Hẹn Ưóc

Chương 34: Chương 34




Hôm trước ngày khởi hành, Dương Chiêu cùng Trần Minh Sinh đi siêu thị mua chút đồ ăn.

Dương Chiêu không có thói quen ăn vặt, chỉ mua một ít trái cây và bánh mì. Sau khi chọn xong xuôi, Trần Minh Sinh lấy thêm một túi thịt bò nữa.

Dương Chiêu nhìn thoáng qua, hỏi: “Mua thịt bò làm gì? Nếu anh muốn ăn thịt thì em mua thêm mấy cây xúc xích nữa.”

Trần Minh Sinh khẽ cười: “Không cần, mua thêm chút nước sốt nữa là được.”

Dương Chiêu nói: “Mang theo được không?”

Trần Minh Sinh nói: “Được mà.”

Lúc thanh toán, Dương Chiêu chợt nói với Trần Minh Sinh: “Anh chờ em một chút.”

Trần Minh Sinh nhìn cô xoay người, khuất bóng ở một ngã rẽ. Một lát sau, cô trở về trong tay cầm hai cây thuốc.

“Trong nhà không còn thuốc.” Dương Chiêu giải thích.

Trần Minh Sinh cười mở túi nilon ra, Dương Chiêu bỏ thuốc vào bên trong.

Trần Minh Sinh nói cô: “Em hút ít thôi.”

Dương Chiêu chẳng thèm nhìn anh, “Vậy sao anh không hút ít lại đi.”

Trần Minh Sinh khẽ cười: “Anh là đàn ông.”

Dương Chiêu thờ ơ nhìn anh, “Đi thôi, về nhà ăn hay ăn ở bên ngoài nào?”

Trần Minh Sinh: “Về nhà ăn đi.”

“Ok.”

Bữa tối không có gì khác lạ, vẫn là Trần Minh Sinh nấu ăn. Thực ra anh cũng chỉ nấu những món ăn bình thường, nhưng Dương Chiêu rất thích. Trần Minh Sinh nấu ba món ăn cùng cơm trắng. Dương Chiêu ăn không nhiều, được nửa chén thì ngưng, yên tĩnh ngồi đợi Trần Minh Sinh ăn.

“Anh ăn khỏe thật.” Dương Chiêu nhìn Trần Minh Sinh ăn bát cơm thứ hai, nói.

Trần Minh Sinh đang nhai cơm, khẽ ừ một tiếng, sau khi nuốt xuống mới nói: “Là do em ăn quá ít thôi.”

Dương Chiêu: “Để em kiểm tra lại những thứ mang theo.”

Trần Minh Sinh gắp một đũa đồ ăn, “Em đã kiểm tra hai lần rồi mà.”

Dương Chiêu tựa vào lưng ghế, hơi ngửa đầu nhìn chùm đèn treo trên bàn ăn. Chiếc đèn được lắp đặt theo trang trí ban đầu của ngôi nhà, mang theo hương vị cổ điển, nhìn rất thanh nhã.

Trần Minh Sinh ăn cơm rất nhanh, bát cơm thứ hai cũng đã nhìn thấy đáy. Anh cầm bát đặt ở trên bàn, Dương Chiêu cúi đầu hỏi: “Anh ăn xong rồi à?”

Trần Minh Sinh gật đầu.

Dương Chiêu đứng lên: “Vậy để em dọn.”

Trần Minh Sinh: “Để anh dọn cho, không phải em còn muốn kiểm tra đồ đạc lần nữa sao, đi đi.”

Dương Chiêu trở lại phòng ngủ, mở vali ra nhìn kỹ một lượt, cảm thấy không có vấn đề gì mới đóng lại, lướt qua chợt thấy hành lý của Trần Minh Sinh trong góc phòng. Sáng nay sau khi ngủ dậy, anh về nhà sắp xếp đồ đạc luôn, hành lý chỉ là một chiếc ba lô màu đen đơn giản, không lớn, cũng chẳng có mấy đồ đạc.

Lúc Dương Chiêu vừa nhìn thấy thì cho rằng anh xách lộn giỏ, sau đó khi biết anh chỉ mang theo những thứ này, cô cảm thấy hơi sững sờ.

“Anh mang theo những gì vậy?”

Trần Minh Sinh đưa chiếc túi tới trước mặt cô, còn mình đi vào toilet: “Vài bộ quần áo, em xem đi.”

Dương Chiêu mở túi ra, bên trong quần áo được sắp xếp gọn gàng. Vài ba món nội y, hai chiếc áo thun màu đen vạn năm không đổi, thêm một chiếc áo khoác.

Trần Minh Sinh ra khỏi toilet, vung tay vẩy nước.

Dương Chiêu nhìn anh: “Anh chỉ mang có vậy?”

Trần Minh Sinh cười: “Đúng vậy.”

Hiện giờ, Dương Chiêu lại nhìn chiếc túi du lịch ấy, cảm thấy đồ ăn cho ngày mai chẳng cần phải mang chi nhiều.

Cuối cùng, Dương Chiêu mở bóp ra, kiểm tra lại giấy tờ tùy thân.

Khi mở bóp, cô thấy mấy tấm thẻ trong đó, hơi do dự một chút.

Dường như trong lòng Trần Minh Sinh có một phần hết sức cố chấp, anh không muốn dùng tiền của Dương Chiêu.

Anh muốn tình cảm thực sự bình đẳng.

‘Ơ, nhưng làm gì có.’ Dương Chiêu nghĩ, có lẽ không bình đẳng – anh chiếm thế thượng phong hơn một chút.

Cô khẽ cười một tiếng, rút mấy tấm thẻ ra đặt lên trên bàn.

Đêm đó hai người nghỉ ngơi sớm. Dương Chiêu đã quen thuộc mùi cơ thể của Trần Minh Sinh, vòng ôm cũng giống như con người anh vậy, vừa thâm trầm vừa ấm áp.

Ngày hôm sau Dương Chiêu dậy rất sớm, Trần Minh Sinh vẫn còn đang ngủ, cô đi toilet đánh răng rửa mặt, lúc quay lại Trần Minh Sinh vẫn chưa dậy. Dương Chiêu vỗ vào người anh.

“Dậy đi anh.”

Trần Minh Sinh khẽ động người, từ từ mở mắt, khàn khàn nói: “Mấy giờ rồi, còn chưa đến lúc đi mà.”

Dương Chiêu: “Năm rưỡi, anh mau dậy đi.”

Trần Minh Sinh không biết phải nói gì, lại nhắm mắt lại.

Dương Chiêu hơi sửng sốt, cúi đầu nói với Trần Minh Sinh: “Em nói anh dậy mà.” Cô cho rằng Trần Minh Sinh nghe lầm.

Trần Minh Sinh thở dài một hơi: “Chuyến tàu của chúng ta tận chín giờ cơ mà.”

Dương Chiêu chấn chỉnh: “Chín giờ hai mươi.”

Trần Minh Sinh: “Vậy dậy sớm thế này làm gì.”

Dương Chiêu nói: “Cái gì cũng phải chuẩn bị trước, tàu hỏa đâu có chờ khách đâu.”

Trần Minh Sinh: “…”

Bị Dương Chiêu dày vò như thế, Trần Minh Sinh cũng không ngủ được nữa, anh trở mình ngồi dậy.

Anh khẽ xoa mặt một chút, lúc ngẩng đầu lên thấy Dương Chiêu đang nhìn mình, ánh mắt là lạ.

Anh hỏi: “Sao vậy?”

“Trông như lúa mạch á.” Dương Chiêu nói.

Trần Minh Sinh: “Cái gì?”

Dương Chiêu khẽ cười: “Anh đi tắm đi, em đi làm điểm tâm.” Nói xong cô mang quần áo đi ra ngoài.

Trần Minh Sinh nghiêng đầu nhìn cô rời đi, sau đó lại xoa mặt.

Anh di chuyển đến cạnh giường, đứng lên bằng một chân, vặn vẹo vài cái rồi cầm lấy cây nạng đặt bên giường, chống nạng đi vào toilet. Chờ anh đi tới trước gương, thấy hình ảnh mình trong gương mới hiểu lời Dương Chiêu.

Tóc của anh do lúc ngủ nằm nghiêng mà bị ép tới mức hơi biến dạng. Nhưng vì tóc anh ngắn, không thể vểnh lên, nên chỗ thì ngã trái, chỗ lại ép phải.

Nhớ tới lời đánh giá vừa rồi của Dương Chiêu, Trần Minh Sinh khẽ cười.

Ăn xong bữa sáng, còn chưa đến bảy giờ.

“Từ đây đi đến ga tàu cũng chỉ mất nửa tiếng.” Trần Minh Sinh nói, “Chúng ta có thể nghỉ ngơi một chút rồi hẳng đi.”

Dương Chiêu không muốn: “Đi luôn đi.”

Trần Minh Sinh khó hiểu: “Bây giờ mà đi đến nhà ga sẽ phải đợi rất lâu đấy.”

Dương Chiêu suy nghĩ một chút, lại nói: “Vậy em không đi nữa, anh cảm thấy mấy giờ mình xuất phát sẽ kịp giờ tàu chạy.”

Trần Minh Sinh: “Chỉ cần trước tám rưỡi đi là kịp.”

Dương Chiêu nhìn đồng hồ: “Vậy bảy rưỡi đi nhé.”

Trần Minh Sinh: “Ok.”

Còn bốn mươi phút, Trần Minh Sinh ăn thêm chút gì đó, Dương Chiêu đi vào phòng ngủ, một lát sau mang ra một quyển sách nhỏ, ngồi ở sô pha đọc. Trần Minh Sinh ăn xong chống nạng đi qua, ngồi bên cạnh Dương Chiêu.

“Bản đồ à?”

“Ừm.” Quyển sách nhỏ này là dạng sách gấp tờ. Dương Chiêu mở rộng trang đầu tiên ra, là bản đồ địa điểm du lịch của Sơn Tây. Cô lại mở thêm mấy tờ, tìm được bản đồ Ngũ Đài Sơn, mở ra xem.

Trần Minh Sinh hơi ngạc nhiên: “Em mua lúc nào vậy?”

Dương Chiêu nói: “Hôm qua.”

Dương Chiêu cúi đầu chăm chú nhìn bản đồ, Trần Minh Sinh không cảm thấy hứng thú với bản đồ, anh tựa vào sô pha nhìn cô. Dương Chiêu hết sức chăm chú, mái tóc rủ xuống bên mặt.

Trần Minh Sinh cảm thấy dường như cô làm chuyện gì cũng rất chăm chú và nghiêm túc.

Dương Chiêu nhìn hết một lượt bản đồ, gấp quyển sách nhỏ lại. Trần Minh Sinh trêu chọc hỏi cô: “Thế nào, thuộc hết rồi à?”

Dương Chiêu nghe ra sự trêu chọc của anh, thản nhiên liếc anh một cái, không trả lời. Trần Minh Sinh cười nhìn cô cầm quyển sách nhỏ quay về phòng, một lúc sau mang vali và túi du lịch ra, đặt ở cửa. Trần Minh Sinh nhìn thoáng qua đồng hồ: “Còn một lúc nữa.”

“Ừm.” Dương Chiêu đáp lại, ánh mắt lại nhìn vào chiếc chân giả ở cửa, cô quay đầu hỏi Trần Minh Sinh, “Anh có muốn mang theo cái này không?”

Trần Minh Sinh ngồi ở sô pha có chút do dự.

Dương Chiêu nói luôn: “Đừng mang theo nữa.”

Trần Minh Sinh nhìn cô, “Không mang theo có sao không?”

“Quá bất tiện.” Dương Chiêu nói, “Dù sao khi đi chơi anh cũng phải đi rất nhiều, mang theo nó làm sao đi nổi chứ.”

Trần Minh Sinh gật đầu: “Vậy không mang theo nữa.”

Vừa đúng bảy rưỡi, Dương Chiêu và Trần Minh Sinh lên đường.

Dương Chiêu hỏi: “Lái xe của anh hay của em?”

Trần Minh Sinh: “Xe của anh đi.”

Tốc độ lái xe của Trần Minh Sinh rất nhanh, chưa đến nửa tiếng đã đến nơi. Anh đỗ xe ở một vị trí râm mát. Dương Chiêu xuống xe mở cốp lấy hành lý, nói với Trần Minh Sinh: “Anh khóa xe cho kĩ.”

Dương Chiêu và Trần Minh Sinh đi qua cửa an ninh, tìm được chỗ đợi tàu. Thời gian vẫn còn sớm, chưa có nhiều người, bọn họ chọn một chỗ gần đó ngồi xuống.

Dương Chiêu ngẩng đầu nhìn nóc nhà ga cao cao, Trần Minh Sinh đưa một chai nước qua: “Khát không em?”

Dương Chiêu lắc đầu.

Trần Minh Sinh hỏi tiếp: “Nhìn cái gì vậy?”

Dương Chiêu: “Em chưa bao giờ tới ga tàu này, nhưng em đã từng nghe nói tới.”

Trần Minh Sinh lại hỏi: “Nghe thế nào?”

Dương Chiêu nói: “Anh có biết ai là người thiết kế ga tàu này không?”

Trần Minh Sinh uống một ngụm nước mới trả lời: “Không biết.”

“Là hai người Nhật Bản.” Dương Chiêu nói tiếp, “Trước đây nơi này là đầu mối quan trọng của tuyến đường sắt Mãn Châu.”

Trần Minh Sinh: “Em chưa từng tới đây mà sao lại biết?”

Dương Chiêu thản nhiên: “Nơi này là một di tích văn hóa, em đọc trong một quyển sách.”

Trần Minh Sinh cười.

Một lát sau, lượng người trong nhà ga từ từ đông lên. Dương Chiêu nhìn qua đồng hồ thấy còn hơn một tiếng. Cô lấy một quyển sách trong vali ra đọc.

Trần Minh Sinh ngồi bên cạnh cô, khoanh tay nghỉ ngơi.

Nạng của anh đặt bên cạnh. Để đỡ vướng, ống quần bên phải được kéo lên, giắt ở thắt lưng. Cả nạng lẫn chân anh đều được phơi bày trước tầm mắt mọi người. Ngồi đối diện Dương Chiêu và Trần Minh Sinh là mấy người lao động, có người không ngồi ghế mà ngồi luôn trên hành lý.

Họ cũng đang đợi tàu, nhưng trong tay họ không có sách để đọc.

Bởi vậy bọn họ nhìn chằm chằm vào Trần Minh Sinh.

Đầu tiên là nhìn chân anh, lại giương mắt nhìn người anh, sau đó lại nhìn chân anh.

Trần Minh Sinh ngồi im không nói câu nào, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Một lát sau, Dương Chiêu buông sách nói với người đối diện: “Này anh, anh nhìn gì vậy?”

Trần Minh Sinh mở mắt ra.

Mấy người công nhân thực sự không ngờ Dương Chiêu đột nhiên lên tiếng như vậy nên hơi sửng sốt. Họ nhìn về phía Dương Chiêu, thấy vẻ mặt cô không chút biểu hiện nào.

“Không, không nhìn gì cả…” Người nọ dường như cũng nhìn ra Dương Chiêu và Trần Minh Sinh đi cùng nhau, quay đầu đi nói chuyện phiếm.

Dương Chiêu lại tiếp tục cúi đầu đọc sách.

Từ đầu tới cuối, Dương Chiêu không hề nhìn Trần Minh Sinh.

Trần Minh Sinh nghiêng mặt nhìn cô, Dương Chiêu dường như đang say sưa đọc sách, hoàn toàn không có ý đáp lại.

Trần Minh Sinh cười thầm, quay đầu tiếp tục nghỉ ngơi.

Chín giờ bắt đầu soát vé, Dương Chiêu và Trần Minh Sinh mang hành lý qua cửa soát vé, sau đó đi thang máy xuống sân ga.

Dương Chiêu nhìn thoáng qua tàu hỏa đang đỗ, thân tàu màu đỏ đầu tàu màu trắng. Cô nhìn vé tàu, số 2a toa sáu.

Bởi vì cùng nhau mua vé trên mạng, lại mua ngay lúc mới mở phiên bán, nên vị trí của Dương Chiêu và Trần Minh Sinh cạnh nhau.

Lúc lên tàu, nhân viên của tàu thấy tình trạng của Trần Minh Sinh, lịch sự hỏi: “Có cần hỗ trợ không?”

Trần Minh Sinh lắc đầu, thấp giọng nói: “Không cần, cảm ơn.”

Dương Chiêu kéo vali đi vào trong tàu, Trần Minh Sinh theo sau. Anh đứng ngay sau Dương Chiêu, đưa nạng cho cô rồi nắm lấy hành lý trong tay cô. Dương Chiêu thấy anh đi bằng một chân hơi chênh vênh, vòng tay ra sau lưng anh đỡ anh đi.

Chỗ ngồi của họ cũng ngay đầu toa, phía sau có mấy người đang lên tàu, lên tiếng giục giã. Trần Minh Sinh cất xong hành lý, vì không chống nạng nên khẽ vịn vào chiếc bàn nhỏ nhảy lò cò. Người phụ nữ phía sau dẫn theo con nhỏ, nhìn thấy chân Trần Minh Sinh thì hơi hoảng hốt.

Dương Chiêu đưa nạng cho Trần Minh Sinh, Trần Minh Sinh để nạng vào bên cạnh cửa sổ, sau đó ngồi vào chỗ.

Sau khi anh ngồi xuống liền kéo ống quần của chân phải, Dương Chiêu thấy vậy, khẽ hỏi: “Anh khó chịu ư?”

Trần Minh Sinh lắc đầu, “Không sao.” Anh kéo ống quần giắt trên đai lưng xuống, khẽ giũ ra.

Ngồi ổn định, Trần Minh Sinh nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy có mấy người đang chạy theo tàu. Trần Minh Sinh quay đầu.

Bốn mắt nhìn nhau.

Dương Chiêu đang nhìn anh.

Ánh mắt của cô vẫn bình thản như trước, nhưng Trần Minh Sinh hiểu. Anh ngẩng đầu, sờ sau gáy Dương Chiêu, thấp giọng nói: “Không sao.”

Dương Chiêu yên lặng nhìn một lúc, sau đó khẽ ừ một tiếng, quay đầu lấy sách ra tiếp tục đọc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.