Lưu Vĩ đến sòng bài kiếm chuyện đã là ba ngày sau.
Lúc đó, Trần Minh Sinh đang xem tivi trong phòng, cửa phòng bị ai đó đá văng ra.
Trần Minh Sinh bình thản nhìn ra ngoài, Lưu Vĩ hùng hổ bước vào, bên ngoài
đám nhân viên phục vụ muốn ngăn nhưng không ai dám mở miệng. Có mấy
người Trần Minh Sinh mang tới nghe tiếng động chạy vào, Trần Minh Sinh
nhìn họ lắc đầu.
“Qua đây, đóng cửa lại.” Trần Minh Sinh nói, “Lấy một thùng bia vào đây.”
Người bên ngoài tản ra, mấy phút sau, một phục vụ khiêng một thùng bia vào.
“Anh Danh, em khui nhé.”
Trần Minh Sinh: “Cậu không cần xen vào, ra ngoài đi.”
“Dạ.” Người phục vụ xoay người ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
Sắc mặt Lưu Vĩ hiểm độc, mặt cười nhưng bụng đầy căm hận, nhìn Trần Minh
Sinh chằm chằm: “Mày cần gì ở đây giả vờ tốt bụng với tao.”
Trần Minh Sinh ngồi trên sô pha, giương mắt nhìn gã: “Tao vốn không phải người tốt.”
Lưu Vĩ híp mắt nhìn Trần Minh Sinh: “Giang Danh, bây giờ ở đây không có
người khác, tao với mày nói thẳng đi.” Gã giơ tay chỉ căn phòng, rồi chỉ vào mình: “Sòng bài Vạn Phát này là của tao. Tao khuyên mày nên thức
thời một chút, đừng để đến lúc mọi người đều khó xử.
Trần Minh
Sinh khui một chai bia, đặt trước mặt Lưu Vĩ: “Mày suy nghĩ nhiều, tao
thấy gần đây mày bận rộn quá, không có người quản lý sòng bài nên tao
đến giúp mấy ngày thôi.”
Lưu Vĩ: “Bận hay không là việc của tao, đây không phải là nơi mày có thể đụng đến.”
Trần Minh Sinh yên lặng một lúc, sau đó cười trầm thấp: “Mày đúng là xưa đâu bằng nay nhỉ.”
Không biết Lưu Vĩ nghĩ gì, mặt hơi đắc ý: “Ngày ông đây kiêu ngạo với đời còn chưa đến đâu.”
Trần Minh Sinh gật đầu: “Ừ, chờ mày làm xong mọi việc, chỉ cần nói một câu tao lập tức trả nơi này cho mày.”
Thấy Trần Minh Sinh phối hợp như vậy, Lưu Vĩ cảm thấy hơi kỳ lạ. Gã nhìn
Trần Minh Sinh một lượt từ trên xuống dưới: “Sao thế, trước kia mày đâu
phải như vậy.”
Trần Minh Sinh vờ không hiểu: “Trước kia tao làm sao?”
Lưu Vĩ cười lạnh một tiếng, không nói gì.
Trần Minh Sinh lại khui một chai bia, đặt trước mặt: “Trước đây là trước
đây, bây giờ tao thành thế này, có rất nhiều chuyện không làm chủ được.”
Lưu Vĩ nhìn chân Trần Minh Sinh, cuối cùng ngồi xuống sô pha.
“Giang Danh, mày cũng biết bây giờ mày rất bất lợi đúng không?” Lưu Vĩ vắt tay lên sô pha, bắt chéo chân: “Vậy mày nói rõ với anh Bạch đi.”
Trần Minh Sinh nói: “Tao nói rõ cái gì?”
“Không làm được đó.” Lưu Vĩ khinh khỉnh, “Mày nhìn xem, bây giờ mày trở về,
dựa vào quan hệ trước đây của mày với anh Bạch, anh ấy nhất định không
nói gì mày nhưng vẫn rất quan tâm đến mày, chỉ cần mày nói… À…” Lưu Vĩ
chỉ chỉ chân Trần Minh Sinh: “Tình cảnh này thì mày có thể làm được gì?”
Trần Minh Sinh mỉm cười, uống một ngụm bia.
Lưu Vĩ nói tiếp: “Mày nói với Anh Bạch, để công việc cho người khác làm, dù sao vẫn có con ngốc kia, mày cũng chẳng cần lo lắng.”
Trần Minh Sinh nhìn Lưu Vĩ nói: “Mày nghĩ nếu nói Bạch Vi Vi như vậy trước mặt anh Bạch, mày còn tiếp tục được không.”
Lưu Vĩ biến sắc: “Mày muốn nói với anh Bạch?” Gã lập tức cười khinh thường: “Mày giả vờ làm gì, tao không tin mày xem nó như những đứa con gái bình thường khác.”
Trần Minh Sinh nói: “Tao xem cô ấy là gì không quan trọng.”
Lưu Vĩ nhoài tới gần, cười đầy kinh tởm: “Thế nào, đã thử chưa, mùi vị ra sao?”
Trần Minh Sinh nhìn Lưu Vĩ: “Mày có biết vì sao anh Bạch hiếm khi cho mày gặp Bạch Vi Vi không?”
Lưu Vĩ nhìn nét mặt Trần Minh Sinh, gã cũng không phải đồ ngốc, đương nhiên hiểu được ý anh. Gã nhìn Trần Minh Sinh, sau đó ghé sát lại, nói chẳng
cần bận tâm: “Chậc, tao nói cho mày biết, đàn bà là để đùa chơi, dùng để thỏa mãn thôi, nghĩ nhiều làm gì. Chẳng có ý nghĩa gì hết, biết không?”
Trần Minh Sinh cười cười, đưa chai bia tới trước mặt gã: “Đúng là chẳng ý nghĩa gì. Cạn!”
Lưu Vĩ cầm chai bia, vừa rung chân vừa gõ gõ, hỏi anh: “Mày có ý gì?”
Trần Minh Sinh thản nhiên nói: “Đến cũng đến rồi, chi bằng uống một chút cho vui.”
Lưu Vĩ hừ một tiếng, dốc ngược chai bia lên uống.
Lưu Vĩ vốn là loại người như thế, tư lợi, lòng tham không đáy, hơn nữa rất
dễ bị kích động, khi bốc đồng lên thì mặc kệ là ai gã cũng dám chém một
dao. Nhưng ngược lại rất dễ dụ, người như thế chỉ cần biết cách dỗ dành, làm theo ý gã, giữ thể diện cho gã, căn bản chẳng cần làm gì nhiều.
Uống ba chai, Lưu Vĩ đã hơi ngà ngà say.
Nếu là bia người khác kính thì đúng là Lưu Vĩ chưa đến mức đó. Điểm mấu
chốt là do Trần Minh Sinh kính. Năm đó, lúc đưa gã từ khu phố bài bạc
này ra ngoài, Trần Minh Sinh chưa từng hoà nhã với gã.
Lưu Vĩ
nhìn chân phải bị cụt của Trần Minh Sinh qua đôi mắt lờ đờ, tròng mắt gã tràn đầy vui sướng, vui sướng đến mức suýt bật cười.
“Tao nói này, Giang Danh… Ợ.” Lưu Vĩ ợ đầy hơi bia, “Chắc mày không nghĩ tới, tao sẽ có ngày hôm nay.”
Trần Minh Sinh uống không nhanh không chậm, Lưu Vĩ uống một chai, anh cũng cạn một chai.
Lưu Vĩ nhấc tay, đập mạnh lên chân phải của Trần Minh Sinh, mặt nhăn lại:
“Ui da… Chỉ còn một khúc thế này, tao nói này anh Danh, mày đúng là thảm quá.”
Trần Minh Sinh nhìn bàn tay của Lưu Vĩ, khẽ nhíu mày nhưng giãn ra rất nhanh. Anh mỉm cười nhìn Lưu Vĩ: “Đúng vậy, cứ theo đà này, chưa biết chừng ngày nào đó, tao phải kêu mày là anh Vĩ mất.”
Lưu Vĩ nghe vậy lòng càng vui sướng hơn, uống cạn nửa chai còn lại.
Uống xong, gã sảng khoái không chịu nổi nữa ngã vật ra sô pha. Gã cười khà khà mấy tiếng, tràn đầy men say.
“À… Không cần đợi đến ngày nào đó đâu, mày sẽ được ngay thôi… Ợ! Cứ chuẩn bị kêu luôn đi.”
Trần Minh Sinh cầm chai bia chạm vào chai của Lưu Vĩ: “Để xem sang năm có cơ hội không.”
Lưu Vĩ mất kiên nhẫn trợn mắt, ném chai bia xuống bàn: “Sang năm? Tuần sau đi —”
Trần Minh Sinh ngạc nhiên nhìn gã: “Đùa tao à?”
Lưu Vĩ có vẻ không muốn nhiều lời, chỉ để lại cho Trần Minh Sinh ánh mắt
sâu xa, sau đó liền nhìn sang hướng khác, tự rót tự uống. Trần Minh Sinh lại khui thêm hai chai bia.
Tiếp đó, Lưu Vĩ giữ miệng kín như
bưng, Trần Minh Sinh chen vào mấy câu, cũng không hỏi được gì nên chỉ
đơn thuần ngồi tiếp bia với gã.
Tửu lượng Lưu Vĩ vốn bình thường, hôm nay coi như hơn xa ngày thường, uống đến chín chai cũng không chịu
nổi nữa. Trần Minh Sinh thừa dịp gã chóng mặt bèn nói: “Nằm nghỉ chút
cho tỉnh đã.”
Lưu Vĩ vốn muốn ôm bụng đi ói, nghe Trần Minh Sinh
nói vậy liền gục luôn trên sô pha. Gã lôi áo lên để hở nguyên một khúc
bụng, cào cào mấy cái, rồi ngáy khò khò.
Trần Minh Sinh tiếp tục ngồi uống chai bia còn lại của mình, đã nghe tiếng ngáy của Lưu Vĩ.
Anh quay đầu, lạnh lùng nhìn gã đàn ông nằm bên cạnh, nghe tiếng hít thở đều đều của gã.
Năm phút sau, Trần Minh Sinh thả chai bia trong tay, nghiêng người lục lọi
quần áo của Lưu Vĩ. Anh tìm thấy di động của Lưu Vĩ trong túi áo.
Điện thoại của Lưu Vĩ kiểu dáng rất hiện đại, Trần Minh Sinh bấm mấy cái,
thấy trên màn hình hiện lên hình một cô người mẫu nóng bỏng.
Trần Minh Sinh lướt qua nhật ký cuộc gọi, ghi lại mười cuộc gọi gần nhất, sau đó mở tin nhắn xem từng tin một.
Tin nhắn gần đây đều là với đàn bà con gái, lúc bắt đầu xem Trần Minh Sinh
chưa biết nên nghĩ người đàn bà của Lưu Vĩ giống như bị tâm thần phân
liệt, xem một hồi mới nhận ra, đó là tin nhắn gã gửi cho ba cô gái khác
nhau.
Trần Minh Sinh không muốn xem mấy tin nhắn vớ vẩn này, vừa
tính thoát ra ngoài để xem tin nhắn khác, bỗng nhiên bị hút vào một câu.
Cô gái được Lưu Vĩ lưu tên là “Tiểu Nhu” hình như muốn hẹn thời gian gặp
Lưu Vĩ, trong tin nhắn Lưu Vĩ thoái thác một cách chán ngán, có một đoạn đối thoại như sau —
【 Tuần sau không được, thứ Ba anh phải đi xa nhà. 】
【 Anh đi đâu vậy, em đi với anh. 】
【 Đi làm việc, em đi theo làm gì. 】
【 Em muốn đi theo thôi mà, em có thể giặt quần áo, nấu cơm cho anh. Cũng không để anh ra ngoài tìm con khác, bỏ rơi em. 】
【 Cô đúng là cái loại…, cả ngày toàn nghĩ chuyện đâu đâu, tôi phải làm việc quan trọng, không thể mang cô đi cùng. 】
【 Anh đi đâu vậy. 】
【Cô quản ít thôi. 】
Trần Minh Sinh nhìn thời gian, mấy tin nhắn đó liên tiếp nhau. Hơn mười phút sau, Lưu Vĩ nhắn đi ba bốn tin nhưng cô gái tên Tiểu Nhu kia không trả
lời.
Có lẽ Lưu Vĩ cảm giác được cô ta đang giận dỗi, gã dỗ dành —
【 Được rồi, anh đi khoảng bốn năm ngày, sẽ quay lại nhanh thôi mà. 】
Cô gái tên Tiểu Nhu kia cuối cùng cũng trả lời.
【 Sao lâu vậy, anh phải đi đâu? 】
【 Có nói em cũng không biết, Duyên Biên, em từng nghe thấy chưa. 】
【 Gì cơ… 】
【 Đã nói là em nhất định không biết mà. 】
…
Đoạn sau là hai người tán tỉnh nhau, Trần Minh Sinh nhìn một hồi, gấp điện thoại lại.
Chữ viết sai chính tả, nhưng âm vẫn đúng.
Duyên Biên.
* Viết đúng là Diên Biên (延边: Yanbian): Châu tự trị dân tộc Triều Tiên
Diên Biên là một châu tự trị thuộc tỉnh Cát Lâm, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.
Trần Minh Sinh xem thêm mấy tin nhắn khác, hầu như không có nội dung gì. Anh tắt điện thoại, bỏ lại vào túi Lưu Vĩ.
Trần Minh Sinh rời khỏi phòng trước khi Lưu Vĩ tỉnh lại.
Anh lái xe đến một khách sạn, không đi vào sảnh mà lên thẳng thang máy.
Trần Minh Sinh lên lầu năm, gõ cửa một phòng.
Người mở cửa là chú Từ.
Trần Minh Sinh chống nạng bước vào, vừa vào liền nhíu mày.
“Cháu còn tưởng phòng này đang cháy, mở cửa sổ được không.”
Chú Từ mở cửa ra: “Cậu ngồi một lúc cho quen đi.”
Tính cả Trần Minh Sinh, trong phòng có bốn người, chú Từ, Văn Lỗi, và một người đàn ông trung niên cao gầy.
Trần Minh Sinh thấy anh ta, chợt sửng sốt, sau đó đứng thẳng người, chào anh ta: “Đội trưởng Lưu.”
Người đàn ông trung niên kia là người thay thế Nghiêm Trịnh Đào, Lưu Lợi Vĩ.
Lưu Lợi Vĩ gật đầu với anh: “Mấy ngày nay vất vả cho cậu quá.”
Trần Minh Sinh lắc đầu, báo cáo lại các tin tức vừa thu thập được.
“Tôi có vài số điện thoại, mọi người để ý theo dõi thử.” Trần Minh Sinh đưa
tờ giấy ghi số điện thoại cho Văn Lỗi, Văn Lỗi nhanh chóng quay sang
nhập vào máy tính.
Chú Từ và Lưu Lợi Vĩ hút thuốc, chú Từ suy
nghĩ cặn kẽ rồi nói: “Diên Biên…” Ông thoáng nhìn Lưu Lợi Vĩ: “Có khi
nào bán qua Nam Triều Tiên không?”
Lưu Lợi Vĩ cân nhắc: “Cũng chưa rõ ràng lắm, chúng ta xác định rõ thời gian rồi liên hệ với cảnh sát Cát Lâm.”
Trần Minh Sinh chống nạng đến bên cạnh Văn Lỗi.
Văn Lỗi vung tay múa trên bàn phím.
“Anh Sinh.” Văn Lỗi thấy Trần Minh Sinh ngồi xuống bên cạnh mình, chú Từ và
đội trưởng Lưu đang thảo luận gì đó, Trần Minh Sinh nhìn màn hình máy
tính hỏi: “Nhập xong rồi à?”
“Xong rồi.” Văn Lỗi nói.
Trần Minh Sinh nhìn lịch báo ngày và thời tiết trên màn hình, anh đột nhiên
hỏi Văn Lỗi: “Có thể xem thời tiết trên cả nước không?”
Văn Lỗi sửng sốt, quay sang nhìn màn hình, chợt hiểu ý của Trần Minh Sinh.
“Xem được hết, anh Sinh, đây là mạng Internet. Anh…” Văn Lỗi lén lút nhìn
chú Từ, thấy bọn họ không để ý bên này, cậu ta nhỏ giọng hỏi Trần Minh
Sinh: “Anh Sinh, có phải anh muốn xem chỗ của chị dâu không…”
Trần Minh Sinh gật đầu.
Văn Lỗi chọn thành phố phía Bắc lạnh giá kia, Trần Minh Sinh nhìn biểu
tượng màu xanh lam, phía trên có phủ vài bông tuyết li ti, từ từ rơi
xuống.
Trần Minh Sinh giật mình, hôm nay, ở đó có tuyết rơi…