Buổi tối, Trần Minh Sinh quay lại khách sạn Thúy Hồ gọi cho chú Từ.
“Cậu nói bọn họ sắp chuyển hàng.” Giọng chú Từ rất nghiêm nghị: “Có biết lúc nào không?”
Trần Minh Sinh ngồi trên giường: “Cháu không biết cụ thể.”
Chú Từ: “Bạch Cát… cậu thấy thái độ của hắn ta hiện giờ thế nào?”
Trần Minh Sinh châm một điếu thuốc, trả lời: “Cháu cảm thấy vẫn ổn, chắc là chưa lộ, nhưng mà …”
Chú Từ hỏi lại: “Nhưng gì?”
“Nhưng mà, cháu có cảm giác bây giờ hắn rất cẩn thận, cháu vừa trở về lại tàn
phế, có lẽ hắn sẽ không để cháu tham dự những chuyện quan trọng.”
Chú Từ nói: “Cháu cảm thấy hắn cố ý tránh mặt cháu?”
“Việc này có lẽ đã được lên kế hoạch.” Trần Minh Sinh hít một hơi thuốc:
“Cháu thấy bọn chúng vội vã rời đi, chắc là đã thảo luận gì rồi.”
Chú Từ trầm mặc một lúc ở đầu đây bên kia, sau đó từ tốn: “Minh Sinh, cháu phải nghĩ cách tìm hiểu tình hình thật rõ ràng.”
“Cháu biết.” Trần Minh Sinh nói tiếp: “Mai cháu sẽ đến Hoa Viên một chuyến, cháu sẽ tìm cơ hội nói chuyện với Bạch Cát.”
Chú Từ: “Nếu chuyện này là thật, cháu nhất định phải nắm rõ thời gian.”
Trần Minh Sinh trả lời: “Vâng.”
“Minh Sinh.” Chú Từ dặn: “Cháu phải cẩn thận.”
“Chú yên tâm.” Trần Minh Sinh búng rơi tàn thuốc, anh im lặng một lát rồi hỏi chú Từ: “Chú Từ, đội trưởng Nghiêm chết thế nào?”
Đầu dây bên kia lặng thinh một lúc, Trần Minh Sinh có thể nghe rõ tiếng hít thở nặng nề.
Chú Từ trả lời: “Minh Sinh, cháu không cần biết chuyện đó làm gì.”
“Cháu hỏi chú, đội trưởng Nghiêm chết thế nào?”
Chú Từ hít sâu một hơi: “Trúng mai phục, chúng ta vốn đang tiến hành kế
hoạch vây bắt, nhưng tin tình báo là giả. Trong lần hành động mấy hôm
trước, đội trưởng Nghiêm đã bị theo dõi rồi.
Trần Minh Sinh im lặng, thấp giọng: “Anh ấy ra đi đau đớn không?”
Giọng nói chú Từ hơi nghẹn lại, như đang dồn nén điều gì, chú dặn dò Trần
Minh Sinh: “Minh Sinh, cháu đừng nghĩ tới điều này, bây giờ phải đặt
nhiệm vụ lên hàng đầu. Cháu nhớ kỹ, cháu là một cảnh sát.”
Một lúc lâu sau Trần Minh Sinh mới đáp: “Vâng.”
Hôm sau, Trần Minh Sinh lái xe đến Tấn Trữ.
Trấn Trữ nằm ở trung tâm của Vân Nam, ba mặt giáp núi, một mặt giáp đồng
bằng. Tại trấn Côn Dương huyện Tấn Trữ, có một công viên tưởng niệm tên
Trịnh Hòa, đây là nơi du lịch, ngắm cảnh quan trọng ở Tấn Trữ.
Nằm ở phía bắc công viên Trịnh Hòa không xa, có một tòa nhà nằm khuất sâu bên ngã tư đường, mọi người qua lại không hề để ý tới.
Bạch Vi Vi – con gái Bạch Cát ở nơi này, nên Bạch Cát gọi chỗ này là “Hoa Viên”.
Thật ra gọi nó là hoa viên cũng đúng, vì trong sân ngôi biệt thự tràn ngập hoa cỏ.
Trần Minh Sinh ngừng xe trước cổng, chống nạng bước xuống. Cổng hoa viên
không khóa, Trần Minh Sinh đẩy cửa bước vào. Anh gặp Ngô Kiến Sơn trong
Hoa Viên.
“Giang Danh.” Ngô Kiến Sơn cũng thấy anh, Trần Minh Sinh bước tới hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”
Ngô Kiến Sơn đáp: “Anh Bạch lo cậu rời đi lâu nên không quen, bảo tôi qua đây đón cậu.”
Trần Minh Sinh và Ngô Kiến Sơn cùng bước vào trong nhà, Trần Minh Sinh hỏi: “Cậu đến bao lâu rồi?”
Ngô Kiến Sơn: “Đến từ sáng sớm.”
Trần Minh Sinh liếc nhìn anh ta, lơ đãng hỏi: “Hôm qua ở cùng anh Bạch đến khuya à?”
“Ừ.” Ngô Kiến Sơn ngáp, đẩy cửa ra: “Đến trung tâm tắm hơi một chuyến tới nửa đêm.”
Diện tích ngôi biệt thư không lớn, nhưng bên trong trang hoàng rất tinh xảo, mọi thứ được xếp đặt ngay ngắn, gọn gàng. Vách tường dán giấy với hoa
văn nhỏ nhắn, nền nhà trải những tấm thảm vuông, hoa tươi được bày trên
bàn trà và bên cạnh chân đèn, trông vô cùng độc đáo.
“Vi Vi đâu?”
“Vẫn chưa về.” Ngô Kiến Sơn dẫn Trần Minh Sinh vào phòng khách, hai người
ngồi xuống sô pha, lúc này một người phụ nữ ăn mặc như người giúp việc
bước ra, Ngô Kiến Sơn bảo bà: “Lấy chút hạt dưa, đậu phộng và pha một ấm trà.”
Người phụ nữ gật đầu, không nói một lời, xoay người đi vào nhà bếp chuẩn bị đồ ăn.
Trần Minh Sinh ngồi đối diện Ngô Kiến Sơn, Trần Minh Sinh lại hỏi: “Khi nào cô ấy về?”
Ngô Kiến Sơn rút điếu thuốc ra châm lửa, anh ta đưa cho Trần Minh Sinh một điếu: “Không biết, có lẽ một lát nữa.”
Trần Minh Sinh đốt thuốc từ bật lửa trên tay Ngô Kiến Sơn: “Bây giờ cô ấy đang làm gì?”
Ngô Kiến Sơn trả lời: “Anh Bạch nhờ người tìm việc cho cô ấy.”
Trần Minh Sinh: “Ở đâu?”
Ngô Kiến Sơn: “Ở trường tiểu học, làm giáo viên tiếng Anh.”
Trần Minh Sinh sửng sốt: “Giáo viên?”
Ngô Kiến Sơn cười cười đáp: “Ừ.”
Trong lúc bọn họ trò chuyện, bên ngoài có tiếng còi xe, Trần Minh Sinh và Ngô Kiến Sơn đồng loạt nhìn ra ngoài cửa.
Không bao lâu, cửa mở toang, một cô gái bước vào.
Cô gái khoảng chừng hai bốn, hai lăm tuổi, vóc người không cao, nhưng rất
xinh đẹp. Cô gần như chạy xộc vào phòng, vừa đẩy cửa ra, ánh mắt cô lập
tức ngừng lại ở chỗ Trần Minh Sinh đang ngồi trên sô pha.
“A Danh?” Cô gái hơi mấp máy môi, chăm chú nhìn Trần Minh Sinh tựa như thảng thốt: “… A Danh?”
Trần Minh Sinh nhìn cô: “Vi Vi.”
Bạch Vi Vi mở to mắt, khóe mi dần đỏ. Cô ném túi đi, bước tới chỗ Trần Minh Sinh.
“A Danh…”
Trần Minh Sinh đứng dậy, Bạch Vi Vi chạy ào vào lòng anh.
“A Danh! Em biết anh không chết, em biết anh không chết mà!” Bạch Vi Vi kéo tay Trần Minh Sinh, nước mắt tuôn trào.
Trần Minh Sinh bị cô nhào vào lòng nên mất thăng bằng, ngã xuống sô pha.
Bạch Vi Vi cũng ngã theo, lúc này cô mới trông thấy chân của Trần Minh
Sinh.
“A.” Bạch Vi Vi hoảng hốt: “A Danh, chân anh sao vậy?”
Trần Minh Sinh: “Không sao.”
Bạch Vi Vi cúi đầu nhìn cái chân bị cụt, đôi mắt cô dường như hơi nghi ngờ.
Cô hỏi lại câu vừa nãy: “A Danh, chân của anh bị sao vậy?”
Trần
Minh Sinh nhìn vào mắt Bạch Vi Vi, ánh mắt bây giờ hơi khác lúc nãy.
Trần Minh Sinh biết rõ tật xấu của cô, anh kéo tay cô lảng sang chuyện
khác: “Anh nghe Ngô Kiến Sơn kể, em làm giáo viên dạy tiểu học?”
Bạch Vi Vi còn đang cúi đầu, Trần Minh Sinh hỏi, cô mới hoàn hồn, sau đó giương mắt lên, ánh mắt trong veo trở lại.
“Đúng vậy.” Bạch Vi Vi trả lời: “Em làm giáo viên dạy tiếng anh ở trường tiểu học.”
Trần Minh Sinh cười hỏi: “Có thích không?”
“Thích.” Bạch Vi Vi giống như một cô bé vừa có được cái váy hoa, khoe với anh:
“Em thích dạy tiếng anh, bọn trẻ đều rất thông minh.”
Trần Minh Sinh gật đầu, Ngô Kiến Sơn chen lời: “Vi Vi, em chuẩn bị đi, lát nữa anh Bạch đến, tối nay chúng ta cùng ăn cơm.”
Bạch Vi Vi: “Ba cũng tới?”
Ngô Kiến Sơn đáp: “Ừ, mua quà cho em.”
“Thật sao?” Bạch Vi Vi quay đầu nhìn Trần Minh Sinh: “Quà đâu rồi?”
Trần Minh Sinh và Ngô Kiến Sơn đều sửng sốt, ánh mắt Bạch Vi Vi ngập tràn
chờ mong. Ngô Kiến Sơn há miệng muốn nói, Trần Minh Sinh ra hiệu bằng
mắt với anh ta. Anh dỗ Bạch Vi Vi: “Quà ở trên xe của anh, tối nay sẽ
cho em.”
Bạch Vi Vi vui vẻ cười, cô ôm Trần Minh Sinh một cái rồi xoay người lên lầu.
Ngô Kiến Sơn thấy cô đi rồi mới cười hỏi Trần Minh Sinh: “Cậu có mua quà cho cô ấy?”
Trần Minh Sinh bất đắc dĩ lắc đầu, Ngô Kiến Sơn thoáng nhìn trên lầu: “Tật
xấu của cô ấy trong phút chốc tôi phản ứng không kịp, may mà cậu có thể
đối phó.”
Trần Minh Sinh cúi đầu hít một hơi thuốc, bảo: “Đối phó gì chứ, chiều theo cô ấy là được rồi.” Anh liếc nhìn Ngô Kiến Sơn: “Lát nữa anh Bạch sẽ tới đây?”
“Ừ.” Ngô Kiến Sơn nói tiếp: “Thể diện của cậu lớn thật, hiếm khi anh ấy qua bên này một chuyến.”
Trần Minh Sinh cúi đầu hút thuốc, không trả lời.
Hơn tám giờ tối Bạch Cát đến, tài xế chở một mình hắn.
Bạch Vi Vi thay một chiếc váy hoa, ngồi bên cạnh Trần Minh Sinh. Cơm chiều
là do đầu bếp ở nhà làm, mọi người ăn cơm trong phòng ăn ở lầu một.
Bữa cơm cũng xem như thoải mái.
Trước lúc ăn cơm Trần Minh Sinh tìm Bạch Cát, kể với hắn chuyện lúc nãy.
“Ái chà, chú mượn hoa hiến phật.” Bạch Cát cười đùa: “Anh mua đồ cho con gái lại biến thành chú tặng.”
Trần Minh Sinh cười bất đắc dĩ: “Em quên mất, lần sau sẽ bù lại.”
“Được rồi, cho chú, cho chú tất.” Bạch Cát lấy món quà nhỏ trong xe đưa cho
Trần Minh Sinh: “Giữa chú và anh thì con bé chắc chắn sẽ thích chú đưa
hơn.”
Trần Minh Sinh đưa quà cho Bạch Vi Vi, Bạch Vi Vi lập tức mở quà.
Trong đó là một cái nón có vòng hoa nhỏ viền quanh, màu sắc trang nhã.
Bạch Vi Vi đội nón lên hỏi Trần Minh Sinh: “A Danh, đẹp không?”
Trần Minh Sinh gật đầu: “Đẹp lắm!”
“Con bỏ nón xuống đi, ăn cơm trước đã.” Bạch Cát nói.
Không khí bữa cơm rất vui vẻ thoải mái, sau khi ăn xong, Bạch Vi Vi quấn lấy Trần Minh Sinh kéo anh vào phòng cô trò chuyện.
“A Danh, sao lâu vậy anh không tới tìm em?”
Trần Minh Sinh: “Anh ở ngoài dưỡng thương.”
Bạch Vi Vi cúi đầu nhìn chân anh, nét mặt thoáng chút đau buồn.
“Có phải vì anh mất chân rồi nên không đến tìm em không?”
Trần Minh Sinh cười cười: “Không đâu.”
Bạch Vi Vi: “Anh đừng lo, em sẽ chăm sóc anh, em sẽ nhờ ba giúp đỡ.”
Trần Minh Sinh cúi đầu nhìn Bạch Vi Vi.
Ánh mắt Bạch Vi Vi trong vắt hệt như một đứa bé thơ.
Mà ở một mặt nào đó, cô quả là một đứa trẻ.
Tám năm trước, lúc Trần Minh Sinh vừa trà trộn vào tổ chức của Bạch Cát,
Bạch Vi Vi đang học trung học. Bạch Cát rất bảo bọc Bạch Vi Vi, hắn
không cho cô biết hắn thật sự đang làm nghề gì. Cô chỉ mơ hồ biết cha
mình mở vài vũ trường, cô cũng không rõ những chỗ đó trông thế nào.
Có một lần cô tan học sớm, chợt muốn đến một cái trong số đó, nhân viên ở
đó không biết cô, hỏi cô muốn gì. Bạch Vi Vi mơ mơ màng màng nói muốn
hát, sau đó chờ ba tới đón.
Người ở vũ trường mở một gian phòng
cho cô, Bạch Vi Vi bước vào, trên chiếc bàn trong phòng bày một đĩa trái cây, nước uống và danh sách bài hát. Lúc đó vũ trường khác hẳn hiện
giờ, cũng không hề nề nếp, ở đó rất bừa bãi, lộn xộn. Bạch Vi Vi vừa
bước vào đã thấy hơi hối hận, lúc muốn bỏ về thì chợt trông thấy có mấy
đôi nam nữ đang ôm ấp nhau trên hành lang.
Bạch Vi Vi sợ tới mức không đi nổi nữa, cô quay vào phòng khóa chặt cửa.
Lúc đó, cô còn chưa có di động, lòng thầm mong ba mau đến đón cô.
Mà xui xẻo, khi ấy có vài kẻ say xỉn nhầm đường tới trước phòng cô, họ vừa đập cửa phòng Bạch Vi Vi vừa la hét inh ỏi.
Cửa ở vũ trường đều làm bằng gỗ, những kẻ say xỉn đập vài cái liền bật ra.
Tâm trí Bạch Vi Vi bất ổn là vì vậy.
Vào lúc đó, Trần Minh Sinh đang làm việc ở vũ trường, anh nghe có người hét cứu mạng nên lập tức vọt vào phòng kéo Bạch Vi Vi ra.
Lúc ấy, anh hỏi người nhà cô ở đâu, Bạch Vi Vi hoảng sợ không nói nên lời.
Trần Minh Sinh dẫn cô đến bệnh viện, Bạch Vi Vi mê man hai ngày mới tỉnh lại.
Cô đã quên mất đoạn ký ức kia.
Nhưng cô vẫn còn nhớ Trần Minh Sinh.
Lúc cô nói với Trần Minh Sinh cha cô là Bạch Cát, Trần Minh Sinh biết thời cơ tới rồi.
Lúc đó Trần Minh Sinh một mực muốn tiếp cận Bạch Cát mà Bạch Vi Vi là cơ hội trời ban.
Sau khi Bạch Cát biết chuyện Bạch Vi Vi, hắn vô cùng tức giận. Tất cả nhân
viên đang làm việc tại vũ trường đó đều gặp họa chỉ trừ Trần Minh Sinh.
“A Danh…” Bạch Vi Vi ngửa đầu, nhỏ giọng thầm thì như đang kể bí mật với
Trần Minh Sinh: “Em biết anh làm việc cho ba em. Anh đừng lo mình mất
chân rồi ông ấy sẽ khai trừ anh, em sẽ nói giúp anh.”
Trần Minh Sinh cười với cô: “Cám ơn em.”
Anh nhìn ra ngoài qua khe hở cửa phòng, Ngô Kiến sơn đang ngồi trên sô pha
với Bạch Cát, không biết họ đang nói gì. Trần Minh Sinh quay đầu hỏi
Bạch Vi Vi: “Em có thích quà anh tặng không?”
Bạch Vi Vi cười đáp: “Thích.”
Trần Minh Sinh khẽ cười nhìn cô, đáy mắt tựa như nói lên nhiều điều. Bạch Vi Vi ngẩn ra, sau đó lập tức cười: “Anh cũng muốn quà đúng không?”
Trần Minh Sinh nói: “Có lẽ.”
Bạch Vi Vi hứng trí dào dạt hỏi: “Vậy anh muốn quà gì?”
Trần Minh Sinh nói: “Làm gì có ai được tặng còn đòi hỏi?”
Bạch Vi Vi nhíu mày: “Nhưng em không biết anh thích gì?”
Trần Minh Sinh thản nhiên trả lời: “Em có thể hỏi người khác mà.”
Bạch Vi Vi thầm than thở: “Phải hỏi ai đây… A, đúng rồi!” Bạch Vi Vi vỗ tay, cũng không hỏi Trần Minh Sinh mà chạy ra khỏi phòng, cô chạy thẳng
xuống lầu. Trần Minh Sinh đi theo cô, chậm rãi bước xuống, anh đứng chờ ở chỗ ngoặt thang lầu, không ló mặt ra.
Bạch Vi Vi kéo Ngô Kiến Sơn khỏi Bạch Cát, hai người vào một căn phòng khác trò chuyện.
Trần Minh Sinh lúc này mới bước xuống lầu.
Bạch Cát vẫy tay gọi anh: “A Danh, đến ngồi xuống đây.”
“Anh Bạch.” Trần Minh Sinh chống nạng, ngồi xuống cạnh Bạch Cát. Sau khi
anh gọi Bạch Cát một tiếng thì vẫn luôn cúi đầu không mở miệng.
Bạch Cát nói: “Sao vậy, sắc mặt chú không ổn lắm.”
Trần Minh Sinh lắc đầu.
Bạch Cát tựa người trên ghế sô pha nhìn Trần Minh Sinh: “Sao vậy, có chuyện gì mà chú không thể nói với anh Bạch đây?”
Trần Minh Sinh giống như hơi do dự, ngập ngừng một lúc mới ngẩng đầu hỏi
Bạch Cát: “Anh Bạch, có phải anh thấy em vô dụng rồi không?”
Bạch Cát cười: “Chú nói bậy quá.”
Trần Minh Sinh nhìn Bạch Cát, ánh mắt kiên định: “Anh Bạch, anh hãy tin tưởng em, em có thể làm tiếp.”
Bạch Cát bắt gặp ánh mắt Trần Minh Sinh, hắn thở dài: “Ôi, anh luôn lo chú
có ý nghĩ này.” Thân thể Bạch Cát hơi nhoài tới nói: “Cái đầu của chú đã đủ dùng rồi, anh biết chắc chú đã nhìn ra được gì.”
Trần Minh Sinh: “Nếu anh thấy em không được thì cứ nói thẳng với em, em sẽ không ở lại đây nữa.”
“Chậc.” Bạch Cát nhíu mày: “Chú đừng nghĩ thế, một năm nay xảy ra nhiều chuyện
lắm, anh không thể vì thấy chú về rồi lập tức lấy việc của người khác
giao cho chú. Anh cũng phải giữ chút thể diện cho anh em nữa.”
Trần Minh Sinh cúi đầu, im lặng.
Bạch Cát vỗ vai Trần Minh Sinh: “A Danh, chú gần như một tay anh đào tạo, chú phải tin anh.”
Trần Minh Sinh bỗng nói: “Anh Bạch, gã Lưu Vĩ đó vẫn còn lòng riêng, làm việc không ổn đâu.”
Tay Bạch Cát hơi khựng lại, rồi hắn nhếch miệng cười với Trần Minh Sinh.
Hắn tựa vào sô pha, chậm rãi nói: “A Danh, cơ hội bao giờ cũng công bằng.”
Trần Minh Sinh nhìn nụ cười kia, cuối cùng anh gật đầu, thấp giọng đáp: “Vâng.”
Tối đó, Bạch Vi Vi giữ Trần Minh Sinh ở lại hoa viên, Bạch Cát vui vẻ đồng
ý. Trần Minh Sinh buổi tối không về, anh ở lại phòng khách.
Nửa đêm, anh nằm trên giường, suy tư về chuyện lúc chiều.
Dù thế nào thì có thể xác định một chuyện, bọn họ đang chuyển hàng, hơn nữa do Lưu Vĩ chịu trách nhiệm.
Trần Minh Sinh đang nghĩ phải làm sao mới biết được thời gian chính xác thì cửa phòng anh lặng lẽ mở ra.
Trần Minh Sinh nhìn ra cửa, Bạch Vi Vi mặc một chiếc áo ngủ bằng lụa, cô rụt rè đứng trước cửa. Thoạt nhìn cô vừa tắm xong, tóc còn hơi ẩm.
“A Danh…”
Trần Minh Sinh nhìn cô, Bạch Vi Vi hỏi: “Em có thể… có thể ngủ cùng anh không?”
Trần Minh Sinh nằm trên gối nghiêng đầu nhìn cô, sau đó anh bật cười bảo: “Em qua đây.”
Bạch Vi Vi vui vẻ nhún vai rồi leo lên giường nằm bên cạnh Trần Minh Sinh.
Trần Minh Sinh nằm im, cô cũng không dám xoay người, lẳng lặng nằm bên cạnh anh.
Trần Minh Sinh nghiêng đầu nhìn dáng vẻ nhút nhát của cô, bỗng nhiên anh không thể kiềm chế nhớ tới Dương Chiêu.