tinh vùng bỏ chạy, bỏ chạy khỏi ngôi nhà ấm áp. Cô không thể
nhìn cái vẻ ấp úng, lúng túng của Ngô Hiểu. Cái vẻ ấy làm cho cô cảm
thấy trời như sụp đổ.
Đi ngoài phố, phố vắng bóng người. Đêm lạnh vây bủa. Thỉnh thoảng lại có một chiếc xe vận tải chạy vút qua, đem
theo tất cả sự ồn ào, chỉ để lại một mình Lâm Tinh trong đêm lạnh. Cô mù quáng bỏ đi, thấy sợ hãi vô cùng, tuyệt vọng vô cùng. Cuộc sống và linh hồn trong chốc lát bay lên không trung. Cuộc sống bỗng chốc trở nên tàn khốc, không còn ý nghĩa. Cô đã sống hai mươi mốt năm, cho đến hôm nay
mới biết trái tim tan nát là thế nào. Cô khóc không thành tiếng, khóc
cho lục phủ ngũ tạng đau đớn. Thậm chí cô không giống như những người
con gái khác có nhà mẹ đẻ để về. Ngoài Ngô Hiểu ra, cô không còn ai
khác.
Ngô Hiểu đuổi theo. Anh đuổi theo khiến Lâm Tinh có ý nghĩ
tha thứ cho anh... Lời lẽ của anh vẫn vụng về. Anh đi theo, cởi áo ngoài khoác lên người Lâm Tinh. Lâm Tinh đứng lại, ôm chầm lấy Ngô Hiểu, nói, Em yêu anh, em yêu anh, anh đừng xa em, đừng xa em!
Ngô Hiểu
cũng ôm lấy Lâm Tinh, anh nói, Yên tâm, Tinh Tinh của anh, chúng ta sẽ
không bao giờ xa nhau. Tại sao em không tin? Anh lặng lẽ ôm chặt Lâm
Tinh, rồi cả hai nắm tay nhau đi về.
Về sau, để tránh sự gay gắt
của Lâm Tinh, anh nói rõ sự thật, thừa nhận sai lầm. Đúng là có một cô
bé, nói là cô bé nhưng không bé, lớn hơn Ngô Hiểu năm tuổi, thích nhạc
của anh, hôm nào cũng đến nghe, say đắm mê mẩn, mời anh đi ăn. Một chàng trai thiếu thốn tình cảm, cho nên hôm ấy cô gái mê nhạc mời anh đi ăn
đêm, Ngô Hiểu giành lấy thanh toán. Cho dù Ngô Hiểu nói rõ sự thật. Lâm
Tinh nghe, lời giải thích còn hơn cả bản kiểm điểm, có những chỗ làm
khác đi, có những chỗ chưa thật thỏa mãn, nhưng sự thật như thế là rõ
ràng, mà cũng chỉ như thế. Lâm Tinh thầm nghĩ, mình phản ứng có phần quá mức. Mấy hôm sau, cô cố tỏ ra nhẹ nhàng, ôn tồn hơn nhằm bày tỏ khiếm
khuyết của lòng mình. Chả trách có người nói, có những lúc hai người yêu nhau tranh cãi lại càng gia tăng tình cảm, ít ra giữa hai người là như
thế.
Cuộc sống trở lại trạng thái vui vẻ bình thường, vui vẻ bắt
nguồn từ nội tâm chú ý đến đối phương. Lúc Vệ Hoa ở Cát Hải lên Bắc Kinh xin thị thực nhập cảnh ở Đại sứ quán Mỹ, gọi điện cho Lâm Tinh mấy lần, muốn gặp cô. Nhưng cô không đến, thậm chí không trả lời điện thoại. Cô
coi sự trung thành với Ngô Hiểu là một niềm vui. Bởi thế, cô cẩn thận có phần quá mức. Nhưng nghi ngờ vẫn là nỗi khổ tâm lớn nhất trong cuộc
sống. Vẫn như thường lệ, ngày nào cô cũng lục túi Ngô Hiểu, lục túi trở
thánh thói quen. Thậm chí còn lén đi theo dõi. Nhưng lại không được huấn luyện về theo dõi cho nên không thành, đi theo được nửa đường rồi chẳng thấy người đâu. Hơn nữa, theo dõi giá thành quá cao, ngồi xe rẻ tiền
thì không đuổi kịp, ngồi xe Santana thì quá đắt, cô theo dõi một vài lần rồi thôi. Về sau, cô tìm trong sổ điện thoại của anh xem có tên cô gái
nào không, rồi ra điện thoại công cộng ngoài phố gọi thử. Nếu có tiếng
con gái trả lời, cô nói xin gặp Ngô Hiểu. Có lúc đối phương trả lời, chị gọi nhầm rồi, nhưng phần lớn đều hỏi: Chị là ai? Cô bịa chuyện để biết
thân phận của đối phương, thậm chí cả quan hệ với Ngô Hiểu. Điều tra
trinh sát theo âm mưu kế hoạch, cô lần lượt tìm tên các cô gái trong sổ
điện thoại của anh. Phần lớn nghi ngờ được loại trừ, chỉ một số ít không rõ, mà cũng không thể tìm ra một bằng chứng nào.
Trên trận địa
do cô tự bố trí, Ngô Hiểu là mục tiêu duy nhất của mọi trận chiến. Lúc
Ngô Hiểu ở nhà, Lâm Tinh thích hỏi những câu đại loại: Anh sống với em
có thấy hạnh phúc không? Tất nhiên anh trả lời “hạnh phúc”. Lâm Tinh lại dồn thêm một câu: Chưa thấy ai được hạnh phúc như anh. Có những lúc Ngô Hiểu mệt mỏi, thở dài, cô vẫn hỏi: Anh sống với em tại sao cứ thở dài
như vậy? Ngô Hiểu giải thích: Đâu có, anh chỉ thở thế thôi. Cô nói: Rõ
ràng em nghe thấy anh thở dài. Tình yêu đến mức độ này là sự giày vò lẫn nhau. Hơn nữa, những hoạt động bí mật của cô, Ngô Hiểu vẫn rất hồn
nhiên, không hay biết gì. Hằng ngày hai người xem ra vẫn rất hòa hợp, mĩ mãn. Buổi sáng, nếu Lâm Tinh không phải đến tòa soạn, có thể ngủ với
anh đến tận mười giờ, mười một giờ. Sau đấy dậy, Ngô Hiểu thổi cơm, Lâm
Tinh viết lách. Hoặc cô thổi cơm, anh ngồi bên cửa sổ chơi saxo. Những
giai điệu của anh làm cho Lâm Tinh đang mông lung liên tưởng chợt nhớ
đến một ý thơ. Anh chơi nhiều nhất và hay nhất là bản nhạc “Hẹn ước nơi
thiên đường” thật buồn, thật xúc động, khiến Lâm Tinh đang thái rau sơ ý thái cả vào tay.
Lâm Tinh không biết mình cuối cùng vui hay
buồn. Cô vẫn cho rằng mình là người con gái không cần con trai, là người con gái lạnh lùng, cô đơn, tất cả đều thấy rõ, không có gì là không
chịu đựng và không thích ứng nổi. Vì cô không cha không mẹ, không anh
chị em, không bạn thân, không như thế không thể sống nổi. Cô vẫn kiêu
hãnh, tự tin, không dựa vào bất cứ ai. Vậy mà lúc này cô trở nên như thế này. Ngay cả khi máy nhắn tin của Ngô Hiểu vang lên cô cũng vội chụp
lấy xem, xem ai nhắn tin cho anh. Nếu là một cô gái nào, trái tim Lâm
Tinh bỗng bừng tỉnh, đập thình thịch. Cô biết làm như thế chỉ gây phản
cảm, nhưng vẫn vặn hỏi: Cô ấy là ai? Tại sao quen anh? Tìm anh làm gì?
Thậm chí cô điên lên đòi cùng anh trả lời điện thoại, cho đến khi nghe
ra không có vấn đề gì, hồn vía mới trở lại. Lâm Tinh không còn kiềm chế
nổi mình. Có lúc cô muốn trở về tâm thái trước ngày sống chung, giữ thái độ vô tư hoặc có hoặc không có Ngô Hiểu để cứu lấy bản thân. Nhưng đấy
chỉ là sự lừa dối, lý trí không thể vãn hồi trở thành một đòn không chịu nổi. Nhất là những lúc Ngô Hiểu không có nhà, một mình cô với căn phòng trống vắng. Cô chờ anh, không còn lòng dạ nào viết lách gì. Cô kêu lên
trong im lặng: Thật rồi, thật rồi, mình không thể xa nổi anh! Rồi lắng
nghe hồi âm của lòng mình. Đó là những ngày buồn đau và cũng là những
ngày hạnh phúc vô cùng.
Những lúc rỗi rãi, Aly và Hân gọi điện
cho cô, hẹn ra quán bar nói chuyện, hoặc giới thiệu với cô một thầy lang dân gian, hoặc một phương thuốc kì quặc. Bọn chúng quen rất nhiều anh
có tiền, theo đó bản thân cũng quen biết rộng rãi hơn. Lâm Tinh không
muốn thôi cách điều trị hiện tại, cũng chưa đến thời kỳ bệnh nặng, nhưng cô vẫn để ý đến vị cao thủ Hạnh Lâm thiền ẩn trong chùa Đàm Chá được
Aly và Hân giới thiệu. Một biên tập viên cũ của tòa soạn cũng đã nói đến người này, nghe nói chữa bệnh thận rất giỏi. Cô nhờ bạn của Aly và Hân
liên hệ để được bắt mạch kê đơn, nhưng chờ mãi không thấy hồi âm. Lâu
ngày Lâm Tinh cũng quên bẵng chuyện này.
Những việc cánh con trai thường thấy phiền hà lại là việc lý thú của cánh con gái. Aly và Hân
rất hay rủ Lâm Tinh đi làm tóc. Các cô này quen nhiều người làm tóc mốt ở các mĩ viện, Aly và Hân đưa Lâm Tinh đi, hai cô trả toàn bộ tiền cắt,
gội, sấy và làm đẹp da mặt, rồi bảo thợ cắt gội miễn phí cho Lâm Tinh.
Trong lúc làm đầu, các cô lại tán chuyện Ngô Hiểu, hỏi Ngô Hiểu gần đây
đối với cô thế nào, có được như xưa không. Có lúc Lâm Tinh vờ lạnh nhạt, nói Ngô Hiểu chỉ yêu nhạc thôi, đối với con gái vẫn như vậy. Các cô lại hỏi, Ngô Hiểu kiếm được tiền đều đưa cả cho Lâm Tinh hay giữ lại để của ai người ấy xài? Chuyện này Lâm Tinh nói thật: Anh ấy đưa cả cho tớ,
lúc nào cần lại lấy. Hai cô gật đầu bảo thế thì được, nhưng hai người
không có nhiều tiền. Lâm Tinh không cảm thấy khó xử, qua lời nói mọi
người có thể nhận ra sự thỏa mãn và chân thành, hạnh phúc. Tiền nhiều
hay ít không sao, vấn đề ở thái độ của hai người đối với tiền, mình rất
ghét phải cãi nhau vì tiền nong.
Hân hỏi: “Mọi thứ trong nhà đằng ấy, ai mua?”
Lâm Tinh nói: “Ai cũng mua. Anh ấy mua nhiều hơn, vì anh ấy thổi nấu. Ngoài ra, anh ấy còn thích trang trí nhà cửa, thích mua những thứ đồ chơi nho nhỏ về treo. Tớ bảo đừng mua, tốn tiền lắm, anh ấy bảo tớ khô khan.”
Aly nói: “Tại sao đằng ấy không bảo anh Hiểu về tìm bố. Bố anh ấy được mệnh danh là người giàu nhất Trung Quốc đấy.”
Lâm Tinh cười, nói: “Tớ không bao giờ đụng đến chuyện anh ấy với bố. Với
lại, bố anh ấy là lãnh đạo một doanh nghiệp lớn của nhà nước, không phải doanh nghiệp tư nhân, không thể nói là giàu nhất được.”
Nói đến
bố Ngô Hiểu tức là nói đến Công ty Trường Thiên, nói đến Công ty Trường
Thiên tức là nói đến Văn Khánh. Hân hỏi Lâm Tinh: “Đằng ấy có biết anh
Khánh vừa rồi thất bại không? Anh ấy mua cả đống cổ phiếu của Tập đoàn
Trường Thiên. Kết quả là vừa mua xong, giá cổ phiếu sụt thê thảm, anh ấy không có cách nào phải bán tháo, vừa bán xong giá cổ phiếu lại lên, lúc xuống lúc lên, lỗ mất mấy trăm ngàn. Tiền anh ấy đi vay, cả tiền của bà chị dâu. Nghe nói vì chuyện này mà bà chị dâu suýt ly hôn với anh trai
anh ấy đấy.”
Lâm Tinh vẫn còn quan tâm đến Văn Khánh: “Gần đây các bạn có gặp anh ta không?”
“Hôm trước anh ấy còn đến tìm đằng ấy. Sau khi xảy ra chuyện cổ phiếu, trông anh ấy khác hẳn. Đằng ấy không trông thấy đấy, trông thấy chắc phải sợ
chết khiếp, râu ria tua tủa, giống như vừa ở tù ra. Bọn tớ bảo đằng ấy
dọn nhà đi rồi. Anh ấy hỏi đi đâu, có phải để tránh mặt anh ấy không,
bọn tớ bảo không biết, anh đi mà hỏi nó.”
“Đằng ấy có bảo với anh ta tớ bây giờ ở đâu không?”
“Không, tớ bảo không biết, anh cứ nhắn tin cho nó.” Aly nói tiếp: “Hai hôm
trước có một anh đến, tìm đằng ấy, để số điện thoại lại. Tớ quên đem đến đây, nghe nói đã hẹn gặp đằng ấy để bàn công chuyện.”
“Bàn chuyện gì?”
“Anh ấy không nói, chỉ bảo nếu đằng ấy rỗi rãi thì gọi điện cho anh ấy, đã gọi chưa?”
Lâm Tinh suy nghĩ, không biết ai đã tìm mà không để tên lại, vậy là cô nói
với Aly: “Các cậu gọi điện trả lời giúp tớ, hỏi xem anh ta là ai. Nếu tớ gặp anh ta, các cậu cùng đi với tớ. Nếu tớ có bị người ta bắt cóc còn
có người đi báo công an.”
Aly bảo được, lại nói: “Giống như một
con sói háo sắc, bắt cóc đằng ấy không phải vì tiền. Đằng ấy làm gì có
tiền, chỉ có thể cướp sắc đẹp. Chắc chắn hắn ta nhắm trúng đằng ấy ở đâu rồi, hoặc là trước đây đã bị kích thích.”
Lâm Tinh cười: “Nếu nghe điện đúng là sói háo sắc thì đừng gọi tớ. Đối phó với sói háo sắc, các cậu càng có kinh nghiệm.”
Tối hôm ấy Aly gọi điện cho Lâm Tinh, bảo đã gọi giúp cho vị thầy lang ẩn
cư ở chùa Đàm Chá, hẹn hôm sau đến để thầy xem mạch. Nghe nói, vị thầy
lang đông y chuyên trị bệnh thận, lại thêm những những truyền kì đủ màu
sắc ở ẩn trong rừng. Trong ấn tượng của Lâm Tinh chưa hề gặp ông ta đã
phảng phất tiên khí, bất giác muốn đi ngay. Cô rất cảm kích sự giúp đỡ
của Aly.
Hôm sau, trời vừa sáng, Aly thuê taxi đến ngõ Dương Châu đón Lâm Tinh. Dương Châu tuy gọi là ngõ, nhưng thực tế là một con phố
nhỏ kiểu cũ, xe tải có thể vào. Những con phố chưa cải tạo thế này ở Bắc Kinh không còn nhiều, còn giữ được dấu tích kiến trúc của thời Thanh,
thời Dân Quốc và thời Cách mạng Văn hóa. Cho nên có rất nhiều khách nước ngoài muốn thăm dò sưu tầm đồ cổ đều đến đây săn tìm cái lạ. Lúc Aly
đến, Lâm Tinh đã đứng chờ ở đầu ngõ. Hân bảo nhân thể đi lễ Phật nên
cũng đi theo, ba người ngồi cùng xe. Dọc đường Aly nói với Lâm Tinh. Tối hôm qua anh chàng bí mật hẹn gặp Lâm Tinh lại gọi điện đến, hỏi đã tìm
thấy Lâm Tinh chưa. Aly chơi khó anh chàng bị nghi là sói háo sắc, bảo
Lâm Tinh ngày mai mới có thì giờ. Nếu có gì thì đến chùa Đàm Chá để bàn, mười một giờ rưỡi ngày mai, quá giờ ấy thì đừng chờ nữa.
Lâm Tinh cười: “Các cậu làm khó người ta, biết đâu có chuyện nghiêm túc.”
Hân nói: “Theo tớ đoán, chắc chắn mẹ đằng ấy trước đây có người tình bí
mật, nay đến tìm nhận họ hàng. Nếu đúng như vậy có xa xôi gian khổ đến
mấy anh ta cũng sẽ đến, đằng ấy yên tâm.”
Lâm Tinh cấu Hân một
cái, nói: “Đằng ấy quay sang nói xấu người khác đấy à?” Vẻ mặt Hân rất
sùng kính, mong đấy là thật. Lâm Tinh không biết Hân đã đọc truyện
Oliver Twist chưa, tuy thân thể phong trần, nhưng trong lòng lại viết
nên những câu chuyện lãng mạn, thường mơ tưởng thậm chí mong đến một
ngày nào đó bản thân có được quãng đời thần bí không ai biết. Hân rất
thích hình dung mình là hậu duệ của một gia đình quý tộc đắm chìm dưới
đáy xã hội.
Xe chạy hai tiếng đồng hồ trên con đường núi ngoằn
ngoèo nhưng phong cảnh tuyệt đẹp. Trong thành phố đã là đầu mùa hè,
nhưng miền núi vẫn mát mẻ. Thung lũng vẫn đậm sắc xuân, hoa đua nở, thắm tươi rực rỡ, cảnh sắc thành phố không thể nào có. Những ngọn gió trong
lành thổi ngoài cửa sổ ô tô thấm vào từng tế bào của Lâm Tinh. Mọi bệnh
tật tưởng chừng bị quét sạch trong chớp mắt. Hôm nay dù không được gặp
vị thần y nương cửa Phật cũng coi như không phí một chuyến đi. Cô rất
muốn nói bệnh tật của mình là bởi ô nhiễm trong thành phố gây nên.
Cuối cùng họ cũng đến được chùa Đàm Chá. Trước khi vào lễ Phật, họ ra dãy
nhà mái bằng phía sau chùa nhờ thầy xem mạch. Thầy lang trông giống một
ông cán bộ đường phố, hoàn toàn ngược với hình ảnh tiên phong đạo cốt
như trong tưởng tượng, xem mạch hỏi bệnh rất sơ sài, kể cả kê đơn chỉ
mất năm, sáu phút. Lúc ra, Aly và Hân tỏ ý thất vọng và bực tức thay cho Lâm Tinh. Lâm Tinh cảm thấy chuyến đi như bị lừa dối.
Ba người
quay ra phía trước, nói với nhau hôm nay đến đây lễ Phật là chính, nhằm
tự an ủi. Chưa bước vào cửa chùa, chợt trông thấy bên đường đầy những
hàng quán bán hương nến, đồ thờ và nước ngọt, các cô cùng ngó nhìn. Có
hai chiếc ô tô màu đen đang từ từ chạy đến bên bức tường đỏ của tăng
tháp viện, dừng lại trước bậc đá xanh trước chùa. Mấy người đàn ông mặc
đồ Tây từ trên chiếc Mercedes bước xuống, trong đó có một người Aly rất
quen. Cô ta kêu lên: “Ôi, anh ta đến thật đấy à?” Lâm Tinh cũng nhận ra
người này. Đấy là ông Lí Đại Công, Giám đốc hành chính của Tập đoàn
Trường Thiên. Cửa chiếc xe Audi phía sau mở ra, một người có vóc dáng
cao lớn, khuôn mặt nhân từ bước xuống. Aly và Hân bận nói chuyện với ông Công, chỉ có Lâm Tinh nhìn vào mắt người kia.