Một lát sau, bên ngoài có người kêu lớn: “Anh Sinh ——! Cơm xong chưa?”
Dương Chiêu lập tức đẩy Trần Minh Sinh ra, đứng sang một bên.
Trần Minh Sinh khẽ cười, nhìn Dương Chiêu, “Xong rồi, dọn bàn đi.”
Bên ngoài có tiếng thu dọn mạt chược, Trần Minh Sinh xoay người múc canh cá ra, Dương Chiêu nói: “Để em bưng cho.”
Trần Minh Sinh ừ một tiếng, Dương Chiêu hỏi: “Còn món nào nữa không?” Cô thấy trên bàn còn rau cải cắt sẵn.
Trần Minh Sinh: “Đợi anh xào đồ ăn trên bàn nữa là xong.”
Dương Chiêu bưng canh cá ra, bàn ăn đã thu dọn xong. Văn Lỗi nhìn thấy vội nhận lấy tô canh.
“Chị dâu để em!”
Dương Chiêu nói cám ơn, lại xoay người vào bếp.
Trần Minh Sinh đã bắt đầu xào rau.
Lúc Dương Chiêu đi vào, Trần Minh Sinh nhìn cô: “Xong ngay thôi mà, em ra ngoài đợi đi.”
Dương Chiêu nói: “Anh có tự bưng ra được không?”
Trần Minh Sinh gật đầu: “Được mà.”
Rau xào rất nhanh, chưa đến mười phút Trần Minh Sinh đã làm xong thức ăn. Anh chống nạng, bưng đồ ăn ra chiếc bàn được dọn sẵn.
Văn Lỗi cười hì hì, ngồi xuống một góc bàn.
“Hì hì, anh Sinh.”
Trần Minh Sinh thản nhiên nhìn anh ta, tiếp tục dọn đồ ăn.
Bàn ăn là bàn gấp bốn mảnh, trong phòng có sáu người, Văn Lỗi và Tống Huy
ngồi cạnh góc bàn. Trần Minh Sinh và Dương Chiêu ngồi cạnh nhau. Dương
Chiêu cũng ngồi bên cạnh Tương Tình.
“Ăn cơm, ăn cơm thôi, tôi đói chết rồi.” Văn Lỗi nói.
Anh ta gắp một miếng thịt bò đưa lên miệng.
“Ôi, ôi, anh Sinh, tay nghề của anh vẫn ngon lành như xưa.” Anh ta vừa ăn vừa nịnh hót Trần Minh Sinh.
Trần Minh Sinh mặc kệ anh ta: “Lo ăn phần cậu đi.”
Dương Chiêu cũng gắp một miếng thịt bò, mùi vị quả nhiên rất ngon.
Cô hỏi Văn Lỗi: “Trước kia, anh ấy cũng nấu cơm ngon lắm sao?”
“Đúng vậy, chị dâu.” Văn Lỗi nổ pháo: “Anh Sinh là tay bếp cừ khôi, người đàn ông của gia đình đấy!”
Trần Minh Sinh: “…”
Dương Chiêu: “…”
Chú Vương ngồi bên cạnh nhắc nhở: “Tiểu Văn, cậu ngứa da lại muốn được luyện côn à.”
Văn Lỗi nhún vai, đương nhiên là không sợ. Anh và thêm mấy miếng cơm, nói
như thở dài: “Chỉ tiếc chúng ta gặp nhau ít quá, em chẳng ăn được mấy
lần.”
“Văn Lỗi.” Trần Minh Sinh nhìn anh ta, Văn Lỗi cụp mắt, không nhìn anh.
Dương Chiêu nhìn Văn Lỗi, cúi đầu ăn cơm.
Cái bàn không lớn, lại có bốn người đàn ông nên rất chật, mỗi lần cử động sẽ đụng người bên cạnh.
Dương Chiêu vốn không đói, ăn mấy miếng đã buông đũa. Chẳng qua mọi người chưa ăn xong nên cô cũng chưa rời khỏi bàn.
Tống Huy vừa ăn vừa nói với Tương Tình: “Tiểu Tình, em học nấu món cá này, về nấu cho anh ăn nhé.”
Tương Tình cười tủm tỉm nhìn anh ta: “Em biết nấu canh cá mà.”
Tống Huy: “Ừ, canh cá của em cũng ngon lắm.”
Tương Tình quay đầu hỏi Dương Chiêu: “Chị dâu, chị có biết nấu cơm không?”
Dương Chiêu sửng sốt, phản ứng đầu tiên là nhìn về phía Trần Minh Sinh, người đang cúi đầu ăn cơm với bộ dạng thoải mái.
Dương Chiêu thản nhiên: “Tôi không biết nấu ăn.”
Tương Tình chớp chớp mắt: “Chị dâu đừng quá khiêm tốn.”
Dương Chiêu nghiêm túc: “Tôi thật sự không biết nấu.”
Trần Minh Sinh ngồi bên cạnh, ừ một tiếng.
Dương Chiêu nhìn anh, anh cũng cười với cô.
Tương Tình nói: “Bây giờ, có rất nhiều cô gái không biết nấu ăn.”
Dương Chiêu không biết trả lời thế nào, chỉ thản nhiên hỏi ‘thật không’.
Tương Tình vừa nhìn cô, vừa múc canh cá, nói tiếp: “Từ nhỏ em đã học nấu cơm, thật ra học rất dễ mà.”
Tống Huy cũng nói: “Lúc còn sơ trung, Tương Tình đã phải giữ nhà, lại còn chăm sóc hai đứa em trai nữa.”
Chú Vương tiếp lời: “Như thế rất mệt đấy.”
“Dạ.” Tương Tình nói, “Nhưng thật ra cũng không đến nỗi nào ạ.”
Tương Tình chỉ lo nói chuyện, không chú ý bát canh bị nghiêng, lúc múc xong
canh cá đổ ra tay nóng hổi khiến cô ta thả ngay xuống.
Kết quả là chén canh đổ hơn phân nửa lên quần áo Dương Chiêu.
Canh cá rất nóng, cũng may Dương Chiêu mặc hai lớp áo, nên cũng không bị tổn thương gì. Cô đứng lên tránh phần canh cá còn lại.
“Nóng quá, nóng quá!” Tương Tình ra sức thổi ngón tay mình. Tống Huy lập tức
đứng lên: “Sao rồi, có bị phỏng không? ?” Anh ta chồm tới từ bên kia
bàn, cầm tay Tương Tình nhìn cẩn thận.
Trần Minh Sinh nhìn Dương
Chiêu, quần áo của cô bị ướt một mảng lớn. Anh tính mở miệng nói gì đó
nhưng Dương Chiêu nhìn anh khẽ lắc đầu.
Trần Minh Sinh không nói gì nữa.
Tống Huy bước qua khiến bên này càng chật, Dương Chiêu kéo ghế ra đứng bên
cạnh chú Vương. Tống Huy kéo Tương Tình: “Đi rửa nước lạnh trước.”
Khuôn mặt Tương Tình nhăn nhó, theo Tống Huy vào bếp.
Bọn họ đi rồi, Văn Lỗi hỏi Dương Chiêu: “Chị dâu, có sao không?”
Dương Chiêu lắc đầu, “Không sao.”
Trần Minh Sinh chống nạng đứng lên, nói với cô: “Em vào phòng thay quần áo đi.”
“Ừm.” Dương Chiêu theo Trần Minh Sinh vào phòng ngủ.
Văn Lỗi nhìn hai người vào phòng, quay đầu lại thấy chú Vương vẫn nhìn
theo. Hai người nhìn nhau, Văn Lỗi khẽ hỏi: “Chú thấy thế nào?”
Chú Vương nói: “Thấy cái gì?”
Văn Lỗi nói tiếp: “Chị dâu đó.”
Chú Vương im lặng một hồi lại nói: “Không nhìn ra.”
Văn Lỗi lại tiếp: “Không thấy gì luôn?”
Chú Vương cúi đầu đốt một điếu thuốc, rít một hơi, ngẩng đầu lên: “Không cùng một loại người.”
Trong phòng, Trần Minh Sinh đóng cửa lại.
“Có bị bỏng không?” Trần Minh Sinh hỏi.
“Không.” Dương Chiêu nói.
Trần Minh Sinh mở tủ quần áo ra: “Anh tìm cho em một bộ quần áo của anh nhé.”
Phía sau không có ai trả lời, Trần Minh Sinh quay lại thấy Dương Chiêu đứng tại chỗ, cười đầy sâu xa.
Trần Minh Sinh nhíu mày: “Em muốn làm gì?”
Dương Chiêu nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có gì.”
Trần Minh Sinh đưa cho cô một áo sơmi màu trắng. Dương Chiêu thay quần áo
xong, Trần Minh Sinh nhìn bộ quần áo dính nước kia, anh nói: “Đợi lát
nữa anh giặt cho em nhé?”
“Không cần đâu, đồ này dính dầu sẽ không giặt được, bỏ đi.”
Trần Minh Sinh giương mắt nhìn Dương Chiêu, cô đang cúi đầu cài nút áo. Anh
lại nhìn bộ quần áo mới bị vứt bỏ, cúi đầu không nói gì.
Dương Chiêu thay quần áo xong, nói với Trần Minh Sinh: “Đi thôi, đừng để bạn anh chờ lâu.”
Lúc bọn họ trở về, Tống Huy và Tương Tình đã trở lại. Tống Huy ngồi ở vị
trí của Dương Chiêu, thấy Dương Chiêu đi ra, anh ta nói với cô: “Chúng
ta đổi chỗ nhé, tay cô ấy bị phỏng, tôi phải chăm sóc.”
Dương Chiêu gật đầu, ngồi ở chỗ của Tống Huy.
Tương Tình cẩn thận nói: “Chị dâu, để em giặt bộ đồ kia cho cho chị nha.”
Tống Huy kéo tay Tương Tình, nhỏ giọng nói: “Tay em bỏng thế này thì giặt làm sao.”
Tương Tình bĩu môi, không nói gì.
Dương Chiêu nói: “Đừng lo, tôi sẽ tự giặt.”
Trần Minh Sinh nhìn cô không nói gì.
Bữa cơm ăn rất nhanh, cũng may có Văn Lỗi nên không khí bớt nặng nề hơn.
Mười giờ rưỡi đêm, chú Vương nói: “Hôm nay trễ rồi mọi người phải về, Minh Sinh, lần sau chúng ta lại gặp.”
Trần Minh Sinh gật đầu: “Dạ.”
Ăn cơm xong , lúc mọi người đứng lên, Trần Minh Sinh nói với Dương Chiêu: “Em vào nhà nghỉ ngơi đi, để đó anh dọn cho.”
Vừa nói xong đã bị Văn Lỗi nghe thấy, anh ta trêu chọc: “Anh Sinh à, nấu
cơm rửa chén anh đều bao hết, tính dụ chị dâu cưới anh về nhà đấy hở?”
Dương Chiêu nhìn Trần Minh Sinh, Trần Minh Sinh đốt thuốc thản nhiên nhìn Văn Lỗi, anh ta rụt cổ, không dám nói gì nữa.
Tương Tình lại nói: “Để em dọn bàn cho.”
Tống Huy kéo cô sang một bên, cằn nhằn: “Sao em ngốc thế, tay bỏng thế này
còn dọn dẹp gì. Trong nhà đâu chỉ có mỗi em là phụ nữ.”
Tương
Tình thấy mọi người không để ý bọn họ, mới khẽ nói thầm với Tống Huy:
“Không phải, em làm ướt đồ của chị ấy mà chị ấy lại không cần em giặt
nên em làm chút việc thôi mà.”
Tống Huy nói: “Cần gì làm, đâu
phải nhà của mình, để cô ta làm đi. Cùng lắm thì lát nữa mình đưa hai
trăm tệ thắng bài cho cô ta giặt quần áo.”
Tương Tình nhíu mày: “Giặt quần áo gì đến hai trăm tệ, số tiền đó đủ mua đồ mới cho chị ấy rồi.”
Tống Huy sờ đầu Tương Tình: “Phải rộng lượng chút.”
Tương Tình vẫn hơi tiếc nuối: “Vất vả làm mới thắng được nhiều vậy.”
Tống Huy nói: “Coi như cho anh Sinh đi.”
Tương Tình nghĩ nghĩ lại gật đầu: “Cũng đúng, anh ấy như vậy cũng khó tìm bạn gái, coi như qua tâm bạn bè của anh đi, hì hì.”
Tống Huy nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tương Tình, kiểu gì cũng thấy đáng yêu, bèn xoa xoa mặt cô: “Được rồi, đợi lát nữa đưa.”
Tống Huy và Tương Tình nói xong liền đi tìm mấy người Trần Minh Sinh, Tương
Tình và Dương Chiêu nhìn thấy nhau. Dương Chiêu đi tới rút hai trăm ba
mươi lăm tệ đưa cho Tương Tình.
“Tiền thắng bài lúc nãy.”
Tương Tình nhìn cô: “Thôi ạ, lúc nãy em làm đổ canh vào đồ chị… Chị đưa ít
thôi ạ, còn lại chị lấy giặt đồ bẩn và mua đồ mới đi.”
Dương
Chiêu nói: “Được.” Cô lấy lại ba mươi lăm tệ, Tương Tình thấy cô đưa cho hai trăm, mặt không biểu hiện gì nhưng trong lòng tràn đầy vui sướng.
Cô ta lấy hai trăm tệ xong bèn cất đi một trăm. Lúc Tống Huy cầm áo khoác
tới, cô ta liền đưa cho anh ta một trăm đồng: “Chị ấy đưa không ít đâu.”
Tống Huy thấy một trăm đồng liền cười: “Em cất đi.”
Tương Tình cười hì hì, lại cất một trăm đồng vào người.
Trần Minh Sinh và Dương Chiêu đi cùng bọn họ xuống lầu, chú Vương nói: “Không cần tiễn.”
Trần Minh Sinh: “Bọn cháu cũng ra ngoài mua đồ.”
Văn Lỗi xáp lại: “Mua gì thế?”
Chú Vương gõ đầu anh ta: “Chuyện gì cũng có cậu.”
Dương Chiêu đỡ Trần Minh Sinh, đi sau cùng.
Trong sân không còn ai, mấy ngọn đèn đường cũ phát ra ánh sáng mờ mờ. Gió đêm thổi qua rất lạnh.
Văn Lỗi kéo áo lại: “Gần đây nhiệt độ xuống thấp quá.”
Tương Tình hắt xì một cái, Tống Huy cởi áo khoác của mình choàng lên người cô ta: “Tối nay gọi xe về đi.”
Tương Tình nói: “Thôi thôi, đi xe bus được rồi.”
Tống Huy nói: “Trạm xe bus cách đây rất xa.”
Dương Chiêu nhìn một hồi rồi nói: “Tôi chở hai người đi.”
Tống Huy quay đầu nhìn cô, Tương Tình vội vàng nói: “Chị dâu muốn đưa bọn em về sao? Không cần phiền phức như vậy đâu.”
Dương Chiêu nói: “Tôi lái xe đưa hai người ra trạm xe bus.” Cô quay đầu nói
với Trần Minh Sinh: “Em đưa bọn họ đi trước.” Trần Minh Sinh gật đầu,
ném túi rác vào thùng rác rồi nói: “Anh tự đi mua, chở ra đó xong về
ngay nhé.”
“Được.”
Thùng rác ở ngay bên cạnh, Tương Tình vô tình liếc qua. Dưới ánh đèn đường mờ mờ, cô ta thấy một bộ quần áo rơi ra ngoài.
Đó là quần áo Dương Chiêu vừa mới mặc.
Tương Tình sửng sốt, phía sau có tiếng khóa điện tử vang lên, cô ta quay lại thấy Dương Chiêu chạy một chiếc xe đến.
Cô ta cảm thấy, sau khi sống ở thành phố nhiều năm đã hiểu được thế nào là cuộc sống đô thị. Cô ta theo chân bạn đại học cùng phòng, biết rất
nhiều xe nhưng hoàn toàn không biết xe này tên gì, thậm chí chưa từng
nhìn thấy trên tạp chí.
Cô ta nhìn con báo màu bạc trên đầu xe, mạnh mẽ, nhanh nhẹn, ngẩng cao đầu, hướng lên trời, cao quý mà thận trọng.
Trên xe, Tương Tình ngồi phía sau Dương Chiêu. Lúc lên xe, Dương Chiêu chỉ
hỏi một câu ‘trạm xe bus ở đâu’ sau đó không nói gì nữa.
Tương
Tình lặng lẽ ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt Dương Chiêu trong kính xe,
tựa như con báo màu bạc ở đầu xe kia, bình thản mà lạnh lùng.
Cô ta cầm hai trăm tệ trong túi áo, tay siết chặt lại.
Đó là cảm giác không nói nên lời, vặn xoắn trong lòng cô ta khiến cô ta vô cùng khó chịu.
Cô ta nhớ tới lúc đánh bài, mỗi lần thắng cô ta đều nhìn lén vẻ mặt của
Dương Chiêu, muốn tìm cảm giác thắng lợi. Nhưng vẻ mặt Dương Chiêu lúc
nào cũng thản nhiên, cô không hề cười, nên Tương Tình kết luận, trong
lòng Dương Chiêu nhất định rất tức giận, nhưng ngại mọi người ở đây nên
không tiện biểu hiện ra ngoài.
Phụ nữ luôn so sánh mình với người hkác.
Cả buổi tối, Tương Tình đều cảm thấy cô ta vượt trội hơn hẳn.
Cô ta trẻ tuổi, thông minh, lại là nghiên cứu sinh… Bạn trai cô ta lại cao lớn cường tráng, Trần Minh Sinh chỉ là một người tàn tật.
Nhưng
hiện tại chút cảm giác ưu việt kia hoàn toàn bị nghiền nát. Dương Chiêu
không hề nói cũng chẳng cần làm gì, thậm chí cô còn giữ lại lòng tự
trọng nhỏ bé kia cho Tương Tình.
Tuy vậy, Tương Tình vẫn cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung.
Thế gian này thỉnh thoảng trở nên phức tạp khó gọi tên, nhưng phần lớn vẫn
rất đơn giản mà khắc nghiệt. Ông trời dùng tiền và địa vị vạch rõ ranh
giới, cái ranh giới mà bản thân mỗi người đều hiểu rõ, nó nói cho Tương
Tình rất rõ rằng ——
Cô ta, ở bên kia ranh giới.
Đưa bọn họ đưa đến trạm xe bus, Dương Chiêu tạm biệt, lái xe rời đi.
Tương Tình nhìn theo chiếc xe kia, mãi cho đến khi biến mất hoàn toàn.
Tống Huy đứng bên cạnh cô ta cau mày nói: “Chiếc xe này của cô ta sao? Không tệ chút nào.”
Anh ta nói một hồi mới phát hiện Tương Tình không hề đáp lại, vội quay sang nhìn, hốc mắt Tương Tình hơi ửng đỏ. Anh ta vội vàng ôm lấy cô ta: “Cho dù là của cô ta thì cũng là của nhà mua cho. Giàu cha giàu mẹ thì có
bản lĩnh gì chứ, Tiểu Tình, chúng ta tự lực cánh sinh vẫn tốt hơn cô ta
gấp vạn lần.”
Tương Tình không nói gì, xoay người chờ xe bus.
Tống Huy lại dỗ vài câu nhưng thấy Tương Tình vẫn im lặng, anh ta hiểu nói
thêm cũng chẳng ích gì, trong lòng thấy ngượng ngùng, im lặng đứng một
bên.
Gió thổi lạnh buốt, trong trạm xe bus có mấy nhóm đứng chờ xe.
Tương Tình bỗng nhiên nói với Tống Huy: “Em không thích cô ta.”
Tống Huy nói: “Anh đã nói không thích ngay từ đầu, giả vờ giả vịt.”
Lúc Tống Huy ra sức nói xấu Dương Chiêu, Tương Tình lại nghĩ đến chuyện khác.
Cho dù tự có được hay là gia đình phú quý thì nhất định Dương Chiêu cũng là người có tiền, tuổi còn trẻ, xét về lý thuyết hẳn điều kiện rất tốt,
một cô gái như vậy sao có thể coi trọng Trần Minh Sinh chứ.
Tương Tình đột nhiên hỏi Tống Huy: “Trước kia, Trần Minh Sinh làm gì.”
Tống Huy sửng sốt: “Trước kia anh ấy cũng làm trong ngành công an, sau đó xảy ra chuyện thì rút khỏi ngành.”
Tương Tình hỏi tiếp: “Công an bên nào?”
Tống Huy lắc đầu: “Cụ thể làm gì anh cũng không biết, hộ khẩu của anh ấy sau này mới chuyển tới, anh nghe cấp trên nói cần giúp đỡ anh ấy nhiều một
chút.”
Tương Tình nói: “Chân của anh ấy bị thương vì làm cảnh sát sao?”
Tống Huy nói: “Anh không biết, anh ấy đến đây đã hơn một năm, em có nghe
giọng anh ấy không, không phải người ở đây, hình như là ở phía Nam.”
Tương Tình gật đầu, lại hỏi: “Vậy anh ấy sống khổ cỡ nào?”
Tống Huy cười cười: “Thấy anh ấy như bây giờ, em thấy khổ cỡ nào.” Anh ta
thấy Tương Tình như đang suy nghĩ liền hỏi: “Em hỏi chuyện này làm gì.”
Tương Tình lắc đầu, nói: “Không có gì, anh không thấy cô ta đến với Trần Minh Sinh rất kỳ lạ sao? Cô có tiền sao lại tìm một người điều kiện kém như
thế.”
Tống Huy không để ý: “Kỳ lạ thì sao, có cách gì chứ?”
Lúc này xe bus đến, Tống Huy và Tương Tình bèn lên xe. Trên đường về, Tương Tình nhìn đèn đường vụt qua cửa xe, vẫn trầm tư như trước. Cuối cùng,
cô ta nói với Tống Huy:
“Em cảm thấy, cô ta đến với Trần Minh Sinh nhất định là có nguyên nhân.”