“Thứ đó tốt nhất cậu đừng dính vào.”
Giọng Trần Minh Sinh thản nhiên, nhưng vô cùng chắc chắn.
Dương Cẩm Thiên đứng ngay tại chỗ, nhìn Trần Minh Sinh đầy hoảng sợ: “Thứ gì, thứ gì đừng dính vào?”
Trần Minh Sinh ngẩng đầu nhìn Dương Cẩm Thiên trong màn sương mờ.
“Sau này nghe lời chị cậu nhiều một chút, đừng khiến cô ấy lo lắng.”
Dương Cẩm Thiên nheo mắt, “Anh là gì mà đòi quản tôi?” Ánh mắt cậu nhìn về
phía ống quần trống rỗng của Trần Minh Sinh, cười đầy châm biếm rồi lướt qua.
Trần Minh Sinh nhìn về phía ngã tư đường, yên lặng hút thuốc.
Dương Cẩm Thiên đứng một hồi, bứt rứt không yên. Cậu ta nhìn Trần Minh Sinh.
Người đàn ông này đứng dựa vào cột điện, khuôn mặt cực kỳ bình thản.
Dương Cẩm Thiên hỏi: “Này, anh vừa nói có ý gì.”
Trần Minh Sinh búng tàn thuốc, không nói gì.
Tàn thuốc bị gió thổi bay, rơi lả tả xuống mặt đường. Không hiểu vì sao
càng nhìn Trần Minh Sinh bình tĩnh, Dương Cẩm Thiên càng khẩn trương.
Cậu chỉ có thể la hét để che giấu sự lo sợ của mình.
“Tôi hỏi anh, anh không nghe thấy à? Vừa rồi anh nói gì vậy?”
Trần Minh Sinh ngẩng đầu nhìn cậu, thản nhiên thốt ra hai chữ —
“Thuốc phiện.”
Dương Cẩm Thiên nghĩ có lẽ Trần Minh Sinh đã thấy gì đó, nhưng cậu không ngờ
anh có thể nói hai chữ này bình thản như vậy. Giọng điệu của anh, vẻ mặt của anh thản nhiên vô cùng, giống như trong mắt anh thuốc phiện và nước uống không khác gì nhau.
Trần Minh Sinh lẳng lặng nhìn Dương Cẩm Thiên, người sau khi la hét với anh thì mặt trắng xanh, tay chân run rẩy.
Anh cúi đầu, lại hút một hơi thuốc.
Nói trắng ra cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi.
Dương Cẩm Thiên nhìn điếu thuốc càng ngày càng ngắn, cậu biết Dương Chiêu sẽ
nhanh chóng trở lại. Cậu thật lòng không ưa Trần Minh Sinh, nhưng không
thể không năn nỉ anh.
“Anh, anh đừng nói lung tung với chị tôi!”
Trần Minh Sinh nhìn cậu, Dương Cẩm Thiên hơi kích động bước tới phía trước,
hấp tấp nói: “Tôi không — tôi không hút thứ đó! Bọn họ đưa cho tôi nhưng tôi không đụng vào!”
Trần Minh Sinh vẫn không nói gì.
Dương Cẩm Thiên cảm thấy tuyệt vọng, cậu chụp cánh tay Trần Minh Sinh gào
lớn: “Tôi thật sự không đụng đến nó mà —! Anh đừng nói bừa với chị tôi!
Có nghe thấy không ?”
Trần Minh Sinh vốn không mang theo gậy, chỉ đứng một chân, lúc này đột nhiên bị Dương Cẩm Thiên kéo, thiếu chút nữa là ngã sấp xuống. Anh bám một tay vào cột điện bên đường, tay kia đẩy
tay Dương Cẩm Thiên ra.
“Tôi…Fuck! Rốt cuộc anh có nghe thấy không —!?”
Trần Minh Sinh nhìn hốc mắt đỏ ửng của Dương Cẩm Thiên, quay đi, nhỏ giọng: “Tôi biết cậu không hút.”
Dương Cẩm Thiên đứng sững sờ trên đường, cuối cùng như thở phào nhẹ nhõm, ra sức vò tóc mình.
Trần Minh Sinh ném tàn thuốc, cuối cùng nhả khói thuốc ra.
Anh biết Dương Cẩm Thiên không hút thuốc phiện.
Hôm nay không hút, trước kia cũng chưa từng thử.
Người nghiện nào lại có bộ dạng hoảng sợ với thuốc phiện như vậy chứ.
Dương Chiêu đã trở lại.
Cô đến trước mặt Dương Cẩm Thiên, Dương Cẩm Thiên nhìn trộm Trần Minh
Sinh, thấy anh nhìn về phía khác mới quay đầu đối diện với Dương Chiêu.
“Tiểu Thiên, tuy rằng trước đây chị đã từng nói, nhưng chị nghĩ nhất định phải nói với em một lần nữa.”
Dương Cẩm Thiên yên lặng nhìn Dương Chiêu.
Dương Chiêu nói: “Lưu Nguyên có vấn đề về nhân phẩm, sau này em đừng qua lại với nó nữa.”
Bây giờ, dù Dương Chiêu nói gì thì Dương Cẩm Thiên cũng chỉ muốn nhanh
chóng rời khỏi gã lái xe này. Cậu gật đầu: “Em biết rồi ạ.”
“Được.” Dương Chiêu nói: “Vậy về nhà thôi.”
Trần Minh Sinh đứng nghe cô nói, cảm thấy buồn cười.
Nhưng đã trải qua một số việc trước đó, Dương Chiêu dùng phương pháp giáo dục này anh cũng không thấy lạ.
Trần Minh Sinh lái xe đưa Dương Chiêu và Dương Cẩm Thiên về nhà.
Dương Chiêu ngồi ở ghế lái phụ, trên đường về Dương Cẩm Thiên lén nhìn Trần
Minh Sinh vài lần, thấy anh không có ý đâm thọc gì mới yên lòng.
Sau khi bình tĩnh, cậu lại nhìn về phía chị mình.
Mười bảy mười tám là lứa tuổi mẫn cảm nhất, cậu mơ hồ cảm giác được Dương
Chiêu và Trần Minh Sinh hơi kỳ lạ. Cậu không thể diễn tả cảm giác này,
cũng chẳng có gì chứng minh, bởi vì lúc về đến nhà bọn họ không nói một
câu, thậm chí không đối đáp một lời, cũng không hề nhìn nhau.
Về
nhà, Dương Chiêu hỏi Dương Cẩm Thiên có đói bụng không, Dương Cẩm Thiên
bị giày vò cả ngày sao còn thấy đói, cậu chỉ tắm rửa rồi đi ngủ.
Dương Chiêu ngồi trong phòng sách tiếp tục sửa đề kiểm tra cho Dương Cẩm Thiên.
Nhưng lúc này, cô thấy không yên lòng.
Cô nhớ tới gã tên ‘anh Phùng’ kia, rồi lại nhớ cảnh Dương Cẩm Thiên ngồi
buồn bã một mình trên sô pha, từ đáy lòng cô cảm thấy Dương Cẩm Thiên
rất đáng thương.
Cậu vốn không phải là người như vậy.
Dương Chiêu cảm thấy, khi còn nhỏ mọi người đều giống nhau, nhưng khi dần
trưởng thành đều có rào cản cuộc sống giam hãm bản thân. Cô sẽ không
ngông cuồng phán xét rào cản của người khác, cô chỉ cảm thấy Dương Cẩm
Thiên không nên ở những nơi đó.
Cậu rất đau khổ.
Mỗi lần nhìn thấy Dương Cẩm Thiên và Lưu Nguyên chơi với nhau, Dương Chiêu đều có cảm giác như vậy.
Dương Cẩm Thiên tự nhốt bản thân mình lại, trên người cậu như có gông xiềng cùm chặt cổ cậu, không ngừng kéo cậu xuống…
Dương Chiêu đứng lên mấy lần, đến cửa phòng ngủ Dương Cẩm Thiên nhưng cô không đẩy cửa ra.
Cô cảm thấy lo âu, mê muội, nhưng cô không biết phải nói với Dương Cẩm Thiên như thế nào.
Đi tới đi lui mấy lần, Dương Chiêu nghe thấy tiếng điện thoại vang lên.
Cô cầm lên, thấy Trần Minh Sinh gọi.
“A lô ?”
“A lô, em ngủ chưa?”
Dương Chiêu: “Vẫn chưa.”
“Suy nghĩ chuyện em trai em à?”
Dương Chiêu khẽ ‘ừ’ một tiếng. Cô đến trước cửa sổ, đốt một điếu thuốc nhìn ra ngoài trời.
“Em nói gì với em trai em.”
Dương Chiêu nhẹ giọng hỏi lại: “Nói gì được chứ?”
Trần Minh Sinh trả lời thay cô: “Về nhà em bảo nó đi ngủ đúng không?”
“Ừ.”
Hai người im lặng một lúc, Dương Chiêu gọi: “Trần Minh Sinh.”
“Anh đây.”
“Anh có em trai không?”
“Không.”
“Có anh chị em gì không?”
“Không luôn.”
Dương Chiêu thở dài.
Trần Minh Sinh nói: “Em không có biện pháp với nó?”
Dương Chiêu thản nhiên thừa nhận, “Chẳng có cách nào.” Cô rít một hơi thuốc, lại hỏi tiếp: “Anh có cách à?”
Trần Minh Sinh chỉ nói một chữ rất đơn giản —
“Đánh.”
Dương Chiêu im lặng.
Trần Minh Sinh hỏi: “Em lo lắng sao?”
“…” Dương Chiêu ‘ừ’, sau đó trả lời: “Hiện tại, em không muốn đánh nó.”
Trần Minh Sinh nói: “Vậy anh cũng không có cách nào khác.”
Dương Chiêu ngồi bệt xuống cửa sổ sát sàn, nhìn phố phường im lặng bên ngoài.
“Trần Minh Sinh.”
“Anh đây.”
“Không có gì…” Dương Chiêu rít một hơi, cô búng tàn thuốc, cúi đầu gác cằm trên đầu gối.
“Ngày mai, ” Trần Minh Sinh hỏi, “Ngày mai, em có đến không?”
Dương Chiêu: Có.”
“…”
Dương Chiêu: “Sao vậy?”
Trần Minh Sinh nói: “Anh nghĩ em muốn ở nhà chăm sóc em trai.”
Dương Chiêu hút thuốc, thản nhiên nói: “Chuyện của nó và chuyện của anh không liên quan đến nhau. Tan học em sẽ đón nó về.”
“Vậy mai mấy giờ? Anh đón em.”
Dương Chiêu nghĩ nghĩ: “Sáng em đưa Tiểu Thiên đến trường xong phải đọc một số sách tham khảo cho nó, khoảng giữa trưa nhé.”
Trần Minh Sinh nói: “Được, đến lúc đó anh gọi cho em.”
Hẹn giờ xong, Dương Chiêu và Trần Minh Sinh chúc nhau ngủ ngon.
Sau khi ngắt điện thoại, cô tiếp tục sửa sang lại đề kiểm tra tới tận hai giờ sáng, cô gục xuống bàn ngủ.
Nửa đêm, Dương Cẩm Thiên đi toilet.
Cậu mơ mơ màng màng ngủ không ngon giấc. Chỉ cần nhắm mắt lại là thấy người lái xe cụt một chân kia. Anh ta chỉ liếc mắt qua đã nhận ra…
Hôm nay, Lưu Nguyên rủ cậu trốn học, nói có thứ ‘rất hay’ cho cậu. Cậu nghĩ chắc cũng nhậu nhẹt, ca hát, chơi bời như mọi lần, liền đi theo.
Lúc Lưu Nguyên lén lút đưa thứ đó, cậu thật sự sợ hãi.
…
Dương Cẩm Thiên xuống lầu đi toilet, chợt thấy phòng sách còn sáng đèn.
Dương Cẩm Thiên thấp thỏm lo lắng cả đêm, đột nhiên cậu muốn biết Dương Chiêu đang làm gì. Cậu không vào toilet, mà rón rén đến bên cạnh phòng sách,
hé cửa ra nhìn vào bên trong.
Cửa đối diện bàn của Dương Chiêu,
Dương Cẩm Thiên vừa nhìn đã thấy Dương Chiêu ngủ trên bàn. Cậu thấy cô
đang ngủ, liền đẩy cửa bước vào phòng.
Cậu đến bên cạnh bàn học, không dám thở mạnh, nhìn xuống bàn.
Vừa nhìn, cậu ngây người.
Trên bàn là một thứ rất quen thuộc với cậu.
Bởi vì Dương Chiêu yêu cầu, cậu đã mang hết bài kiểm tra trên trường học
về. Cậu cũng không quan tâm vì dù sao cũng toàn giấy trắng. Bây giờ,
đống bài kiểm tra đó xếp thành 3 xấp trên bàn, Dương Chiêu đang nằm ngủ
trên hai xấp.
Dương Cẩm Thiên không cầm mấy bài kiểm tra lên xem, nhưng cũng thấy chữ viết kín các trang giấy.
Chữ của Dương Chiêu rất đẹp, nhỏ nhắn, ngay ngắn. Dương Cẩm Thiên ít khi
thấy cô viết chữ, chữ viết trên bài kiểm tra ngay ngắn như bảng chữ mẫu.
Cánh tay Dương Chiêu đè trên một bài kiểm tra, Dương Cẩm Thiên nhìn một góc
bài chợt nhận ra là bài kiểm tra trắc nghiệm toán lần trước. Bài đó cậu
chỉ làm được một nửa.
Cậu nhớ rõ cảm giác lúc đó, cậu cầm đề lên
lật qua lật lại, chẳng có mấy câu cậu làm được. Cậu ngẩng đầu, bên cạnh
bảng đen treo một màn hình rất lớn, trên đó là kế hoạch thi vào cao
đẳng.
Thời gian càng trôi, ngực cậu càng lạnh, cảm giác này thật giống như đang từ từ bước xuống vực sâu tăm tối chờ chết.
Cậu không thể giống Lưu Nguyên, thản nhiên nằm ngủ trong lớp học. Với thành tích của Lưu Nguyên vốn không thể vào trường trung học, cậu ta vào được là nhờ quen biết, mẹ cậu ta là giáo viên phòng giáo vụ của trường.
Dương Cẩm Thiên chịu đựng một giờ, rốt cục không chịu nổi nữa. Cậu nói dối đi toilet, lén trốn khỏi trường thi.
Lúc này, Dương Chiêu nhoài người trên cuốn sách toán đang mở, bài kiểm tra
đã sửa sắp xong, những nét bút mực xanh, đỏ trên bài chứa đầy sự hiểu
biết và tri thức.
Dương Cẩm Thiên lại nhìn Dương Chiêu.
Dương Chiêu ngủ rất say, tóc cô phủ xuống che trước mặt, vô cùng im ắng.
Dương Cẩm Thiên thấy chua xót trong lòng, chỉ muốn rơi nước mắt.
Cậu sợ Dương Chiêu thức giấc, che miệng rời khỏi phòng sách.
Rạng sáng, Dương Chiêu tỉnh lại, cánh tay tê rần không cử động nổi. Cô xoa một lúc lâu mới đứng dậy được.
Cô nhìn đồng hồ, đã bốn giờ.
Dương Chiêu không muốn ngủ tiếp.
Cô vào toilet rửa mặt, sau đó trở lại phòng ngủ thay quần áo, ngồi hút thuốc trên giường.
Rèm cửa sổ không thả xuống, cô nhìn bóng đêm tối đen bên ngoài, đầu óc trống rỗng.
Đêm đã khuya, khói thuốc lượn lờ quanh cô, Dương Chiêu lặng im ngồi chờ mặt trời mọc.